Lục Hàn Chi rũ mắt xuống, trầm ngâm nhìn cô.
Bạch Du Du vội vàng chui đầu vào chăn, sợ hãi nhìn anh.
Trái tim đập thình thịch từ nãy giờ, bây giờ thì lại căng thẳng đến đuôi cũng run lên.
Một lúc sau không thấy động tĩnh gì, Bạch Du Du mới từng chút một ngẩng đầu lên, rụt rè ngước mắt lên nhìn anh.
Còn chưa nhìn thấy gương mặt của anh, cô đã thấy Lục Hàn Chi duỗi ngón tay ra ra điểm nhẹ vào chóp mũi cô.
Cảm xúc mềm mại giống như trước đây.
Cô sụt sịt, đột nhiên muốn khóc.
Đời trước, từ nhỏ đến lớn, cô một mình vất vả trưởng thành. Mặc dù không gặp phải trắc trở quá lớn, nhưng bất luận làm cái gì cũng chỉ có một mình. Cho dù gặp oan ức cũng có thể cắn răng nín nhịn. Cô vẫn luôn cảm thấy mình sống rất ngoan cường rồi.
Nhưng ở kiếp này, từ khi cô biến thành một con mèo, được Lục Hàn Chi ôm về nhà, cô cảm giác mình càng ngày càng yếu đuối.
Ngay cả việc thỉnh thoảng làm nũng cũng trở thành thói quen.
Hiện tại cô rất biết ơn ông trời đã cho cô cơ hội sống lại một lần nữa. Dù chỉ là một con mèo, cô cũng thấy may mắn lắm rồi.
May mắn lớn nhất là được gặp Lục Hàn Chi.
Hơn nữa hiện tại, cô còn được gặp lại người thân duy nhất của mình, anh trai cô.
Bây giờ cô quả thực là một con mèo hạnh phúc nhất trên thế giới, đúng không?
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Lục Hàn Chi thấy cô nghiêng đầu ngơ ngác, duy trì động tác này cả phút đồng hồ, anh duỗi đầu ngón tay ra búng nhẹ trán cô: “Trong đầu nhỏ này của em rốt cuộc là đang chứa cái gì vậy?"
Bạch Du Du vô thức đưa móng vuốt ra sờ trán, ngây ngốc nhìn anh.
“Muốn đi ngủ thì đi ngủ.” Lục Hàn Chi vỗ vỗ chân anh: “Lại đây.”
Thấy anh có vẻ không để ý đến hành động bất thường mà cô vừa làm, Bạch Du Du thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy đi đến người anh. Vì đi quá nhanh nên vô tình bị té ngã.
Cô đứng dậy lắc lắc đầu, nghe thấy tiếng cười của Lục Hàn Chi.
Cười cái gì mà cười, cũng không phải là cô cố ý làm mất mặt.
Bạch Du Du mở to mắt nhìn anh, bắt gặp đôi mắt cười của anh, nhịn không được đưa chân lên giẫm vào cổ tay anh.
"Meo!"
Cảm xúc vừa mềm vừa nhẹ.
Giống như giận dỗi, cô buồn bực kêu meo, ủy khuất nhìn anh.
Lục Hàn Chi mỉm cười, hai tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của mèo con, dùng ngón tay xoa nhẹ lên gương mặt đầy lông của cô.
Mèo con của anh cuối cùng đã trở lại.
“Anh sẽ không để mất em lần nữa.” Lục Hàn Chi bế cô lên, hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Chúng ta sẽ không bao giờ xa cách, được không?
Được.
Bạch Du Du nhắm mắt, cọ cọ vào khóe môi anh.
Em cũng không muốn rời xa anh.
Mặc dù em vẫn có thể là một cô gái bình thường, nhưng em muốn tiếp tục là mèo con của anh.
Dù biết sau này mình sẽ phải xa nhau nhưng em vẫn muốn ở lại lâu hơn một chút...
