Edit: Tử Lam
Beta: Quanh
Mùa thu là mùa thu hoạch, nhưng đất cát Tây Bắc cằn cỗi, không thể sản xuất ra nhiều lương thực. Bá tánh Tây Bắc vất vả cày cấy suốt một năm, sau khi thu hoạch đóng tô thuế xong, thường thường đều không đủ ăn.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người không nộp thuế.
Tây Bắc hoang vắng xa xôi, căn bản không có người đi thu thuế, cho nên bọn họ cũng không cần phải nộp thuế.
Người ở gần phủ Quảng Ninh luôn rất hâm mộ những người ở chỗ xa xôi không cần nộp thuế. Cuối cùng, năm nay bọn họ cũng không cần phải nộp thuế!
Có nha dịch đi vào các thôn gần phủ Quảng Ninh, thời điểm báo cho các thôn dân tin tức này, người trong thôn đều cho rằng mình nghe lầm.
“Năm nay không cần nộp thuế sao? Không phải là lừa người ta chứ?”
“Sao có thể!”
“Tại sao không cần nộp thuế vậy?”
...
“Hiện tại quan viên của phủ Quảng Ninh đều đã được đổi, các người không biết sao?” Nha dịch đến thông báo nói với nhóm thôn dân đó: “Hiện tại người làm chủ phủ Quảng Ninh là Đoan Vương! Vương gia là người tốt, ngài nói năm nay không cần thu thuế, lao dịch và binh dịch cũng không cần tuyển thêm.”
“Thật không?” Người trong thôn đều bắt đầu kích động. Không cần nộp thuế thì có thể tin được, mà còn không cần bắt đi lao dịch? Có chuyện tốt như vậy sao?!
Phải biết rằng, trước khi mùa đông đến, quan phủ sẽ bắt bọn họ đi lao dịch hoặc xây cất tường thành.
Chuyện mệt nhọc như vậy thì cũng thôi đi, thường thường ăn không đủ no. Nhưng nếu gặp người Nhung còn có khả năng sẽ bị một đao chém đứt cổ.
Người bị bắt đi phục lao dịch đều là có đi mà không có về.
“Đương nhiên là sự thật!” Một nha dịch lập tức nói, còn nói thêm một câu: “Đoan Vương là người tốt.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Đoan Vương là người tốt.” Người trong thôn sôi nổi gật đầu, kỳ thật trước kia bọn họ cũng chưa từng nghe qua Đoan Vương ra sao. Nhưng hiện tại... Miễn thuế cho bọn họ thì nhất định là người tốt!
Bá tánh trong thôn đều rất kích động. Lúc này, nha dịch kia lại nói: “Đúng rồi, Vương gia nói nếu các ngươi rảnh thì đi khai phá một ít đất hoang, nhà ai khai khẩn sau này sẽ là của nhà đó! Nếu các ngươi không có tiền mua hạt giống nông cụ... Vương gia sẽ thu mua lương thực với giá cao, bán giá thấp các loại hạt giống và nông cụ cho các ngươi."
Sau khi nha dịch nói xong liền rời đi, lúc đầu bá tánh trong thôn có chút không tin, nhưng đi ra ngoài hỏi thăm một chút, lại phát hiện đây là sự thật.
Tất cả đều là thật!
Trước kia bá tánh Tây Bắc đều không mua lương thực, cuối cùng chính bản thân mình đều thiếu ăn, nhưng năm nay không giống như vậy.
Năm nay không cần nộp thuế, có thể bán đi một chút lương thực, sau khi bán lương thực, trên tay có tiền, bọn họ có thể mua một số thứ khác.
Chuyện cần phải mua hạt giống và nông cụ thì không cần phải nói, gia vị và vải dệt gì đó cũng nên mua một ít, còn có thể mua gà về nhà nuôi...
Trong tay bá tánh không có tiền, ngày qua ngày càng tệ hơn, xoay xở khó khăn, nhưng nếu bọn họ có tiền, sẽ có thể dễ dàng làm việc, càng ngày càng tốt lên.
Tần Dục hy vọng bọn họ có thể có tiền.
Tất cả bá tánh phủ Quảng Ninh đều tràn ngập trong không khí vui mừng, cũng chính lúc này, bọn họ phát hiện xung quanh phủ Quảng Ninh rất nhiều người. Không, không nên nói là phủ Quảng Ninh có rất nhiều người, vì những người đó vốn là người của phủ Quảng Ninh.
Những người đó trước kia là phụ binh của quân Tây Bắc, không ngờ lại xuất hiện ở xung quanh phủ Quảng Ninh, sau đó liền bắt đầu tu sửa đường xá!
Trước kia bá tánh Tây Bắc phải phục vụ lao dịch, hiện tại người phải làm là phụ binh của quân Tây Bắc, trách không được bọn họ (thôn dân) không phải đi làm lao dịch!
Bá tánh phủ Quảng Ninh đối xử với những phụ binh này cũng khá tốt, có vài người không có việc gì làm, thấy sửa đường đến chỗ nhà mình thì cầm cuốc đi giúp đỡ. Vì thế tốc độ tu sửa càng lúc càng nhanh.
