TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 62: Cuộc đua

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: heka

Beta: Khánh Vân

Một tiếng súng vang lên, sáu chiếc xe đua xếp hàng ngang giống như mũi tên rời dây cung, một thoáng liền vút đi thật xa. Triệu Vũ lái chiếc  SaleenS7 [1] với những đường cong mượt mà và hoàn mỹ, giống như mũi tên sắc bén lao ra tạo nên một đường sáng lóe lên trong đêm tối!

[1] SaleenS7: một dòng siêu xe của Mỹ (hình ảnh)

Chạy song song không phân cao thấp với anh ấy là Lâm Thành Phong

Chạy song song không phân cao thấp với anh ấy là Lâm Thành Phong. Không giống tác phong hi hi ha ha thường ngày, giờ phút này anh có vẻ cực kỳ sắc bén, tập trung cao độ!

Tô Anh rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Thành Phong, trông rất là khác lạ, đột nhiên khiến cho Tô Anh cảm thấy anh có một phong cách khác, rất tuấn tú.

Phong thái của Triệu Vũ cùng Lâm Thành Phong thật sự đánh gục hết những tay đua còn lại, màn ảnh gần như đều là bắt cảnh quay theo bọn họ, người bình luận càng là kích động đến mức đề cao âm lượng, giọng nói khàn khàn…

Ngay cả Tô Anh không hiểu gì về đua xe cũng có thể cảm giác được sự kích động cùng sôi nổi của trường đua!

Đào Nhiên tấm tắc hai tiếng: “Thật hiếm có, tôi còn tưởng rằng lâu không chạm vào xe, Triệu Nhị sẽ ngượng tay, không ngờ nha… Quả nhiên là tay lão luyện.” Lại bình luận thêm: “Tiểu Lâm Tử thì cũng chỉ vậy thôi, có điều so với trước kia đã là rất tiến bộ rồi.”

Rõ ràng Tô Anh thấy trên đường đua Lâm Thành Phong và Triệu Vũ truy truy đuổi đuổi khó phân thắng bại, hai chiếc xe của họ cùng tách xa so với đám phía sau, sao Tiểu Lâm Tử lại cũng chỉ vậy thôi được? “Thành Phong khá tốt mà, anh ấy cũng không tụt lại phía sau…”

Đào Nhiên: “Bé hoa nhài không biết rồi, mèo vờn chuột, còn không phải là thả ra, để nó chạy vài bước lại bắt trở về sao? Chờ chơi đủ rồi thì ngao một phát, ăn luôn!”

Tô Anh: “……?” Vậy Triệu Vũ là mèo, Lâm Thành Phong là chuột?

Quả nhiên, chỉ nháy mắt, tình huống trên đường đua đột biến, Triệu Vũ điều khiển chiếc SaleenS7 lướt nhanh như trôi đi, lốp xe chuyển động nhanh chóng ma xát kịch liệt trên mặt đất phát ra những âm thanh bén nhọn chói tai, nhìn lại, anh ấy đã vượt xa tất cả những người còn lại!

Quả nhiên Lâm Thành Phong bị vứt lại phía sau.

Tô Anh chớp đôi mắt, cực kì cảm khái, dường như cô có thể tưởng tượng dáng vẻ Lâm Thành Phong ảo não tức giận đến mức đập tay lái.

Thi đấu kết thúc.

Triệu Vũ bước ra khỏi xe, anh cởi mũ bảo hiểm, tóc đen trên trán ướt át, đôi mắt bình tĩnh sắc bén kèm theo hơi thở cuồng dã chưa thoát ra khỏi hưng phấn.

Người quay phim rất ưu ái anh, cho anh một cảnh quay đặc tả cận cảnh, vừa đúng lúc anh nhìn thẳng vào ống kính, phảng phất như đang đối diện với người xem, đôi mắt sắc bén như vậy, trái tim vô cớ liền chậm một lại một nhịp. 

