Ngày hôm sau, sắc trời một mảng đen kịt, đèn lồng trong cung điện sáng lên.
“Kim Phúc công công!”
“Nửa đêm canh ba, kêu cái quoái gì.”
Thị vệ đến bên tai Kim Phúc nói nhỏ, lập tức kiến hắn ta hoàn toàn biến sắc, xoay người dẫn thị vệ đi tới cửa đại điện, gõ nhẹ ván cửa hai lần, liền đẩy cửa vào.
Nam Cung Lân khẽ mở mắt, lười biếng nằm nghiêng trên long sàng, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
“Chuyện gì?”
Trong lòng run rẩy không thể tưởng tưởng nổi, Kim Phúc cảm thấy tứ chi lạnh buốt, thực sự khó có thể mở miệng, giọng nói lanh lảnh run đến mức như tiếng muỗi khẽ khẽ bay qua, “Hoàng thượng…tỉnh Vĩnh Tế… truyền tin khẩn tới…”
“Lắp bắp cái gì” Nói mau!” Nam Cung Lân chậm rãi nhắm mắt lại, những ngày qua một mình hắn ôm lấy tất cả triều vụ, thường xuyên phê duyệt tới giờ sửu, mới ngủ chưa tới một canh giờ đã bị đánh thức, thực sự có chút choáng váng đầu.
Kim Phúc nhấc chân đá tên thị vệ, đối phương phản ứng nhanh nhẹn quỳ rạp xuống.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, tỉnh Vĩnh Tế truyền tin khẩn, Nghê thừa tướng trên đường hồi kinh gặp cướp.”
“Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa cho trẫm nghe!” Đế vương đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy, sắc mặt hết xanh tới đen.
Thị vệ sợ tới độ đầu cúi càng thấp, bắt đầy lắp bắp, “Nghê… thừa tướng…kể cả đại nội cao thủ Viễn Trình…hai người đều…rơi xuống…đất lún… dữ nhiều lành ít… gặp phải sơn tặc… đánh cướp…Tiểu.”
Lời còn chưa dứt, lập tức bị Nam Cung Lân ngắt lời, hắn sốt ruột đứng phắt dậy, gào thét, “Kim Phúc, trẫm muốn xuất cung đi tỉnh Vĩnh Tế, chuẩn bị hãn Huyết Bảo mã cho trẫm, mang theo mười kỵ vệ tinh nhuệ, sau đó đội ngũ nhân mã đuổi tới!”
Hắn không thèm búi tóc, chỉ tùy tiện buộc tơ lụa mảnh lên mái tóc dài, trong lòng hoảng hốt vô cùng.
Bảo bối của hắn tuyệt đối không thể có chuyện gì, hắn phải đi cứu nàng, đi cứu nàng!
Nửa khắc sau, cửa lớn hoàng cung ầm ầm mở ra, một nhóm nhân mã theo Hoàng thượng đi tỉnh Vĩnh Tế lao nhanh về phía trước.
***
Tỉnh Vĩnh Tế vùng núi, khu đất lún.
Sau khi Nghê Chính Quân nghe được tin dữ, theo đám người Kim Phúc đi tới đây, thời gian chậm hơn Hoàng thượng một ngày, nhưng coi như nhanh rồi, vì trong khoảng thời gian gấp rút lên đường ông chưa từng ngừng lại.
Xa xa trông thấy Hoàng thượng đứng bên bờ đất lún, bóng lưng lộ vẻ cô độc và âm trầm, ông hít sâu một hơi, cất bước đến bên người Hoàng thượng nói, “Vi thần tới chậm…Hoàng thượng…Ngạo Lam…” Quả thực muốn mở miệng, song ông lại phát hiện mình không biết nên hỏi thế nào.
Chỉ vì, đối với hoàng đế trẻ tuổi và bản thân mà nói, việc này là một loại kích thích mang theo nỗi sợ hãi.
“Không thấy nàng…Trẫm sai người chìm vào bùn cát…cũng không có bất kỳ hồi đáp nào…”
Nam Cung Lân nhìn chòng chọc vào mảnh đất phảng phất như đứng im bất động kia, khó mà tin được Nghê Ngạo Lam đã rơi xuống đó.