Trong lòng Bạch Du Du vừa ấm áp vừa mềm mại, cô luyến tiếc không nỡ đi ngủ. Cô ôm lấy ngón tay Lục Hàn Chi thân mật một lúc lâu. Mặc kệ cô chơi đùa ầm ĩ như thế nào, Lục Hàn Chi cũng tùy ý cô. Cuối cùng là cô chơi đùa ầm ĩ mệt mỏi, lại ngủ trong lòng Lục Hàn Chi.
Buổi chiều, bác sĩ thú y hẹn trước với quản gia đến. Bạch Du Du được đưa xuống khám sức khỏe. Đó là một nữ bác sĩ trung niên vừa dỗ dành vừa khám sức khỏe cho cô. Bạch Du Du không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại có chút sợ bà ấy phát hiện ra cô không phải là một con mèo thực sự.
Đại khái là vì cô rất biết điều, còn được bác sĩ thú y khen ngợi.
"Nó rất tốt, không có vấn đề gì, gần đây chỉ cần chú ý bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn. Đứa nhỏ này thật sự là vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, còn ngoan như vậy nữa."
Hiển nhiên Lục Hàn Chi đang có tâm trạng tốt, sờ sờ đầu nhỏ của Bạch Du Du: "Em ấy quả thực rất ngoan."
Sau khi quản gia tiễn bác sỹ thú y đi, quay lại nghe điện thoại nói với Lục Hàn Chi: "Lục tiên sinh, tiên sinh Trình Hạo nói có việc muốn gặp ngài, ngài ấy đang trên đường đến đây."
Lục Hàn Chi cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Nói với cậu ta tôi không rảnh để gặp cậu ta."
Tất nhiên Trình Hạo biết Lục Hàn Chi sẽ không gặp hắn. Cho dù là bố hắn tự mình mang lễ vật đến gặp, Lục Hàn Chi nói không gặp thì ngay cả cửa cũng sẽ không thèm mở ra.
Trong mắt người ngoài, anh có tính cách lạnh lùng nhưng ngược lại nổi danh thân sĩ trong giới quý tộc. Có điều Trình Hạo biết tính tình anh tuyệt không dễ chọc.
Cho nên khi hắn đến, thực ra hắn rất lo lắng, nhưng thật sự là bị mẹ hắn bức, hắn không còn biện pháp nào.
Quản gia ra cửa nghênh đón thì thấy Trình Hạo xuống xe mở cửa sau. Sau đó có một cô gái từ bên trong bước xuống, quản gia liền biết có chuyện không hay.
Cô gái đó chính là Phương Tử Nguyệt.
“Tôi đến gặp Lục ca ca, còn mang quà đến cho anh ấy nữa.” Phương Tử Nguyệt cầm trong tay một hộp quà được gói tinh xảo, mỉm cười nói: “Anh ấy nhất định sẽ thích nó.”
Quản gia lịch sự nói: "Phương tiểu thư, tôi xin lỗi, Lục tiên sinh không cho phép cô bước vào biệt thự."
“Tôi chỉ muốn nói xin lỗi với anh ấy thôi.” Phương Tử Nguyệt nói: “Tôi cũng lo lắng cho anh ấy. Nghe nói anh ấy rất không vui sau khi đánh mất mèo con của mình, vì vậy tôi đã nhờ Trình Hạo đưa tôi đến gặp anh ấy.”
Quản gia nhìn hộp quà trên tay chợt nhận ra điều gì đó, chưa kịp nói thì cánh cửa phía sau đã bật mở.
Lục Hàn Chi đi ra.
“Lục ca ca.” Phương Tử Nguyệt cười nói: “Nhìn xem em mang quà gì đến cho anh nè.”
“Tôi không cần.” Lục Hàn Chi thản nhiên nói.
“Nhìn đi, sẽ thích.” Phương Tử Nguyệt thấy anh không nhúc nhích, vội vàng mở hộp quà ra, một con mèo con từ bên trong lập tức thò đầu ra kêu meo meo.
