TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Sủng Ngốc Hậu
Chương 109: Thương nhân buôn lậu (3)

Edit: Tiểu Mật

Beta: Ahkung

Thôi Anh Nam tướng quân là thống lĩnh Đông đại doanh của đội quân Tây Bắc.

Hắn ta có nuôi một con diều hâu bảo bối. Hắn vô cùng thích nó, đi đâu cũng phải mang nó theo cùng. Lúc trước khi mà tổng binh của quân Tây Bắc vẫn là Trương Giám thì mỗi lần vị Thôi tướng quân này tới tổng binh doanh đều sẽ mang con diều hâu này theo.

Nhưng mấy năm nay, nhất là từ sau khi hắn khống chế được cả Đông đại doanh thì rất ít khi tới tổng binh doanh, thế nhưng Lý Sùng An vẫn nhận ra con diều hâu của hắn.

Thôi Anh Nam luôn thổi phồng con diều hâu của hắn lợi hại thế nào, cho dù là tiễn pháp mạnh mẽ nhất nó cũng có thể né tránh được... Thế nhưng bây giờ, Quốc sư lại chỉ tiện tay bắn đại một cái nó liền rơi xuống mất rồi.

Lý Sùng An không kịp đồng tình cho Thôi Anh Nam mà hắn chỉ có một suy nghĩ... Quốc sư đại nhân bắn hạ con chim ưng của Thôi Anh Nam, có phải là do nó có vấn đề gì hay không?

Nếu nó có vấn đề gì, chẳng phải đại biểu cho việc... Thôi Anh Nam có vấn đề?!

Theo như lời khai của tên thương nhân kia, hắn đến đây để lấy tiền từ một vị tướng lĩnh của Đông đại doanh. Mà tên đó lại chính là thuộc hạ tâm phúc của Thôi Anh Nam, chẳng lẽ chuyện kia Thôi Anh Nam cũng có tham dự? Hoặc là nói tên tướng lĩnh kia vốn là đang làm việc cho Thôi Anh Nam?

Lý Sùng An càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện chính là như vậy, nên khi hắn nhìn con chim ưng kia thì sắc mặt càng ngày càng trở nên lạnh lẽo. Không chỉ vậy, kẻ có thể huấn luyện được chim ưng đi săn thì chỉ có người Nhung mà thôi, chẳng lẽ Thôi Anh Nam và người Nhung có quan hệ gì hay sao?

Khi Lý Sùng An vừa cảm thấy mình đã hiểu rõ được mọi chuyện thì Lục Di Ninh lại chuẩn bị nhảy xuống xe ngựa để đi nhặt con chim ưng kia. Con chim này thật lớn a! Không chừng Tần Dục có thể ăn được hai bữa!

Từ từ, chẳng phải lúc này nàng đang là Quốc sư hay sao, vậy nên nàng làm chuyện gì cũng phải làm giống như Tần Dục, mọi việc đều không thể tự mình động thủ được… Lục Di Ninh nhìn xung quanh, có chút buồn bực nghĩ —— tại sao không ai giúp nàng nhặt con chim ưng kia lên?

“Đem nó lại đây cho ta.” Lục Di Ninh lạnh lùng nói.

Nếu Quốc sư đã lên tiếng thì tự nhiên mọi người đều sẽ nghe theo. Cho nên rất nhanh liền có vài người chạy về phía con diều hâu kia, bọn họ thậm chí còn tranh nhau để đoạt được con chim đó: “Để ta tới!”

“Quốc sư kêu ta tới lấy!”

“Các ngươi mau tránh ra!”



“Các ngươi lại dám bắn chết chim ưng của Thôi tướng quân!” Đúng lúc này có mấy tên binh lính cưỡi ngựa vọt tới gần bọn họ, nhìn thấy con chim ưng kia đã chết liền phẫn nộ mà nhìn về phía đoàn người Tần Dục, nói: “Các ngươi... Các ngươi là người của tổng binh doanh?”

“Các ngươi dựa vào cái gì lại dám bắn chết chim ưng của tướng quân chúng ta?!”

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!”