Lâm Thành Phong cũng bước ra, mũ bảo hiểm bị anh ném cho nhân viên hỗ trợ. Anh lắc nhẹ mái tóc đen mướt mồ hôi, khuôn mặt tuấn lãng mang theo hưng phấn sau khi bị kích thích mãnh liệt, “Triệu Nhị, thế nào, lại làm một vòng nữa?”

Triệu Vũ cong môi liếc nhìn anh một cái, giọng nói nhàn nhạt có chút khàn khàn: “Cậu? Vẫn nên trở về luyện tập thêm đi.”

Lâm Thành Phong: “… Em làm sao chứ? Em tuy bại nhưng vẫn vinh quang nha! Huống chi em cảm thấy vừa rồi em chạy cực kì sảng khoái!”

Chính lúc này, Khương Triết và Tô Anh cùng đi ra, trên người bọn họ đều mặc trang phục đua xe màu trắng đen. Tô Anh bị Khương Triết kéo đi, giữa mày hơi hơi nhíu lại, dẫu môi, dáng vẻ có chút không tình nguyện.

Cô gái dáng người cao gầy mềm mại, hai chân thẳng tắp thon dài, tóc dài bị gió đêm thổi qua nhẹ nhàng lay động, có một loại xinh đẹp hào phóng khác lạ. 

“Không muốn chơi cái này!”

“Đừng sợ. Anh ở đây sợ cái gì?”

“Hừ, vẫn cứ sợ mà!”

Lâm Thành Phong thò đầu qua nói: “Tứ ca, sao bọn anh cũng tới? Anh muốn dẫn theo bé hoa nhài chơi thử à?”

Khương Triết: “Ừ.”

Tô Anh lập tức xua tay: “Em không chơi!”

Lâm Thành Phong cười cô: “Đồ nhát gan!”

Tô Anh nhăn lại cái mũi, cô nhìn về phía Triệu Vũ. Anh quá cao, hơi thở hoang dã trên người kia còn chưa tan đi, lộ ra một cảm giác nguy hiểm. Tô Anh ngửa đầu: “Anh Triệu Vũ, vừa rồi anh thật là đẹp trai!” Bổ sung: “Đẹp hơn Thành Phong một trăm lần!”

Lâm Thành Phong bất mãn: “Ê ê ê, bé hoa nhài, anh còn ở đây nha, em đối xử với anh như vậy hả!”

Tô Anh cười tủm tỉm.

Triệu Vũ nhướng mày cười một chút: “Bé hoa nhài đã nói, chắc chắc đó chính là sự thật.”

Lâm Thành Phong trợn mắt trừng lại.

Đào Nhiên đã đi tới, trên người anh cũng ăn mặc trang phục đua xe. Ạnh có dáng người thon dài, ngoại hình tuấn lãng, ngày thường thoạt nhìn rất là ôn hòa, giờ phút này thay đổi  trang phục lại toát lên một loại đẹp trai đường hoàng khác biệt: “Tôi nói chứ hôm nay cũng thật hiếm có được, ai cũng có hứng thú chơi một ván, tôi còn không tới liền có vẻ tôi không được hòa hợp với tập thể.”

Lâm Thành Phong nói: “Không sao đâu, không ai để ý đến anh đâu.”

Đào Nhiên nhấc chân chính là một đạp.

Khương Triết ôm lấy bả vai Tô Anh: “Đi thôi.”

Tô Anh ôi ôi hai tiếng, “Khoan khoan!!” Sợ tới mức muốn chạy, đều bị một tay của Khương Triết bắt trở về, “Chạy cái gì?”

Tô Anh nhăn mặt, dang vẻ không cam chịu: “Em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý… Thật đó!”

Khương Triết thấp thấp cười một tiếng: “Em thật đúng là…” 

Thật là cái gì? 

Anh xoa xoa đầu Tô Anh, “Đừng sợ.”