"Đây là con mèo Ragdoll thuần chủng đắt nhất mà em nhờ một người bạn mua. Anh có thấy nó rất dễ thương và xinh đẹp không?"
Phương Tử Nguyệt bế mèo con lên muốn cho Lục Hàn Chi xem, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, cô ngẩn người: "Lục ca ca?"
Lúc này, từ phía sau Lục Hàn Chi truyền đến một tiếng kêu meo meo mềm mại.
Một con mèo Ragdoll nhỏ chậm rãi bước ra từ phía sau anh, đi tới chân Lục Hàn Chi, nó giơ chân lên cào vào ống quần của anh, nũng nịu kêu như thể đang cầu xin một cái ôm: "Meo..."
Lục Hàn Chi lập tức cúi xuống bế mèo con lên.
Phương Tử Nguyệt sững người, không tin nói: "... Nó đã được tìm thấy? Hay là anh đã mua một con mèo khác?"
“Đối với tôi nó là duy nhất.” Lục Hàn Chi không nhìn mèo con: “Tôi sẽ không nuôi con vật nuôi khác, cô mang đi đi.”
Giọng anh vẫn lạnh lùng, nhưng mắt anh nhìn vào con mèo con trong lòng anh. Đáy mắt hiện lên chút ôn nhu khiến người khác như nhìn thấy ảo giác.
"Tìm được về là tốt rồi. Em tưởng anh không tìm được, cho nên..." Phương Tử Nguyệt đang nói nửa chừng, thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Lục Hàn Chi, lời nói còn lại như mắc kẹt trong cổ họng.
"Lục ca ca, em thật sự không biết. Em cũng là vì lo lắng anh quá buồn cho nên mới như vậy. Anh đừng tức giận..." Đôi mắt Phương Tử Nguyệt từ từ đỏ lên: "Em không cố ý."
Lục Hàn Chi trầm mặc một lúc, nói: "Ân tình của mẹ cô, tôi đã sớm trả lại cho bà rồi."
Phương Tử Nguyệt sửng sốt.
Lúc này, không khí như đông cứng lại.
Trình Hạo đứng từ xa không dám đến gần. Quản gia cũng đứng ở cửa như không có cảm giác tồn tại, không ai dám xen vào.
“Bất kể mục đích của cô là gì, cô cũng đừng lãng phí sức lực với tôi nữa.” Lục Hàn Chi nói.
Còn hơn lời cảnh cáo, lời anh nói giống như một lời từ chối lạnh lùng.
Phương Tử Nguyệt lập tức chảy nước mắt xuống: "Ở trong mắt anh, em chỉ đáng giá bằng thứ nhân tình kia thôi sao sao? Ngoài điều đó ra, anh chưa từng có tình cảm với em sao?"
Mèo con trong lòng Lục Hàn Chi đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn vào mặt anh.
Gương mặt anh vẫn bình thản. Câu hỏi chất vấn của Phương Tử Nguyệt hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến anh. Đôi môi mỏng của anh chỉ nhàn nhạt thốt lên một chữ --
"Đúng."
Đôi mắt khó tin của Phương Tử Nguyệt cuối cùng trở thành tuyệt vọng. Chiếc hộp trong tay cô ta rơi xuống đất, nhưng cô ta không chú ý mà khóc lớn lên.
"Cái kia, Phương tiểu thư, cô cũng đừng quá..." Trình Hạo lúng túng bước tới, vỗ vai Phương Tử Nguyệt nhưng cô ta gạt tay hắn ra. Anh ta chỉ biết đứng nhìn cô ta ngồi xổm trên mặt đất mà khóc..
Lục Hàn Chi lạnh lùng nhìn Trình Hạo: "Người cậu đưa tới, cậu mang về."
Trình Hạo quả thực khóc không ra nước mắt, vội vàng gật đầu nói: "Được, được, tôi liền đưa người về."
