>
Dương Tử Mi ngạc nhiên toát cả mồ hôi.
Nhìn dáng vẻ phòng vệ của cậu ta, quả thực rất giống thiếu nữ ngoan hiền bị lưu manh đùa giỡn vậy.
Mà kẻ lưu manh này lại là chính mình.
Nhìn mình có vẻ háo sắc vậy à?
Nhưng, nhìn dáng vẻ này mà không đùa giỡn cậu ta chút thì đúng là thật có lỗi với lương tâm rồi.
Cô cũng cố ý ra vẻ háo sắc, nhe răng nhếch mép:
- Đừng làm loạn, cho người ta sờ cái nào!
Lưu Thiên Vũ nghe thấy sởn cả tóc gáy, không ngừng bò lùi lại phía sau:
- Cậu... cậu...
- Tôi chính là muốn đùa giỡn với cậu đấy!
Dương Tử Mi vừa nói xong liền điểm trúng huyệt của cậu ta khiến cậu không thể động đậy, sau đó đôi tay gian tà kia cố ý sờ vào gương mặt đã nóng lên vì đỏ ửng kia.
Lưu Thiên Vũ không hiểu tại sao không thể cử động được, chỉ có thể kinh hãi nhìn ma nữ háo sắc trước mặt sàm sỡ mình.
- Không được! Thả tôi ra không là tôi hét lên đấy.
Lưu Thiên Vũ kêu la.
- Phì!
Nhìn dáng vẻ thiếu nữ ngoan hiền của hắn, Dương Tử Mi thật sự không nhịn nổi mà phì cười, không thể tự chủ nổi, cười lăn cười lộn.
- Ha ha ha...
Cô cười ha hả làm cho đầu Lưu Thiên Vũ phát run cả lên.
Dương Tử Mi cười một trận vỡ bụng cuối cùng cũng dừng lại.
Cô nhận ra là đã từ lâu lắm rồi cô mới được cười thoả thích như vậy.
Hôm nay gặp được Lưu Thiên Vũ mới cảm thấy đời người có thật nhiều thú vui.
Cô cười hả hê một hồi cô lại giơ tay về hướng cổ của cậu ta.
Lưu Thiên Vũ run lên từng đợt, nhưng vì bị điểm huyệt nên không thể cử động, chỉ có thể sởn hết cả da gà.
Dương Tử Mi cầm thẻ bài gỗ đào trên của cậu ta lên xem.
Quả nhiên là giống ý đúc thẻ bài gỗ đào, chỉ là hình vẽ có chút thay đổi.
- Cậu lấy đâu ra thẻ bài gỗ đào này?
Cô giải huyệt cho cậu ta rồi đứng dậy lấy lại dáng vẻ nghiêm túc.
- Là ông nội để lại cho tôi.
Lưu Thiên Vũ phát hiện cơ thể đã có thể cử động liền vội vàng lùi lại phía sau một bước.
- Có thể cho tôi không?
Dương Tử Mi hỏi.
- Không được, đây là đồ ông nội để lại cho tôi.
Lưu Thiên Vũ lấy lại thẻ bài gỗ đào, lắc đầu nói:
- Những đồ khác tôi đều có thể cho cậu nhưng cái này thì không được.
Dương Tử Mi nhe răng nhếch mép, cố ý nói:
- Vậy tặng cậu cho tôi là được rồi!
- Hả?
Lưu Thiên Vũ lại sợ đến ngây người:
- Cậu... sao cậu biến thái vậy?
- Hi hi...
Dương Tử Mi cười đùa, ghé sát vào cậu:
- Tôi chính là biến thái vậy đấy, tiểu soái ca, tặng cậu cho tôi đi.
Lưu Thiên Vũ sợ tới mức đẩy cô ra, co chân muốn chạy.
Dương Tử Mi liền bắn âm sát khí vào cẳng chân cậu ta.
Lưu Thiên Vũ thấy cẳng chân mình bỗng dung cứng lại, kêu một tiếng rồi ngã xuống đất.
Cậu ấy cố đứng lên, đi được vài bước rồi ngã xuống
Cậu kêu la thảm thiết, không hiểu hôm nay bị cái gì mà cứ ngã suốt.
Dương Tử Mi nhìn điệu bộ đáng yêu của cậu ta, vừa bực lại vừa buồn cười:
- Được rồi, không đùa với cậu nữa, mặt tôi ngây thơ thế này mà cậu lại biến tôi thành ma nữ háo sắc vậy à? Thật tổn thương lòng tự trọng quá mà.
Cô nói xong bèn giả bộ dạng vô tội đáng thương...
Lưu Thiên Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì tự nhiên lại thấy có lỗi.
Cũng đúng, cô ấy xinh đẹp như vậy, xinh đẹp hơn tất cả mọi đứa con gái cậu gặp thường ngày, nhìn cô cũng ngây thơ, sao mình lại cho rằng cô ấy là ma nữ háo sắc cơ chứ?
Vừa này cô ý sờ vào người mình chỉ là muốn xem tấm thẻ bài gỗ đào này thôi mà.
Cậu ấy kinh ngạc hơn khi phát hiện trên cổ Dương Tử Mi cũng đeo một thẻ bài gỗ đào giống hệt cậu.
Hoá ra là vậy...
Cậu hiều rằng mình đã hiểu lầm cô nên thấy vô cùng áy náy, khuôn mặt lại đỏ lên.