Đá phiến lót nền đường vốn chỉ ở trong thành mới có, đường ngoài thành phần lớn đều là đường đất. Cái gọi là sửa đường, cũng chỉ là dọn dẹp cây cối trên đường, san bằng đất mà thôi.
Cũng vì vậy, Tần Dục liền đưa những phụ binh không có kỹ thuật, thân thể không tốt đi sửa đường, còn bảo bọn họ mang theo một ít đất dọc theo con đường để dự phòng.
Nhà ở hai bên tường đều là dùng ván gỗ cố định, đổ bùn đất vào giữa, sau đó dùng búa dùng sức đập xuống, làm rất đơn giản. Tuy rằng không biết vì sao Đoan Vương lại cho bọn họ nhiều bùn đất đắp đường như vậy, nhưng những phụ binh thấy mỗi ngày đều có thể no bụng, đều rất vui lòng đi làm.
Đến nỗi những phụ binh có chút kỹ thuật, thân thể khoẻ mạnh hoặc là tương đối trẻ tuổi, đều được Tần Dục an bài, bắt đầu xây dựng một nhóm người để canh gác thành lũy.
Thành lũy này có một số nơi đã xây cất trên địa bàn người Nhung, vì vậy Tần Dục còn phái quân Tây Bắc đi bảo hộ những phụ binh đó.
Lệnh của Tần Dục đều được chấp hành nghiêm túc, vì hiện giờ phủ Quảng Ninh đã hoàn toàn bị hắn khống chế trong tầm tay.
- ------
Mà lúc này, sinh hoạt của Tần Dục cũng theo quỹ đạo.
Hắn không cần cả ngày phải chạy đi chạy lại ở bên ngoài, nhọc lòng cái này nhọc lòng cái kia nữa.
Kỳ thật Tần Dục rất thích sinh hoạt hàng ngày với Lục Di Ninh, nhưng hắn biết rất rõ, mấy năm gần đây hắn không thể sinh hoạt bình thường.
Với suy nghĩ đó, không bằng tự chữa trị hai chân của mình.
Lục Di Ninh trị liệu sẽ làm cho Tần Dục có cảm giác cực kỳ thoải mái. Mà lúc đầu, thời điểm Lục Di Ninh chưa trị liệu cho hắn, hai chân hắn hoàn toàn không có cảm giác.
Nhưng hiện tại tình huống đã thay đổi.
Những cảm giác trên chân hắn ngày càng rõ ràng, thời điểm Lục Di Ninh không trị liệu cho hắn, thậm chí hắn còn cảm thấy chân rất đau.
Tần Dục thực hưởng thụ loại cảm giác này, có đôi khi hắn sẽ cố tình đánh chân chính mình, làm mình cảm nhận được cảm giác đau đớn càng ngày càng rõ ràng.
Tỷ như lúc này, xử lý xong mọi chuyện ở phủ Quảng Ninh, hắn liền ấn lên đùi của chính mình vài cái.
Cảm giác đau nhức từ trên đùi truyền đến kỳ thật không dễ chịu, nhưng Tần Dục lại rất thích.
Lục Di Ninh chú ý tới tình trạng của Tần Dục, nàng nhìn chằm chằm Tần Dục trong chốc lát, sau đó ngồi bên cạnh Tần Dục, duỗi tay ấn lên đùi Tần Dục.
Trước kia nàng ấn chân cho Tần Dục đều là dùng nhiệt lưu, nhưng lần này không có dùng, không chỉ có như thế, sức của nàng còn rất lớn...
Tần Dục không kìm chế được mà kêu rên.
Đây... Thật sự quá đau!
Kết quả, Lục Di Ninh nhìn Tần Dục một hồi, nhưng cũng không dừng tay, mà lại đè xuống.
Tần Dục toát ra mồ hôi lạnh, đau đến mức có chút run run: “Di Ninh?” Lục Di Ninh làm như vậy hẳn là có nguyên nhân đi?
“Như vậy đối với chàng mới tốt.” Lục Di Ninh nói.
Như vậy đối với mình có chỗ tốt sao? Tần Dục sửng sốt, sau đó liền cắn chặt răng, tùy ý để Lục Di Ninh ấn cho mình.
Đây thật sự rất đau... Không bao lâu sau, quần áo của Tần Dục đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.
Tần Dục muốn bảo Lục Di Ninh dừng tay, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hắn hít sâu một hơi, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng Lục Di Ninh chuyên chú nhìn chân mình, không biết vì sao lại có chút đau lòng.
“Di Ninh, có phải nàng mỏi tay rồi không? Có muốn gọi người khác đến thay nàng ấn không?” Tần Dục hỏi, hai tay Lục Di Ninh đều đỏ lên, làm hắn không khỏi đau lòng.
“Không cần!” Lục Di Ninh lập tức nói, nàng không cho người khác sờ chân Tần Dục đâu!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Sủng Ngốc Hậu
Chương 114: Nạn dân đến (2)
Chương 114: Nạn dân đến (2)