Hôm sau.
Nam Cung Lân vẫn như thường lệ giờ Thân xuất hiện ở Nghê phủ, Mạnh Như Diên dẫn hắn tiến vào khuê phòng nữ nhi.
“Hiểu Lam không có ở nhà sao?” Hắn ngồi xuống ghế, tay bưng chén sứ, thưởng thức trà hoa quế thơm mát.
“Hôm nay nàng đi chùa miếu dâng hương, có thể do khách hành hương nhiều, nên trở về hơi muộn, xin Hoàng thượng đợi một lát.” Mạnh Như Diên mỉm cười trả lời, nhưng trong lòng thì lại lo lắng không yên, theo lý mà nói, nữ nhi lúc này đáng lý đã hồi phủ tiếp đón đế vương rồi, sao tới giờ vẫn không thấy con bé đâu?
Hắn ôn nhã khoát tay, nói “Như vậy à, ở đây có Kim Phúc rồi, không cần Nghê phu nhân ở đây tiếp đãi ta đâu.” Nam Cung Lan lấy một miếng bánh phù dung, mùi vị thanh nhã thơm ngát, cùng với hương vị trên người đôi huynh muội song sinh Nghê gia giống y hệt nhau.
Chờ Mạnh Như Dien lui ra, hắn mới đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn sách, ngón tay thon dài trắng nõn lật len từng tờ giấy, quả nhiên tờ “Phân phối quân lực ở Đế đô” được đặt ở vị trí cuối cùng.
Hắn buông tay, chậm rãi bước vào bên trong phòng ngủ, cẩn thân tỉ mỉ quan sát một vòng các vật phẩm bài trí trong phòng. Mấy ngày qua tuy cùng bảo bối ở chung một chỗ, nhưng hắn vẫn chưa có cơ hội quan sát phòng nàng.
Đi đến trước bàn trang điểm, Nam Cung Lân cho rằng sẽ nhìn thấy rất nhiều hộp son trang điểm và đồ trang sức, nhưng không có, trên bàn chỉ đặt một chiếc bình nhỏ màu đen, mà chiếc bình này kiểu dáng đặc biệt, không phải đồ sứ, cũng không phải đồ sắt, nhưng cũng do một loại khoáng vật tạo thành.
Hắn duỗi tay cầm chiếc bình, mở ra, con người đen cúi xuống, nhìn thấy bên trong là một loại cao vàng như nghệ, màu sắc này… thật giống như đã thấy qua ở đâu đó, dường như… dường như… màu da của Nghê Ngạo Lam…
“Kim Phúc.”
“Có nô tài.”
“Ngươi hãy ghi nhớ kiểu dáng, màu sắc, chất liệu, và loại thuốc cao bên trong cho trẫm, sau đó điều tra xem vật này từ đâu mà có.”
Nam Cung Lân nghi ngờ, thiếu nữ ngay cả một hộp son cũng không có, chỉ có một bình cao màu vàng này, vật này xem ra không giống như thứ có thể làm người ta trở nen đẹp hơn, mà ngược lại giúp che giấu diện mạo, biến người trở nên xấu đi.
Tỉ mỉ quan sát chiếc bình đen, sau khi ngửi qua mùi vị bên trong, Kim Phúc để chiếc bình lại như vị trí ban đầu.
Làm thái giám bên cạnh Thiên tử không phải là việc dễ, ngoại trừ đầu óc khôn khéo ra, ánh mắt còn phải sắc bén hơn người, khứu giác cũng nhạy cảm đến cực điểm, như vậy mới có thể chăm nom sinh hoạt hàng ngày của Thiên tử.
“Nô tài sẽ lập tức đi điều tra và nhanh chóng báo lại kết quả cho Hoàng thượng.” Kim Phúc suy nghĩ, ước chừng xem sẽ bắt đầu điều tra từ đâu, đoán rằng chắc sẽ không mất bao nhiêu thời gian.
Nửa khắc sau, Nghê Ngạo Lam mới cuống quýt chạy từ bên ngoài vào Hương các, nếu không phải thượng thư Thái Phủ Tự quấn quýt lấy nàng hỏi vài vấn đề, nàng sẽ không về trễ như vậy.
Nàng lập lại lý do Mạnh Như Diên đã nói một lần, lại làm nũng với Nam Cung Lân, vốn sợ hắn chờ lâu mà tức giận, lại không nghĩ rằng hắn không hỏi cũng không nói cái gì, còn nói đi chùa miếu dâng hương cầu phúc là việc nên làm.
Nàng càm giác có chút gì đó kỳ quái, nhưng sau khi nói chuyện với hắn, ý nghĩ đó đã bị nàng ném ra sau đầu mất rồi.
*****
Ánh mặt trời hơi nghiêng chiếu vào Ngự thư phòng, một tay hắn đang chống lên má ngọc diễm lệ, sóng mắt đen như mực long lanh khẽ lay chuyển, bên môi dâng lên ý cười nhạt, một nửa mái tóc được buộc bới một sợ dây lụa màu vàng, phần còn lại tản trên y phục màu men sứ trắng như tuyết, nhưng biển mây sóng gợn huyền ảo mà xinh đẹp.
Kim Phúc tiếng vào trong phòng, cung kính dâng lên trà sâm thượng hạng, quét mắt nhìn cuốn Sơn Hải Kinh trong tay chủ nhân, dường như hắn có chuyện cần bẩm báo, nhưng vừa định mở miệng nói ra thì đã khép lại.
“Nói đi.”
Không cần nhìn Kim Phúc Nam Cung Lân cũng biết hắn có chuyện cần bẩm báo.