Những người này thấy thế liền cầm vũ khí lên, vô cùng đề phòng mà nhìn đám người Tần Dục, còn có vài người thúc ngựa trở về, rõ ràng bọn hắn đang muốn quay lại báo tin.

Đây là... chim ưng của Thôi tướng quân?

Mọi người của đội quân Tây Bắc đều nhìn chằm chằm nhau, trong chốc lát đều há hốc mồm.

Tính tình của vị Thôi tướng quân kia không tốt lắm, đối với con chim ưng bảo bối của hắn lại càng khó tính hơn, thậm chí có người bởi vì không chăm sóc tốt cho con chim này liền bị hắn để cho nó dùng móng vuốt cào hỏng đôi mắt người đó. Cuối cùng không đến mấy ngày sau người đó liền chết.

Chỉ là, con chim ưng này là do Quốc sư bắn a!

Quốc sư bắn chết con chim ưng này, nhất định là có lí do của mình!

Binh lính đội quân Tây Bắc lúc đầu còn có chút chột dạ, nhưng rất nhanh liền cảm thấy hợp tình hợp lý—— Quốc sư thật lợi hại, sao ngài ấy chỉ cần tùy tiện vung tay liền có thể bắn chết một con chim ưng rồi? Cho nên con chim ưng này tuyệt đối có vấn đề!

Nếu thế thì vị Thôi tướng quân kia cũng nhất định là có vấn đề!

Mọi người đều cảm thấy vô cùng sùng bái vị Quốc sư phi thường này nên lúc này bọn họ một chút cũng không cảm thấy bản thân mình có chỗ nào sai. Thế nhưng lúc này Lục Di Ninh lại cảm thấy chột dạ. Con chim ưng này là của người khác? Nàng không biết… Hiện tại nàng bắn chết chim ưng của người ta, liệu nàng có phải bồi thường cho người ta hay không? Hơn nữa, nếu người đó vô cùng yêu thích con chim ưng bị nàng giết kia thì người đó có phải sẽ rất buồn không?

Lục Di Ninh cảm thấy rất lo lắng, trong lòng nàng cũng cảm thấy vô cùng áy náy nên theo bản năng nhìn về phía Tần Dục.

Tần Dục cho nàng một ánh mắt trấn an.

Chuyện này… xác thực là Lục Di Ninh cũng có sai, đang yên đang lành nàng tự dưng lại bắn chết chim ưng của người khác đúng là không đúng.

Thế nhưng đây lại là Lục Di Ninh, là hắn dạy dỗ nàng trở thành một Lục Di Ninh giống như bây giờ.

Lục Di Ninh làm sai chuyện cũng là do hắn dạy dỗ nàng không tốt, nên chuyện lần này tất cả sai lầm là do hắn.

Hơn nữa… mặc kệ Lục Di Ninh có làm ra chuyện gì thì hắn có thể ngầm cùng nàng giảng đạo lý, thế nhưng trước mặt người ngoài hắn chắc chắn sẽ giữ gìn tốt danh dự của nàng!

Ánh mắt trấn an của Tần Dục làm cho Lục Di Ninh lập tức thả lỏng trở lại, mà lúc này từ phía Đông đại doanh càng ngày càng có nhiều người chạy ra.

Khi nhìn thấy binh lính của Đông đại doanh toàn là một đám béo mập cường tráng, hai mắt Tần Dục liền hơi hơi híp lại. Tần Dục biết một ít chuyện của kiếp trước, nhưng chủ yếu vẫn là chuyện ở kinh thành, hoặc là một vài chuyện khác có ấn tượng sâu sắc. Cho nên đối với tình hình cụ thể ở Tây Bắc này hắn cũng không rõ ràng lắm. Mà cái tên Thôi Anh Nam này, hắn lại càng không có ấn tượng.