Tô Anh cảm thấy đôi chân hơi mềm ra, cô quay đầu lại, xin giúp đỡ mà nhìn Lâm Thành Phong. Lâm Thành Phong còn đang giận dỗi bởi vì Tô Anh không khen anh, phất phất tay với cô, bảo cô mau đi mau đi. Cô lại nhìn qua Triệu Vũ, Triệu Vũ lạnh như băng liếc cô một cái, không nói một câu. Tô Anh chỉ có thể xin giúp đỡ từ Đào Nhiên: “Anh Đào Nhiên…”

Đào Nhiên nói: “Yên tâm đi bé hoa nhài, lần lật xe trước đây của Khương Tứ cũng đã là chuyện mười năm trước rồi, kỹ thuật lái xe của cậu ấy tuyệt đối là số 1!” Còn giơ ngón tay cái lên, nhướng mày xấu xa.

Tô Anh: “…”

Bất đắc dĩ, cô đã bị nhét vào ghế phụ.

Kỳ thật Tô Anh cũng không có sợ hãi đua xe đến vậy, nhưng vừa rồi khi cô ở bên ngoài xem liền cảm thấy rất kích thích, rất nguy hiểm. Huống chi còn có vụ tai nạn xe cộ trước kia, vụ tai nạn xe cộ đó gợi lên cô hồi ức không quá tốt đẹp.

Cô hít sâu một hơi, Khương Triết đứng ở trước cửa xe, nâng cằm cô nhìn thẳng anh: “Còn sợ à?”

Tô Anh nói: “Giống như ngồi tàu lượn siêu tốc ấy, lúc lên đến đỉnh điểm luôn là lúc sợ hãi nhất, thời khắc rớt xuống thì ngược lại không sợ hãi như vậy. Hiện tại em tựa như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.”

Có thể so sánh đua xe thành tàu lượn siêu tốc, xem ra vẫn còn có tinh thần.

Khương Triết giúp cô đội mũ bảo hiểm, đóng cửa xe.

Tô Anh nhắm mắt lại, kỳ thật không có gì đáng sợ lắm, chỉ là một trận đua xe, nếu thật sự lật xe, cũng có Khương Triết chôn cùng.

Ba người Triệu Vũ, Đào Nhiên, Lâm Thành Phong cũng đứng trước cửa xe. Giờ phút này trên sân cũng không có người khác.

Đào Nhiên nói: “Cứ đua như vậy cũng không thú vị, hay là đánh cuộc một phen?”

Lâm Thành Phong hứng thú bừng bừng: “Đánh cuộc cái gì?”

Triệu Vũ nói: “Khương Tứ, cậu nói xem đánh cuộc gì?”

Khương Triết mỉm cười: “Tùy ý. Chủ yếu là tôi đưa bé hoa nhài tới chơi, các cậu cứ tận hứng đi.”

Đào Nhiên trợn mắt, cười: “Cái gì mà cậu đưa bé hoa nhài tới chơi, là cậu chơi đùa bé hoa nhài thì có, xem con gái nhà người ta đều sắp bị cậu ép cho khóc luôn kia kiag!”

Khương Triết cười một chút, lên xe.

Đào Nhiên cắn răng, sớm biết vậy anh cũng đưa Lý Vân Khê đến!

“Vậy được rồi, chúng ta liền đánh cuộc nếu Khương Tứ thua thì để cho bé hoa nhài của cậu ấy cùng chúng ta chơi mạt chược! Xem đêm nay chúng ta sẽ phát tài thế nào!”

Triệu Vũ nhìn về phía Đào Nhiên: “Không tệ.”

Lâm Thành Phong ngạc nhiên: “Để bé hoa nhài chơi mạt chược?”

Đào Nhiên xấu xa nói: “Kỹ thuật chơi mạt chược của bé hoa nhài ấy, có thể làm Khương Tứ thua chỏng vó!”

Lâm Thành Phong nháy mắt có hứng thú: “Được nha được nha!”

Ba người nhìn nhau, cười.

- --

Chuẩn bị.

Tô Anh gắt gao dựa vào ghế, đôi tay siết đai an toàn, đầu ngón chân cũng co chặt.

Khương Triết nhìn phía trước, theo một tiếng súng vang lên, chiếc xe liền giống như mũi tên rời dây cung, bay ra ngoài!