Từ khi hắn chạy tới chỗ nào, đều không khép mắt lại, chỉ sợ nhắm mắt lại sẽ bỏ lỡ cơ hội cứu thiên hạ.
Lúc này, kỵ vệ tinh nhuệ quỳ gối phía sau Nam Cung Lân nơm nớp lo sợ hồi báo, “Thuộc hạ phân công nhau tìm kiếm trong năm dặm gần đây, cũng không phát hiện tung tích của Nghê thừa tướng.”
Nắm chặt quả đấm, đốt ngón tay trắng bệch, lòng mong ngóng của Nam Cung Lân lại thất bại lần nữa.
Thứ sử tỉnh Vĩnh Tế từng tới trình báo qua, rơi vào khu đất lún này chỉ có con đường chết, đến bây giờ người bất hạnh rơi xuống đều vùi thân dưới không tìm được thi thể.
Nhưng hắn không muốn buông tha, ban đầu tìm kiếm một dặm, rồi mở rộng thêm ba dặm, lại tăng lên năm dặm, càng lúc càng khuếch trương phạm vi tìm kiếm, hắn càng cảm thấy vô vọng.
Nghê khanh…không có khanh…trẫm nên làm sao đây?..Trẫm không thể không có khanh!”
Khóe miệng Nam Cung Lân nhếch lên, con ngươi đen phủ sương mù, làm mờ nhạt cảnh trước mắt hắn.
“Hoàng thượng…” Nghê Chính Quân chẳng biết nên an ủi thế nào, nếu hôm nay đổi lại là Mạnh Như Diên, thì ông cũng sẽ hỏng mất.
Đế vương trước mắt mạnh mẽ như trời,không một tay nắm quyền hành, liếc nhìn vạn vật bằng nửa con mắt, ngoại trừ những thứ đó, chẳng qua Nam Cung Lân chỉ là một thiếu niên si tình thôi.
Cười tự giễu, Nam Cung Lân sâu kín nói, “Thân là một hoàng đế, mà ngay cả việc bảo vệ tốt nữ nhân của mình còn làm không được, trẫm thật thất bại, không bằng đi theo nàng!”
Vừa dứt lời, hắn muốn tiến về phía trước, lại bị Nghê Chính Quân và kim phúc nhanh hơn một bước tóm người lại, không thể động đậy.
“Buông trẫm ra!” Nam Cung Lân rống giận hai mắt đỏ ngầu, khóe mắt đã ươn ướt.
“Hoàng thượng, xin hãy nghĩ lại!” Giọng Kim Phúc mang theo ý khóc, hắn ta làm sao không biết chủ tử yêu Nghê Ngạo Lam sâu đậm chứ, nhưng quốc gia xã tắc không thể một ngày không có vua. Vị minh quân này trước khi tiên hoàng cưỡi hạc quy thiên đã đặn dò hắn ta phải chăm sóc thật tốt.
F.a.n.p.a.g.e: E.b.o.o.k N.g.o.n T.i.n.h M.i.e.n P.h.i
Nghê Chính Quân mở miệng, “Hoàng thượng! Ngài bình tĩnh một chút đi! Ngài ngẫm lại xem Ngạo Lam hi vọng ngài làm vậy à? Ngài biết rõ điều Ngạo Lam hy vọng không phải sao?”, ông lấy con gái ra, nhằm xóa bỏ suy nghĩ muốn đồng vu quy tận của hoàng đế.
Con gái từng nói với ông, nếu ngày nào đó thiên tai nhân họa rơi xuống khiến nàng đi trước, nàng hi vọng ông phải bảo vệ Hoàng thượng sống sót.
Thân thể Nam Cung Lân cứng đờ, cắn chặt bờ môi, vết cắn sâu làm lớp da chảy máu, trong miệng tản ra mùi tanh, cay đắng không chịu nổi.
Lời nàng nói bên tai mềm mại quanh quẩn.
“Muội càng hy vọng Lân ca ca là một minh quân tốt, dùng tinh lực trị quốc”
“Hứa với muội, bất kể ra sao, hãy để bá tánh, giang sơn Đại Cảnh Quốc lên vị trí đầu tiên.”
Thư tình nàng viết còn rõ ràng trước mặt.