Đương nhiên lúc trước hắn cũng đã sai người điều tra qua Thôi Anh Nam, nhưng người của hắn chủ yếu chỉ là một vài thương nhân mà thôi, vậy nên cũng không tra được nhiều tin tức cho lắm. Vì thế trước khi tới đây, Tần Dục cũng có suy nghĩ muốn cùng người này nói chuyện hòa hảo một phen. Nhưng đến bây giờ hắn lại cảm thấy có nói hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Thủ hạ của tên Thôi Anh Nam này, không nói đến tất cả kỵ mã đều vô cùng khỏe mạnh hoàn hảo mà người nào người nấy lại còn không hề có một chút dấu hiệu giống như từng phải nhịn đói qua…

Chính hắn cũng khó thuyết phục bản thân mình tên Thôi Anh Nam này cùng với người Nhung không có một chút quan hệ nào. Không cần nghĩ cũng biết hắn ta đã đem toàn bộ Đông đại doanh khống chế ở trong tay mình, thế nên mới có chuyện bọn thủ hạ của hắn không đặt Trương Giám và Đoan Vương trong mắt, cứ ngang nhiên mở đường cho bọn thương nhân buôn lậu vào đây. Thế thì tại sao hắn có thể hoàn toàn không biết gì cả chứ?

Người từ Đông đại doanh chạy ra càng ngày càng nhiều, những người này còn muốn cùng đoàn người của Tần Dục giằng co một phen.

“Ta là tổng binh của đội quân Tây Bắc Lý Sùng An, sau lưng ta chính là Đoan Vương cùng với Quốc sư. Thế mà các ngươi lại dám cầm vũ khí hướng về phía bọn ta, rốt cuộc là các ngươi có tâm tư bất chính gì?” Lý Sùng An nhíu mày nhìn những người đang đứng trước mặt, nói tiếp: “Còn không mau hạ vũ khí xuống?!”

Tổng binh đại nhân? Đoan Vương? Quốc sư? Vài người của Đông đại doanh nghe Lý Sùng An nói vậy liền cảm thấy có chút bất an. Nhưng mà những kẻ bất an cũng chỉ là mấy tên tiểu binh mà thôi, còn tên đầu lĩnh thì không chút sợ hãi, ngược lại còn cười lạnh nói: “Tổng binh? Vậy thì chỉ cần là tổng binh liền có thể tùy ý bắn chết chim ưng của người khác hay sao?”

“Chúng ta là người của Thôi tướng quân, cho nên bọn ta mặc kệ các ngươi là ai cũng không quan trọng!

Người này vừa nói hai câu thì tất cả những binh lính đó liền bình tĩnh trở lại, tất cả đều đề phòng mà nhìn về phía đám người Tần Dục. Nhưng đúng lúc này, lại có một đám người từ phía xa chạy tới. Những người đó tất cả đều kỵ binh, nhưng so với những người này thì áo giáp và ngựa của bọn họ lại tốt hơn rất nhiều, mà người đi phía trước tuy rằng bởi vì trời nóng không có mặc giáp sắt thế nhưng lại xuyên một bộ giáp vàng kim sáng lấp lánh, thoạt nhìn vô cùng khí phái.

Tần Dục nhìn người này, lại quay lại nhìn một thân bố y (áo vải) của Lý Sùng An, lập tức lông mày liền nhăn lại. Nếu nói trước đây Tần Dục còn có suy nghĩ muốn cùng Thôi Anh Nam ngồi xuống nói chuyện, nhưng đến bây giờ thì ý niệm này cũng hoàn toàn biến mất rồi.

Đúng như suy nghĩ của Tần Dục, người đang tới chính là Thôi Anh Nam. Thôi Anh Nam đi gần đến nơi liền nhìn thấy mọi người đang vây quanh con chim ưng đã chết, hắn lập tức bi thương mà kêu lên một tiếng: “Uy Phong!”

Nhưng con diều hâu kia sớm đã chết từ lâu rồi, sao có thể đáp lời hắn được?

“Lý Sùng An, là ngươi bắn chết chim ưng của ta sao?” Thôi Anh Nam sắc mặt âm trầm nhìn về phía Lý Sùng An nói. Uy Phong của hắn vô cùng lợi hại, người bình thường tuyệt đối không bắn trúng được nó. Thế nhưng tiễn pháp của Lý Sùng An lại rất tốt, cho nên lần này hẳn là do Lý Sùng An bắn đi?

“Thôi Anh Nam, chim ưng của ngươi là do Quốc sư bắn.” Lý Sùng An nhìn Thôi Anh Nam mà nói.