Tô Anh nhắm chặt mắt, cảm nhận được một cảm giác không trọng lực như muốn bay đi, thoát ly khỏi sức hút của trái đất, bên tai chỉ còn lại tiếng động cơ ù ù xoay tròn cực nhanh!

Tốc độ quá nhanh! Cơ hồ mỗi một lần chuyển hướng, cô đều cảm giác như mình sắp bị văng ra!

Cô lặng lẽ mở to mắt, thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ vút qua như bay, song song đó là một chiếc xe đua chạy bên cạnh, giờ phút này cô vẫn còn có tinh thần nhận ra: Là chiếc SaleenS7 của Triệu Vũ.

Khương Triết cũng không để ý, tăng tốc!

Tô Anh lập tức lại khẩn trương lên, sợ đến mức không còn có tinh thần nhìn người khác. Cô nhắm hai mắt, bởi vì mỗi lần mở to mắt ra nhìn, cô đều có loại ảo giác muốn lật xe, tuy rằng nhắm mắt lại cảm thụ càng chân thật, nhưng mà giờ phút này, cô đã không có tâm lực so đo mấy chuyện đó, chỉ có thể theo phản xạ có điều kiện là nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi xe đánh một cái hất đuôi xinh đẹp mới dừng lại.

Mọi âm thanh đều an tĩnh. 

Thời điểm cô phục hồi tinh thần lại, mũ bảo hiểm đã bị tháo xuống. Khương Triết đứng ở trước mặt cô, anh nhéo nhéo cằm cô, đôi mắt đen thâm thúy, khuôn mặt tuấn mỹ hơi hồng hồng càng tăng thêm vẻ anh tuấn phi phàm. Anh khom người vào bên trong xe, chạm một chút lên môi cô, giọng nói ám ách: “Bé hoa nhài của anh thật dũng cảm.”

Tô Anh liếm đôi môi khô khốc, đôi tay cô vẫn còn nắm chặt đai an toàn, “… Kết thúc rồi?”

“Ừ, kết thúc rồi.”

Bỗng nhiên cô nhẹ nhàng thở ra, oán giận: “Anh chạy nhanh như vậy, em sắp bị hù chết!”

Khương Triết vỗ về gương mặt thoáng tái nhợt do bị hoảng sợ của cô, môi cũng là sắc hồng nhàn nhạt, nhưng đôi mắt lại bởi vì sợ hãi mà sáng rực, long lanh sóng nước.

Tô Anh thật sự rất ngoan, anh cho rằng cô sẽ thét chói tai, sẽ khóc, sẽ bảo anh chậm lại một chút, sẽ kêu anh dừng xe, sẽ bảo anh đừng như vậy đừng như vậy… Dù sao thì một người khi cực kì sợ hãi là không có cách nào duy trì phong độ hay bình thản vốn có. 

Nhưng toàn bộ hành trình cô đều rất an tĩnh, cho dù sợ hãi đến nắm chặt tay, lòng bàn tay còn bấm ra mấy dấu trăng khuyết[2].

[2]dấu trăng khuyết: chỉ dấu vết tạo ra do móng tay bấm vào lòng bàn tay

Khiến người ta đau lòng.

Tô Anh xuống xe, lại bởi vì chân mềm nhũn mà thiếu chút nữa té ngã, may mắn Khương Triết tay mắt lanh lẹ kéo cô lên, Tô Anh kinh hô: “Ai da!”

Khương Triết bật cười, đưa hai tay chặn ngang bế cô lên ôm vào trong ngực.

Triệu Vũ cởi mũ bảo hiểm kẹp ở bên hông, tóc ở trên trán dường như đã mướt cả mồ hôi, gợi cảm mà hỗn độn rũ trước mi mắt. Bàn tay anh kẹp một điếu thuốc, ánh mắt dừng ở đôi cẳng chân đang nhẹ nhàng lay động của Tô Anh.

Tô Anh nhỏ giọng nói: “Kỳ thật cũng rất thú vị, thật kích thích.”

Khương Triết à một tiếng.

Rốt cuộc cô nhớ tới một vấn đề bị mình xem nhẹ: “Vừa rồi ai thắng?”

Đọc truyện chữ Full