Fujiki vẫy vẫy tay ra hiệu cho ba tên sumo phía sau.
Ba tên kia đánh quyền xoèn xẹt, vừa nghe thấy mệnh lệnh thì lập tức vây Dương Tử Mi lại.
- Ha ha... Fujiki tiên sinh, lần trước ba người bọn họ đã thua trong tay tôi. Bây giờ ông còn ra lệnh cho bọn họ khiêu chiến tôi ư? Không phải có hơi quá khinh thường tôi rồi hay không?
Dương Tử Mi cười nhạo:
- Nói thật thì tôi chả muốn đánh nhau trước của nhà mình đâu, lại còn phải đánh với những người đã thua trong tay tôi. Như thế này thì không có chút khiêu chiến nào. Thật đúng là mất mặt quá đi mất!
Fujiki nói:
- Cô Dương, nghe nói lần trước cô dùng ám chiêu, ám khí nên mới thắng được. Lần này cô có dám đấu với chúng tôi một trận đường đường chính chính hay không? Nếu cô lại thắng một lần nữa, từ nay ba người bọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô thêm một lần nào nữa!
Fujiki vốn vẫn mỉm cười theo kiểu nghề nghiệp ngoại giao bây giờ mặt đã trở nên lạnh lùng:
- Còn nếu như cô Dương thua.... Nhất định phải theo tôi đi một chuyến đến Nhật Bản!
- Ha ha! - Dương Tử Mi cười nhẹ.
Dù có đánh đến mười lần, ba tên sumo này cũng không phải là đối thủ của cô.
Cô thật sự rất ghét mùi mồ hôi tỏ ra như mùi thịt mỡ heo, không muốn động vào một sợi lông nào của bọn họ thế nên kêu lên:
- Sadako, ra đi!
Sadako từ trong đi ra lên tiếng trả lời, cung kính khom người:
- Chủ nhân, có chuyện gì phân phó?
Nhìn thấy Sadako, hai mắt Fujiki giật giật giống như nhìn thấy cái gì quỷ dị lắm, lui lại vài bước nhìn cô đầy khó tin.
- Ông quen người giúp việc của tôi sao? - Dương Tử Mi phát hiện ra sự khác thường của Fujiki sau khi nhìn thấy Sadako. Con ngươi của cô trở nên đen trầm, hỏi.
Ánh mắt tinh nhuệ của Fujiki lóe lên sau mắt kính. Ông ta khôi phục lại sự bình tĩnh trên mặt, lắc đầu:
- Lần đầu gặp!
- Thế sao ông có vẻ khiếp sợ như thế?
- Người giúp việc của cô quá đẹp, làm kẻ hèn này kinh ngạc. - Fujiki trả lời.
Dương Tử Mi lau mồ hôi.
Sadako quả là rất đẹp. Nếu như được trang điểm, trang phục lộng lẫy đột nhiên xuất hiện trước mặt người khác thì cũng có thể dùng câu “kinh vi thiên nhân” để miêu tả.
Nhưng bây giờ, có đẹp cũng không thể đẹp đến độ có thể làm cho loại người như Fujiki khiếp sợ.
Nhất định là vẻ ngoài của Sadako giống ai đó!
- Sadako, bọn họ đến để khiêu chiến. Cô giúp tôi ứng chiến đi, mới ăn xong rồi tôi không muốn ăn thịt mỡ nữa đâu. - Dương Tử Mi cũng lười tìm hiểu, lui ra sau một bước nói.
- Vâng! Chủ nhân. - Sadako trả lời.
Fujiki quay đầu nói vài câu tiếng Nhật với ba tên sumo.
Trừ tiếng Trung ra, thứ tiếng mà Dương Tử Mi biết chút ít nữa đó là tiếng Anh. Còn tiếng Nhật Bản cô nghe thật sự không hiểu gì cả.
Ba tên sumo kia nghe Fujiki nói xong, ánh mắt nhìn Sadako cũng có chút khác.
Dương Tử Mi biết Sadako có thể hiểu tiếng Nhật, đợi lát nữa rồi hỏi cô vậy.
Thái độ của ba tên sumo đối với Sadako hoàn toàn không giống khi đối với Dương Tử Mi.
Mấy tên đó nhìn Dương Tử Mi giống như dã thú nhìn con mồi muốn ăn tươi nuốt sống còn khi đối với Sadako lại giống như đối mặt với chủ nhân. Vẻ mặt bọn hắn có vài vẻ cung kính, cũng trở nên lễ phép hơn, khom cái thân người to lớn rồi lại thực hiện một lễ tiết trong võ sĩ với Sadako.
Điều này làm Dương Tử Mi cảm giác Sadako càng không phải là một người tầm thường
Sadako không nói gì cả, bọn họ cũng không nên biết cô là người Nhật Bản mà đối đãi bằng lễ tiết của đồng bào.
Chỉ có một lý do, bọn họ có thể có quen một người rất giống Sadako và người đó là một người có thể làm bọn họ kiêng kị hoặc là bọn họ biết Sadako là một xác sống.
Sadako là một người bên ngoài vô cùng mềm mại ôn hòa nhưng nội tâm bên trong lại là một người vô cùng bạo lực. Điều này có thể thấy trong hành vi của cô ở câu lạc bộ Tinh Dã.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 748: Khách không mời mà đến (4)
Chương 748: Khách không mời mà đến (4)