“Quốc sư, chính là cái tên giả dạng Quốc sư để lừa bịp người khác ở kinh thành đó sao?” Thôi Anh Nam nói xong tuy trên mặt không có biểu hiện gì thế nhưng trong lòng lại nhảy dựng lên. Chuyện Quốc sư đi theo Đoan Vương tới Tây Bắc hắn cũng biết, thế nhưng lúc trước vẫn chưa từng để ý…

Hắn luôn không tin vào chuyện có quỷ thần tồn tại vì chính hắn cũng đã từng giết rất nhiều người, cuối cùng không phải vẫn rất tốt đó sao? Cái gọi là quỷ thần cũng chỉ do người nào đó tự biên tự diễn để lừa gạt người khác mà thôi!

“Thôi tướng quân, thỉnh ngươi tự trọng, Quốc sư không phải là người mà ngươi có thể xúc phạm được.” Tần Dục đột nhiên nói.

Tần Dục thanh âm cũng không quá vang dội, thế nhưng tất cả những người ở đây đều mắt tinh tai thính, tất nhiên có thể nghe thấy được.

Thôi Anh Nam nhìn về phía Tần Dục, đang lúc hắn muốn nói cái gì thì Tần Dục lại nói: “Quốc sư bắn chết chim ưng của ngươi, khẳng định có nguyên nhân… Thôi tướng quân, hôm qua bọn ta mới bắt được một tên thương nhân buôn lậu muối và vũ khí, không biết Thôi tướng quân có ấn tượng gì với người này hay không?”

Lúc Tần Dục nói chuyện đều dùng khuôn mặt lạnh lùng mà nhìn về phía Thôi Anh Nam, khiến Thôi Anh Nam không kiềm chế được trợn tròn mắt.

Suy đoán của Tần Dục cũng không sai biệt lắm vì chuyện buôn lậu này đúng là có sự tham gia của Thôi Anh Nam.

Lúc đầu hắn có làm vài giao dịch cùng với người Nhung, nhưng chủ yếu vì muốn đổi lấy ngựa chiến. Nhưng càng về sau lợi nhuận của nó lại càng lớn làm cho hắn không cách nào thu tay lại được. Đến nỗi cho dù người Nhung có là tử địch của Đại Tần, thậm chí còn từng hại chết rất nhiều bá tánh Đại Tần…

Hơn nữa trước đó khi bọn họ muốn lập công, đôi lúc sẽ cạo trọc đầu của những bá tánh Đại Tần, sau đó chặt đầu của bọn họ để giả vờ như mình lập được chiến công. Vậy nên dù người Nhung có giết một vài bá tính thì đối với bọn họ cũng chẳng có gì to tát cho lắm.

Có một số việc một khi đã làm rồi thì sẽ càng lún càng sâu. Thôi Anh Nam cũng không có cách nào quay trở lại thành con người chính nghĩa…

Mà nếu như chuyện này lộ ra ngoài, nếu Đoan Vương cứ nhất quyết phải truy cứu tới cùng…

Thôi Anh Nam nhìn về phía Tần Dục, trong mắt phòng bị càng lúc càng sâu, thậm chí còn mang một tia sát ý. Đoan Vương này biết quá nhiều chuyện, nếu giữ lại…

“Vương gia, lời này của ngài là có ý gì? Chẳng lẽ ngài cảm thấy ta...” Thôi Anh Nam còn chưa dứt lời thì đột nhiên có một cục đá bay về phía hắn, nện ngay trên đầu khiến hắn lập tức ngã xuống ngựa. Thôi Anh Nam thoạt nhìn uy phong lẫm liệt, nhưng cũng không chịu nổi một cú ném, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người ném hắn chính là Quốc sư.

Lúc này Quốc sư một thân hắc y đang đứng thẳng tắp, một bộ dáng tiên phong đạo cốt, ung dung thong thả thu hồi tay của mình.

Tên này…… Hắn ta muốn sát hại Tần Dục!

Vậy nên Lục Di Ninh cảm thấy để chính nàng động thủ trước thì tốt hơn!

Đọc truyện chữ Full