Tháng bảy, nắng về chói chang, hơi nóng phả hừng hực khắp nơi.
Chuẩn bị bước vào kỳ thi cuối học kỳ, rốt cuộc cũng thấy bầu không khí của 11B7 nhuộm chút khẩn trương căng thẳng, bên cạnh lo lắng còn xen lẫn nỗi mong ngóng mùa hè về gõ cửa.
Hạ Tiểu Thi không còn vừa răng rắc gặm khoai tây chiên vừa cắm mặt đọc truyện tranh nữa, thi thoảng hết giờ học còn ở lại lôi sách ra xem.
Cô nàng chống cằm, nhìn sườn mặt nghiêng của Ninh Trăn ngồi đằng trước.
Ninh Trăn buộc tóc đuôi ngựa, chiếc cổ cao trắng ngần cong cong đường vòng cung thon thả, ánh mắt đắm chìm trong đề toán, phảng phất tách biệt hoàn toàn với lớp học ồn ào bên ngoài.
“Trăn Trăn.”
“Ơi?” Ninh Trăn quay đầu lại: “Sao Tiểu Thi?”
“Chẳng mấy chốc nữa được nghỉ hè rồi, cậu định đi chơi ở đâu?”
Ninh Trăn cũng đang bị vấn đề này quấy nhiễu không thôi, hôm nay đã là ngày bảy, cô chỉ còn có ba ngày nữa để quyết định.
Cô chưa kịp trả lời thì nhìn thấy Lục Chấp từ cửa sau đi tới, mái tóc đen dày của anh ướt sũng, nước trên mặt anh trượt xuống, tròng mắt đen nhánh.
Vừa mới chơi bóng rổ xong, đám bọn họ trực tiếp dùng nước lạnh dội qua loa cho hết mồ hôi, thế nhưng trông Lục Chấp hoàn toàn chẳng có vẻ gì nhếch nhác. Hầu như nữ sinh trong lớp đều len lén đánh mắt về phía anh, thành thật mà nói, anh thế này trông rất quyến rũ.
Biểu cảm trên gương mặt vẫn là vẻ hững hững hờ hờ muôn thuở, bước thẳng tới chỗ ngồi.
Ninh Trăn im thít.
Hạ Tiểu Thi vẫn còn đang ríu rít: “Vốn dĩ tớ muốn đến thành phố H du lịch, muốn lâu lắm rồi, nghe nói mùa hè mà đến đó thỏa sức lướt sóng trải nghiệm cảm giác mạnh rất đã. Hầy, nhưng mẹ tớ không cho, phán một câu từ bỏ ý định đi con gái, chuẩn bị lên lớp mười hai rồi, đừng có rong chơi lêu lổng. A a a kỳ nghỉ hè dài như vậy, nếu phải thật sự ngồi ngóc mặt ở nhà ngó trời ngó đất, tớ nhất định sẽ mốc meo. Cậu thì sao Trăn Trăn, ba mẹ cậu có cho cậu đi chơi không?”
Lục Chấp ngồi xuống bên cạnh, vừa đúng lúc nghe thấy câu này, cũng đưa mắt nhìn Ninh Trăn, nét mặt hiện đầy vẻ quan tâm.
Ninh Trăn đành trả lời mơ hồ: “Tớ chưa biết nữa, cũng còn khá lâu mới tới, trước mắt tớ chỉ cố tập trung cho kỳ thi cuối học kỳ.”
“Ừ! Tớ tán thành, cậu phải thi cho thiệt tốt, kỳ này thi xong, vị trí dẫn đầu lớp mình sẽ đổi chủ ha ha.” Hạ Tiểu Thi vừa cười toe toét vừa len lén liếc Lục Chấp, cố ý vặn cao âm thanh: “Cái con nhỏ Dư San San xấu xa kia đã xin nghỉ học, lần này cậu nhất định sẽ thuận lợi.”
Chuyện của Dư San San khiến cả trường chấn động xôn xao, cô ta không đợi phòng giáo vụ kêu lên xử lý mà tự nộp đơn xin tạm nghỉ học. Quá nửa sẽ xin chuyển trường khác, không tiếp tục học ở Tam Trung.
Ninh Trăn không muốn nhắc lại chuyện này, nhẹ nhàng gật đầu rồi xoay ra trước tiếp tục làm bài.
Lục Chấp không có phản ứng gì, bàn tay úp hờ trên mặt bàn, ánh mắt vẫn dòm cô không rời.
“Ninh Trăn.”
Ninh Trăn nghiêng đầu sang, trong mắt anh ẩn hiện nụ cười: “Nghỉ hè rồi, có nhớ anh không?”