“Hoàng thượng, chuyện hôm qua người phân phó, nô tài đã điều tra xong, vật kia gọi là cao vàng nghệ, tục xưng Yểm Sắc cao, ở Đế đô chỉ có một tiệm bán vật này, tiệm này chuyên bán đặc biệt đồ hóa trang cho đoàn kịch, những đào kép thường cần những vật phẩm đặc biệt, loại cao vàng nghệ này là dành cho người diễn vai xấu dùng.” Kim Phúc nói xong, liền đặt một chiếc bình đen lên mặt bàn.
Vươn tay cầm lấy, Nam Cung Lân trầm mặc quan sát. Cho đào kép dùng? Hắn chưa từng nghe nói Nghê Hiểu Lam thích hí khúc, hay xem diễn tuồng, vậy vật phẩn chuyên dùng trong đoàn kịch sao lại xuất hiện trong khuê phòng của nàng?
“Có hỏi chủ tiệm người nào trong Nghê phủ mua không?”
“Có, chủ tiệm nói cao vàng nghệ này bôi lên da sẽ có màu vàng như nghệ, làn da khô đi và sẫn màu lại, mỗi đầu tháng gã sai vặt ở Nghê phủ sẽ cố định đến mua một bình, nhưng tháng này mua những hai bình, hắn còn bởi vậy mà cố ý hỏi gã sai vặt sao lại mua nhiều hơn mọi lần, gã sai vặt chỉ nói, Nghê thiếu gia giao phó mua dùng.”
“Kim Phúc, tìm một cung nữ không son phấn tới đây.” Con ngươi đen của Nam Cung Lân híp lại, một ý nghĩ điên cuồng đang hình thành trong đầu hắn.
Chốc lát sau, Kim Phúc dẫn một cung nữ đến.
Thả quyển Sơn Hải Kinh trong tay xuống, Nam Cung Lân nhìn chằm chằm hai người, phân phó “Kim Phúc, bôi cao vàng nghệ này lên nửa bên mặt của nàng cho trẫm nhìn một cái.”
Kim Phúc lập tức tay chân lanh lẹ bôi thuốc cao lên nửa bên mặt phấn nộn trong trẻo của cung nữ kia, chỉ thấy màu da vốn trắng nõn ban đầu nay liền trở nên lờ mờ vàng như nghệ, màu da khô lại tối sậm đi, so với nửa bên mặt kia khác biệt một trời một vực. Sau khi bôi xong, hắn vô cùng kinh ngạc nhìn chủ nhân “Chuyện này… chuyện này… không phải là…”, nửa câu sau của hắn đã bị chủ nhân dùng ánh mắt ngăn lại.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Nam Cung Lân phất tay một cái, dường như đã chắc chắn Nghê Ngạo Lam chính là Nghê Hiểu Lam.
Nghê Ngạo Lam chưa bao giờ để hắn cởi xiêm y của nàng, chỉ cần hắn cứng rắn ép buộc, nàng liền hoảng loạn khóc lóc, sau đó hắn không thể tàn nhẫn tiếp tục ra tay nữa, nên mọi chuyện vẫn dừng lại ở bước đó.
Sau khi khép lại cửa Ngự thư phòng, Kim Phúc nhanh chóng trở lại bên cạnh chủ nhân mở miệng nói tiếp: “Hoàng thượng, đây không phải là bộ dáng của Nghê thừa tướng hay sao?”
“Ừ.” Đầu ngóc tay hồng nhạt của Nam Cung Lân gõ nhẹ trên mặt bàn, “Thứ này làm sao để tan mất?”
“Chủ tiệm nói chỉ cần tiếp xúc với nước ấm thì thuốc cao sẽ bị trôi mất, trả lại màu da vốn có ban đầu.” Kim Phúc không ngừng liếc nhìn chiếc bình đen kia, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Đế vương xinh đẹp hơi giương lên khóe môi, khẽ lẩm bẩm hai chữ “Rất tốt!”
Ách… Sống lưng Kim Phúc chạy qua một cảm giác ớn lạnh, cảm giác như đã rất lâu rồi hắn không bị cái lạnh bao phủ, gần đây tâm tình của chủ nhân như xuân về hoa nở, nào biết… chậc chậc… xem ra mỗ thừa tướng phải tự cầu phúc rồi.
*****
Vận Xương hiên
Ách chu! (Át xì)
Nghê Ngạo Lam vội vã che miệng nhỏ, một cảm giác ngưa ngứa nhột nhạt dâng lên trong bụng, dường như… có người đang đánh chủ ý gì đó?!
Gần đây nàng bận bịu đến không kịp thở, công vụ trong triều cộng thêm việc phục vụ Hoàng thượng đã khiến nàng vô cùng bận rộn, hiện tại còn sắm vai một người diễn hai vai, chạy qua chạy lại, quả là sắp mệt chết nàng rồi.
Lúc này, Tiểu Duệ Tử đến vào bẩm báo, “Thừa tướng, Kim Phúc công công vừa tới truyền lời, nói là Hoàng thượng hôm nay không đi Nghê phủ, nửa canh giờ sau muốn dẫn ngài tới hồ nước nóng thả lỏng người.”
Hồ nước nóng?!
Đó là hồ nóng lạnh ở bên trái Dưỡng Tâm điện, một bên là dòng nước ấm áp, một bên là dòng nước lạnh lẽo.
Tại sao lại muốn dẫn nàng đến hồ nước nóng?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chước Phù Dung
Chương 35: Manh mối
Chương 35: Manh mối