“Lân ca ca, bảo bối ngoan của huynh đã hoàn thành suất sắc nhiệm vụ.
Nhớ huynh, tương tư huynh, muội không thể không có huynh, hiện tại muội khao khát ở trong lòng huynh.
Nói không diễn đạt hết tình cảm, mong ngày gặp lại. Ngạo Lam.”
Ngày đó sinh nhật hắn, nàng kéo hắn hứa hẹn, hắn cười cưng chiều với nàng, xin hắn chấp nhận nguyện vọng.
Nàng nói, “Một nguyện lang quan thiên tuế, hai nguyện thiếp thường kiện, ba nguyện như đông lương thượng yển, tuế tuế thường ương hiển [1]
[1] Trích trong bài thơ Trường mệnh nữ của Phùng Duyên Kỹ Phóng dịch: Một nguyện lang quân trăm tuổi, hai nguyện thiếp thân thể khỏe mạnh, ba nguyện được như đôi chim yến theo năm tháng mãi mãi thấy nhau.
Ai có thể nói cho hắn biết tại sao ông trời tàn nhẫn với hắn vậy, bởi vì hắn kiêu căng, tự đại cuồng vọng, không biết quý trọng nàng, nên mới đối đãi với hắn như thế ư?
Nếu ông trời ngài đã trừng phạt, thì có phải sẽ trả nàng lại cho ta không?
Ta cũng không cầu gì cả, chỉ hèn mọn cầu xin ngài trả nàng lại cho ta thôi.
Hai đầu gối Nam Cung Lân quỳ xuống đất, nghẹn ngào hô tên bảo bối, “Ngạo Lam, Ngạo Lam…”
Đáp lại hắn chỉ là tiếng gió thổi gào thét, là cát mịn cuồn cuộn, là rừng cây xào xạc rung động, không còn giọng nữ khàn khàn dịu dàng kia nữa.
Nếu trời có tình, trời đã già, nếu trăng không hận, trăng đã tròn mãi.[2]
[2] Nếu trời có tình, trời đã già- nguyên văn ………., xuất phát từ bài thơ (Kim đồng tiên nhân từ hán ca), của nhà thơ Lý Hạ đời Đường, ý chỉ ông trời nếu có tình thì sẽ vì những đau khổ mà già yếu đi. Vế thứ hai Nếu trăng không hận, trăng đã tròn mãi –nguyên văn …….., do nhà thơ họ Thạnh đối tiếp.
Mặc cho Hoàng thượng trẻ tuổi tôn quý quỳ một ngày một đêm, cũng không đổi được thiên hạ, thừa tướng thiếu nữ thông minh xinh đẹp trong lòng trở về.
Lời đồn Đại Cảnh Quốc Hữu thừa tướng bất hạnh gặp tai kiếp, bị mất mạng đã truyền ra, nhưng từ đầu chí cuối hoàng đế vẫn không hạ lệnh tổ chức tang lễ long trọng.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đây là nguyên tắc của hắn, cũng là sự kiên trì của hắn.
Do đó, Nghê phủ cũng không có người nào mặc đồ tang trắng, nhưng lại không giấu nổi bầu không khí nặng nề tràn ngập trong phủ, kể cả cung điện cũng rơi vào sự lạnh lẽo, im lặng trước nay chưa từng có.
Một tháng sau, hoàng đế hạ chỉ, lập Nghê Chính Quân là Hữu thừa tướng, dẫn đầu đi tiêu diệt sơn tặc tỉnh Vĩnh Tế. Sau đó các châu huyện trình báo theo những ác nhân trộm lương thực, cướp nữ nhân, không làm việc đàng hoàng từng kẻ một đều bị bắt vào ngục, lại thúc đẩy thi hành chính sách Nghê Ngạo Lam để lại.
Hoàng đế Đại Cảnh Quốc không ôn hòa và theo thứ tự cải cách chuyện triều chính, mà tiến hành nhanh như chớp. Đối với tấu sơ Hữu thừa tướng trình lên cũng tiếp thu nghe theo, tăng tốc đưa quốc gia xã hội tiến bước mạnh mẽ, mang đến thời kỳ hoàng kim đầu tiên cho Đại Cảnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chước Phù Dung
Chương 56: Thất bại
Chương 56: Thất bại