Anh nói chuyện không đứng đắn, cũng may trong lớp đang ầm ầm như cái chợ vỡ nên không ai nghe thấy. Ninh Trăn xấu hổ, nhỏ giọng trả lời: “Không có!”
“Sao em tuyệt tình vậy chứ.” Anh cong môi chẳng có vẻ gì là tức giận, dịch sát lại gần cô, cười khẽ: “Nhưng anh sẽ nhớ em, điều này thật không công bằng.”
Ninh Trăn cắn môi, dáo dát nhìn xung quanh, cũng may không có ai chú ý tới bên này. Cô dứt khoát không quan tâm tới anh nữa, cúi đầu xuống tiếp tục làm bài.
Lục Chấp nhướn mày: “Không thể bất công như vậy được đúng không? Hay là chúng ta thực hiện một giao dịch đi. Kỳ thi cuối kỳ này, anh thi được bao nhiêu điểm thì mỗi ngày em nghĩ tới anh bấy nhiêu phút?”
Chiếc bút cô cầm trên tay suýt té lăn ra bàn.
Cái này là giao dịch gì vậy!
“Hử?”
“Lục Chấp!” Cô đặt cây viết trong tay xuống, gọi anh xong lại không biết phải nói gì, tự nghẹn ngang làm mặt mình đỏ bừng.
Anh cười đến vai run lên: “Được rồi, không trêu em nữa.” Sao có thể đáng yêu như thế.
Ninh Trăn hít sâu một hơi, tiếp tục làm bài.
Cửa sổ bên cạnh mở rộng, gió mang theo hơi nóng lùa vào nhẹ nhàng. Anh xoay đầu ra ngoài, ở nơi cô không nhìn thấy, nụ cười trên môi nhạt nhòa tan biến, sắp sửa lên lớp mười hai.
Lần chia lớp cuối cùng, cơ hội cuối cùng, chính là kỳ thi này.
Bước vào khai giảng lớp mười hai, mọi người sẽ dựa theo kết quả thi cuối kỳ chuyển đến lớp học mới.
Cô xuất hiện muộn màng quá, vội vàng đến mức anh không kịp cố gắng. Khuôn mặt Lục Chấp trĩu nặng, tâm sự như sương mù lẩn khuất sau rặng núi, chất chồng không thấy được.
Lâm Tử Xuyên cũng đang nghĩ đến chuyện nghỉ hè, ngồi trong lớp thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Lục Chấp.
Nhớ tới lời ông cụ nhà mình đã dặn dò, hắn cảm thấy phiền não một trận.
Trần Đông Thụ vỗ vai Lâm Tử Xuyên: “Xuyên Tử, nghỉ hè cậu và Lục Chấp đi đâu? Trở về thành phố B hả?”
“Tớ sẽ về, nhưng không biết A Chấp thế nào.”
Trần Đông Thụ tắt dần nét hớn hở trên mặt, thoáng lúng túng: “Chấp ca còn tức giận sao?”
Chuyện này nói nghiêm trọng thì nghiêm trọng, mà nói đơn giản cũng đơn giản.
Lục Chấp không thể nào cả đời không về nhà. Nhưng chắc chắn anh không thể nào quên được nỗi nhục khi rời khỏi thành phố B.
Không ai dám nhắc tới chuyện này trước mặt Lục Chấp.
Trần Đông Thụ còn nhớ lần đầu tiên gặp Lục Chấp, đúng là hoàn toàn không nằm trong mong đợi. Lục Chấp vừa chuyển trường đến, mặc áo sơ mi màu đen, gương mặt lạnh lùng, dù không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận… rất đẹp trai, có điều cái đẹp đó đi liền với vẻ bí ẩn ngạo mạn bất cần.
Lúc ấy, Trần Đông Thụ cho rằng thằng oắt này đang gồng mình để tiến vào hàng ngũ trai bao, thế là hấp ta hấp tấp đi bắt nạt nhân vật mới.
Kết quả bị tẩn cho một trận thê thảm đến mức không dám hồi tưởng.
Về sau Lâm Tử Xuyên mới cười tít mắt nói cho hắn biết: “À, quên nói với cậu, tớ quen A Chấp, ở thành phố B không có mấy người dám chọc tới cậu ấy đâu, thật lòng xin lỗi người anh em vì đã không nói sớm.” Ngừng một lúc, thòng thêm một câu nhẹ tênh: “Đừng để lộ ra ngoài nhé.”
Xem như không đánh nhau thì không quen biết.