Nhưng mà Phương Tử Nguyệt đã gạt tay hắn ra, nhìn Lục Hàn Chi vừa khóc vừa nói: "Em không tin anh lại nhẫn tâm như vậy... Cho dù không phải là em, lẽ nào anh cũng sẽ không thích ai sao? Hay là bởi vì những năm đó, anh không thể quên được sao? "
Lục Hàn Chi dừng một chút: "... Có thể sẽ."
Giọng anh trầm thấp tựa như một tiếng thở dài, không ai nghe thấy lời nói đó ngoại trừ mèo con trong tay anh.
Phương Tử Nguyệt không nghe rõ anh nói gì, căn bản là không nghe được gì.
Cuối cùng cô ta cũng nhận ra tình cảm mà cô ta tự cho là đúng, ở trong mắt anh, không tính là gì cả. Cho dù đã từng đồng ý yêu cầu của cô ta, thì cũng chỉ vì trước đây mẹ cô ta đã từng giúp mẹ anh. Điều này không có chút quan hệ gì với cô ta.
Người đàn ông này chưa bao giờ đặt cô vào trong mắt, cũng chưa bao giờ đặt cô trong lòng.
Nhan Tử Hàng nói đúng, trong mắt anh, cô thực sự không bằng một con mèo cưng.
Trình Hạo thở dài, đưa tay ra lần nữa. Lần này Phương Tử Nguyệt không giãy giụa nữa mà kêu hắn đỡ cô ta lên. Trình Hạo lại ôm lấy con mèo con rơi trên mặt đất lên, thấy nó không bị thương gì thì mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng rời đi của Lục Hàn Chi.
Ngay cả một con mèo cũng có thể được đối xử dịu dàng như vậy.
Tại sao anh không thể thích một ai đó?
Có lẽ... Chỉ vì chưa gặp đúng người?
Trực giác Trình Hạo cảm thấy Lục Hàn Chi đã thay đổi. Có lẽ thực sự là do mèo con của anh, làm cho anh hiểu được tình cảm trân quý từ lúc đánh mất con mèo con kia.
Trái tim của Lục Hàn Chi quá lạnh, quá cứng rắn. Một cô gái như Phương Tử Nguyệt không thể nào xông vào trái tim anh được.
Có thể là bởi vì con mèo con đó quá mức nhỏ yếu, quá mức mềm mại, cứ như vậy lặng lẽ làm bạn ở bên cạnh anh, trong mắt chỉ có một chủ nhân là anh, cho nên Lục Hàn Chi mới sinh ra lòng thương tiếc đối với nó như vậy.
Sau này anh có thích ai hay không, thật sự là rất khó nói.
Trình Hạo đỡ Phương Tử Nguyệt lên xe, chợt nhớ ra còn có chuyện chưa, vội vàng chạy nhanh trở lại: "Lục tiên sinh, Lục tiên sinh, về chuyện Nhan gia..."
Quản gia còn chưa đóng cửa, Lục Hàn Chi quay đầu lại nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: "Sao, cậu cũng muốn vũng nước đục Nhan gia này sao?"
Trình Hạo vội vàng xua tay: "Không, không, không. Đương nhiên không phải. Nhan gia vốn dĩ không sạch sẽ. Xảy ra chuyện cũng là do bọn họ đáng đời."
Lục Hàn Chi nhìn anh ta một cái, sau đó chậm rãi nói: "Trình Hạo."
Trình Hạo chân chó nói: "A a a, Lục ca, anh nói."
"Nếu lần sau còn có chuyện như vậy, tôi sẽ là người đầu tiên đến tìm cậu."
Nói xong câu đó, Lục Hàn Chi quay người rời đi.
Sắc mặt Trình Hạo cứng đờ. Quản gia gật đầu cười với anh ta, rồi đóng cửa lại.
