Dương Tử Mi trở về nhà.
Sadako, Tiểu Thiên, Lam Nha Nha, ba người nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.
Ánh mắt của bọn họ đều rất đen, rất sáng, rất có hồn. Dương Tử Mi bị bọn họ nhìn như vậy, chợt có cảm giác lành lạnh nổi cả da gà.
Mèo đen ở trong lòng, cũng tò mò quay đầu nháy đôi mắt to đen láy nhìn cô.
- Các cậu rốt cuộc làm sao vậy? Không ai nói năng gì, cứ mình nhìn trừng trừng như vậy?
Dương Tử Mi cảm thấy mình sắp nổi điên sắp quát tháo rồi.
Mọi người vẫn y như cũ không nói gì, sau đó Lam Nha Nha đẩy Tiểu Thiên quay về, Sadako cũng đi theo, bọn họ hình như không quen biết mình, mình như một người xa lạ vậy.
- Meo…
Mèo đen kêu một tiếng, nhảy đến bên chân Sadako, cắn ống quần cô.
Sadako nghi hoặc một chút, sau đó đưa tay ra.
Mèo đen nhảy vào trong lòng cô.
Dương Tử Mi đột nhiên cảm thấy mình như bị mọi người xa lánh vậy.
Ngay cả mèo đen vừa ôm về cũng khinh bỉ cô.
Được, các người không để ý đến tôi, vậy tôi cũng không để ý đến các người nữa.
Dương Tử Mi không nói gì thêm liền rẽ vào hậu viện.
Hậu viện trống không, vừa không có sư thúc luyện công ở trên cọc hoa mai, vừa không có sư phụ khoanh chân tu luyện dưới bóng cây.
Sư phụ rốt cuộc đi đâu rồi?
Tại sao không để lại tin nhắn gì với cô?
Cô bấm đốt ngón tay tính tính, ông ấy còn cách đại nạn gần một tuần nữa.
Chẳng lẽ ông không muốn để mình nhìn thấy ông lần cuối?
Tâm trạng Dương Tử Mi suy sụp đi vào phòng sư phụ.
Phòng vẫn vậy, chỉ là không thấy bóng dáng sư phụ đâu.
Cô đi đến trước giường sư phụ, nhớ lại khoảng thời gian sau này, sư phụ thường ngồi quay lưng về phía cửa rất quỷ dị. Sau đó cô nhịn không được cũng ngồi lên giường, khoanh chân nhắm mắt giống như sư phụ.
Bỗng nhiên cô cảm thấy có chút không bình thường:
Ở dưới gầm giường, giống như có rất nhiều âm khí không ngừng cuộn lên.
Sao lại có thể như vậy?
Âm sát khí ở chỗ này hình như đã bị hóa giải rồi.
Đặc biệt là gian phòng này của sư phụ, là phòng có dương khí mạnh nhất của cả tòa nhà.
Dương Tử Mi xuống giường, đẩy giường ra, phát hiện dưới sàn giống như đã từng bị người ta động vào:
Ơ?
Sư phụ không có việc gì sao lại động vào sàn này làm gì?
Ngày đó, để tạo điều kiện cho sư phụ nghỉ ngơi lại sức tốt hơn, Dương Tử Mi đã cho lót lại đá Hán Bạch Ngọc hoa lệ khắp phòng.
Căn bản không có gì cần thiết phải đào bới đến nó?
Chẳng lẽ sư phụ cất giấu gì đó ở bên dưới?
Dương Tử Mi cạy viên đá Hán Bạch Ngọc bị ọp ẹp ra, phát hiện phía dưới phủ một lớp vải dầu, trên vải dầu được bố trí kết giới Ngũ Mang Tinh, một mùi hôi tanh bốc ra.
Tim cô trầm xuống, ngón tay viết phá tự, niệm chú ngữ, phá giải kết giới Ngũ Mang Tinh. Sau đó cẩn thận vạch lớp vải dầu kia ra, suýt nữa sợ tới mức kêu lên.
Ở dưới vải dầu, lại che lấp năm con chó bị lột da.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Dương Tử Mi nghĩ lại, hoảng hốt nghe thấy tiếng chó kêu trong đêm, lúc ấy cô tưởng chó hoang từ ven đường đi qua, nên cũng không để ý.
Tại sao sư phụ muốn lột da chó rồi giấu dưới giường?
Cô nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được.
Cô dùng cái gậy nhấc một con lên, phát hiện tim con chó này vẫn còn đập.
Chuyện này thật là quá kì dị.
Có điều tiếp đó, tiếng tim chó ngưng lại, vốn có thể nhìn rõ con chó máu thịt tràn trề, bỗng nhiên lập tức khô quắt, biến thành xác ướp.
Chết kì lạ như thế sao?
- Sadako Sadako, cô mau vào đây, Lam Y Y, cậu ở ngoài đi đừng vào.
Tuy vừa rồi Sadako bọn họ lạnh lùng như người dưng với mình, nhưng Dương Tử Mi cũng biết, bọn họ nhất định là cố ý.
Bây giờ cần Sadako đem đám chó chết này ra ngoài, cô bắt buộc phải gọi Sadako.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 660: Sư phụ chôn dưới lòng đất (1)
Chương 660: Sư phụ chôn dưới lòng đất (1)