Trần Đông Thụ mân mê cằm, hắn thật sự rất tò mò về gia thế của Lục Chấp, nhưng lúc nào Lâm Tử Xuyên cũng tròng cái bộ tịch kín như bưng, hắn làm đủ mọi cách cũng không moi ra được chữ nào.
Tóm lại, gia thế chắc chắn không tầm thường, có thể được Lâm Tử Xuyên cận kề cơm bưng nước rót, thêm cái dáng vẻ thần thần bí bí như thế, Lục gia nhất định không đơn giản.
Mỗi người ôm một nỗi niềm tâm sự.
Xế chiều, một đám nam sinh đi đến câu lạc bộ bida. Lục Chấp ngồi trên ghế dựa cách đó không xa, cây cơ cầm trên tay nhưng không chơi cùng mọi người, trông có vẻ thất thần.
Lâm Tử Xuyên đi tới, chần chừ một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định hỏi: “A Chấp, kỳ này cậu cũng không về sao?”
Lục Chấp ngước lên, trong ánh mắt gợn nét mỉa mai: “Về làm gì?”
“Tớ thấy đã lâu như vậy, sự việc qua rồi thì cho nó qua đi, A Chấp, dù sao bác Lục cũng là ba cậu, cậu không thể nào…”
“Được rồi.” Lục Chấp ấn huyện thái dương, vẻ mặt đượm đôi phần mệt mỏi: “Đừng lôi mấy chuyện này ra làm phiền tớ nữa.”
Cách đó không xa, truyền tới tiếng huýt sáo reo hò, xem ra có người thực hiện cú dọn bàn đẹp.
Lục Chấp đột nhiên lên tiếng: “Xuyên Tử, chuẩn bị lên lớp mười hai rồi.”
Lâm Tử Xuyên lớ ngớ chớp mắt một cái: “Hả?”
“Chuyện chia lớp, cậu thấy thế nào?”
Lâm Tử Xuyên vừa định mở miệng, đừng lo, trình độ của đám chúng ta khỏi nói cũng biết, nhất định sẽ vào cùng một lớp. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của Lục Chấp, lập tức nuốt ngược mấy lời đó xuống, hầy… hỏi thế này ắt hẳn là vì Ninh Trăn.
“Nếu không thì? Sử dụng mánh khóe?” Chẳng phải làm bài được điểm cao sẽ phân vào cùng một lớp sao?
Lục Chấp nhếch môi: “Cậu tưởng tớ chưa nghĩ tới hả?” Phòng thi được sắp xếp ngẫu nhiên bằng máy tính, cho dù có tìm người giúp cũng không chắc có thể đạt tới trình độ kia của Ninh Trăn.
Lâm Tử Xuyên nhíu mày: “Bằng không thì, nghĩ cách để cô ấy làm bài điểm kém một chút.”
Lục Chấp loáng cái sa sầm nét mặt: “Không được.” Cô rất để tâm, sẽ đau lòng.
Chung quy vẫn là phiền, Lục Chấp đứng dậy, thoa phấn vào đầu cơ, thực hiện một cú chọc, bi một đường chạy thẳng vào lỗ.
~
Theo lẽ thường nghỉ hè lớp mười một mọi người sẽ được giao khá nhiều bài tập và phải bắt tay vào học thêm, nhưng Tam trung quả thật tự do và nhân văn hết sức, chỉ yêu cầu học sinh đến lớp thêm một tuần, khoảng thời gian nghỉ hè sau đó đám học trò được thả tự do muốn làm gì thì làm. Mãi đến kỳ nghỉ đông của lớp mười hai mới đốc thúc ‘sĩ tử’ văn ôn võ luyện.
Ninh Trăn giở tờ lịch kế tiếp, ngày chín tháng bảy.
Đầu ngón tay cô dừng lại.
Bà ngoại nói, ngày mười tháng bảy là thời hạn đăng ký cuối cùng.
Lúc trước, cô từng nghĩ sẽ đi tập múa lại nhưng sau khi gặp Lục Chấp mọi thứ liền bị gác sang một bên. Nhưng dường như dũng khí trong lòng không biến mất.
Ninh Trăn lấy điện thoại, do dự thật lâu, mở giao diện của trang ghi danh ra.
Cuộc thi sẽ diễn ra tại thành phố S vào ngày ba mươi tháng bảy.
Thời gian hai mươi ngày, liệu có đủ cho một người bốn năm rời xa những bước nhảy đẹp đẽ lấy lại được sự mềm mại uyển chuyển để có đủ tư cách đứng trên sân khấu không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Em Về Cùng Ngày Nắng
Chương 21: Dũng khí
Chương 21: Dũng khí