Trình Hạo sờ đầu mèo con trong hộp, trong lòng nghĩ nếu không thì anh ta cũng thử nuôi một con mèo xem sao? Nếu như anh ta có một bảo bối nhỏ xinh đẹp mềm mại như vậy, chắc chắn anh ta cũng sẽ không đành lòng khi thấy nó chịu ủy khuất.
Đối lập với Nhị Hắc nghịch ngợm quậy phá của anh ta, kết quả của việc làm nũng là mặt anh ta phết đầy nước miếng, hoặc là vừa chạy lung tung trong sân vừa sủa, đuổi cũng không kịp. Một phần vạn nhu thuận đáng yêu của mèo con nhà người ta cũng không có.
Nghĩ đến đó, Trình Hạo đã phần nào hiểu được tình trạng của Lục Hàn Chi mấy ngày nay.
Nếu hắn là phụ nữ, nhất định cũng sẽ một lòng yêu Lục Hàn Chi. Chẳng trách Phương Tử Nguyệt điên như vậy.
Nghĩ đến Phương tiểu thư đang khóc rống trong xe kia, Trình Hạo cảm thấy thật bực mình. Nhà cô ta xảy ra chuyện, vậy mà còn muốn ôm con mèo để lấy lòng người đàn ông. Phương tiểu thư này thật kém thông minh. Sau chuyện này, cuối cùng cũng chết tâm rồi.
Anh ta phải nhanh trở về khuyên mẹ hắn, đừng có quản mấy cái chuyện này nữa. Nếu để cho bố anh ta biết, chắc chắn anh ta sẽ bị đánh gãy chân.
...
Bạch Du Du duỗi chân ra, vỗ nhẹ vào ngón tay Lục Hàn Chi.
Lục Hàn Chi rút tay ra, lại đặt ngón tay của mình trước mặt cô.
Bạch Du Du lập tức lao tới chộp lấy, nhưng ngón tay anh lại biến mất trước mắt cô.
Sau khi lặp lại vài lần, Bạch Du Du mới nhận ra là Lục Hàn Chi đang trêu chọc cô.
... Vậy mà cô còn nghĩ rằng tâm tình anh không tốt, muốn an ủi anh!
Nhưng mà ngược lại tâm tình của cô rất tốt.
Khi tôi nhìn thấy Phương Tử Nguyệt ôm một con mèo con xinh đẹp khỏe mạnh hơn cô tới trước mặt Lục Hàn Chi, cô khẩn trương đến nỗi đuôi đều đông cứng lại, thẳng cho đến khi nghe Lục Hàn Chi nói cô là duy nhất.
Trái tim cô lập tức an định lại.
Nếu như anh thích con mèo con khác, không muốn cô, vậy thì cô... Cô sẽ bỏ nhà trốn đi. Dù sao, cô vẫn còn một người anh trai. Cô là một con mèo con, ăn không nhiều, cho dù có quay lại hình dạng con người, cũng có thể nhịn ăn ít đi một chút, sau đó lại đi tìm công việc nỗ lực kiếm tiền, giảm bớt gánh nặng cho anh trai.
Có điều, cô cảm thấy Lục Hàn Chi sẽ không không cần cô. Hơn nữa cũng chính miệng anh nói cô là người duy nhất.
Bạch Du Du lấy chân che miệng lại, cô muốn cười nhưng lại không dám cười, cảm thấy có chút khó chịu.
“Làm sao vậy?” Lục Hàn Chi vốn là đang trêu chọc cô, thấy cô đột nhiên dùng chân che cái đầu nhỏ của mình lại, bộ dạng còn có vẻ như có chút ngượng ngùng, cái đuôi vẫy qua vẫy lại. Anh không nhịn được cười, dùng ngón tay chọc chọc vào trán cô nói: "Có thể nói cho anh biết, cái đầu nhỏ này đang suy nghĩ cái gì không?"
Sáng sớm nay anh cũng hỏi qua lời nói này.
Bạch Du Du kêu meo meo, chớp chớp mắt. Em muốn tỏ tình với anh, anh có cảm nhận được không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Chương 37
Chương 37