TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 83: Ai cũng có bí mật của riêng mình!

Edit: Rine

Beta: 如意 Như Ý

Lưu Vận hẹn Tô Anh vào buổi tối, Tô Anh cũng không sốt ruột. Sáng sớm hôm nay, Tô Anh mang xương rồng đi đến chợ hoa.

Mấy ngày không tới, chợ hoa lại có thêm một đám hoa mới, đáng tiếc Tô Anh tới tới lui lui cũng chỉ tìm được sáu cây hoa có thể nói chuyện, nhưng lại có một chuyện khác khiến cho cô chú ý... Là có người bày sạp ở ven đường, nhưng chỉ bán các loại hạt giống hoa cỏ.

Nhìn thấy mấy loại hạt giống này, làm Tô Anh từ trước đến nay chỉ mua hoa, đột nhiên muốn mua chút hạt để về gieo trồng. Cũng không phải nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là cô muốn xem thử thực vật được gieo trồng, nuôi dưỡng bằng "tâm của thực vật" có khác biệt gì so với bình thường hay không?

Kỳ thật hiện tại có rất ít người mua hạt giống hoa để nuôi dưỡng, đa số đều là trực tiếp mua cây non, làm như vậy đơn giản lại thuận tiện, còn không cần lo lắng việc nó không sống được. Lại nói may mắn nhà cô còn dư mấy chậu hoa không dùng tới, vừa lúc có thể dùng.

Tô Anh mua tất cả các loại hạt, mỗi loại một ít ở sạp hàng ấy. Ngoài ý muốn nhìn thấy một túi tiền cũ đựng hạt giống, khác với những cái túi được sản xuất tỉ mỉ, túi tiền này rất cổ xưa, vừa thấy liền biết có niên kỉ. Hơn nữa loại túi này cũng kỳ quái, màu nâu thẫm, hình dạng cũng không có rõ ràng, hơi giống hình elip.

Cô nghi hoặc hỏi ông chủ sạp: “Đây là cái gì?”

Ông chủ nói: “Cái này hả, tôi cũng không biết, phát hiện được vào lúc thu dọn phòng khi cha tôi qua đời. Ban đầu cảm thấy hạt giống này đặc biệt nên thử gieo trồng qua vài lần, đáng tiếc cũng chưa thành công, hạt giống trực tiếp nát ở trong đất, ngay cả mầm tôi cũng chưa từng thấy. Tôi bày bán tại đây đã lâu, khách hàng đến mua cũng chưa ai hỏi tới! Cô có muốn mua không?”

Tô Anh liền nói: “Có, tôi thấy hạt giống này có chút kỳ quái nên hơi tò mò.”

“Nếu cô muốn mua vậy tôi tính giá ưu đãi cho cô!”

“Được, cảm ơn. Tôi thấy hạt giống này cũng khá đẹp lại thần kỳ như vậy, nói không chừng có thể trồng ra một cái cây phát tài!” Tô Anh cười tủm tỉm, “Chỉ là tôi cũng là lần đầu tiên mua hạt giống hoa, cũng chưa có kinh nghiệm gì.”

Ông chủ mỉm cười, nói ra giá tiền. Tô Anh vô cùng sảng khoái đưa tiền, cuối cùng ông chủ sạp nói với cô: “Nếu thật sự trồng ra cây phát tài, cô nhất định phải nói cho tôi một tiếng, tôi cũng khá tò mò.”

Tô Anh gật đầu: “Được.”

Cuối cùng Tô Anh mang theo sáu bồn hoa cùng một đống hạt giống trở về tiệm hoa.

Xương rồng có chút ghét bỏ nói: “Hạt giống rất phiền toái, chờ nó nẩy mầm lớn lên rồi nở ra hoa, phải chờ đến chừng nào chứ!”

Tô Anh nói: “Phải chờ thật lâu, nhưng không sao, từ từ cũng sẽ đến.”

Xương rồng nghĩ nghĩ, vô cùng khí thế nói: “Vậy được rồi, chỉ cần nó vào tiệm hoa của em, vậy nó chính là người của em, em sẽ che chở nó!”

Tô Anh không nhịn được cười nói: “Vậy phải làm phiền em giúp chị chăm sóc chúng nó thật tốt rồi!”

Xương rồng nói: “Đương nhiên rồi, cứ giao cho em!”

Lúc cô đến trước cửa tiệm, ngoài ý muốn nhìn thấy một người.

Người đàn ông mặc một cái áo gió dài sẫm màu, tóc đen như mực, mắt sâu như biển.

Anh thấy Tô Anh trở về, dập tắt điếu thuốc trong tay, cong môi mang theo nụ cười khổ: “Tô Anh.”

Tô Anh có chút ngoài ý muốn: “ Anh Triệu Vũ.”

Lần gần đây nhất cô nhìn thấy Triệu Vũ chính là vào bốn ngày trước.

“Anh tới tìm em có việc gì sao?”

“Ừ.”

“Đi vào trong ngồi trước đi.”

Cô mở cửa tiệm hoa, đặt đồ vật trong tay xuống, đi rót một ly nước cho Triệu Vũ, “Thật ngại quá, trong nhà không có trà.”

Triệu Vũ cũng không để ý: “Anh không uống trà.”

Anh bưng ly nước, uống một ngụm, lại cúi đầu đánh giá giàn trồng hoa. Thoạt nhìn chúng rất xinh đẹp kiều diễm, trong nhà toàn bộ đều là không khí thanh mát của hương hoa.

Tô Anh đứng ở bên người anh: “Anh muốn chọn một bồn hoa sao?”

Triệu Vũ đang nhìn một gốc cây hoa nhài.

Anh chỉ chỉ nó: “Em lấy cho anh cái cây nhỏ đáng yêu này đi.”

Dường như cùng lúc ấy, âm thanh bé hoa nhài khóc hu hu liền truyền ra: “Anh Anh, đừng cho em đi! Em ngoan như vậy mà!”

Tô Anh có chút buồn cười, trên mặt lại hơi hơi nhăn lại, sau một lúc lâu mới do dự: “... Nhưng em cũng rất thích cái này.” Cô cười tủm tỉm, chỉ vào một chậu hoa nhài khác, nói: “Anh muốn cái này không, đây là chậu thứ hai em thích!”

Triệu Vũ nhướng mày, trong đôi mắt bình tĩnh có một chút ý cười: “Bé hoa nhài, anh chính là khách của em.”

“Không được sao?”

“...” Anh bất đắc dĩ: “Được rồi.”

Anh sờ sờ đóa hoa thứ hai cô thích, kỳ thật anh không nhìn ra hai cây hoa nhài này có cái gì khác nhau. Chỉ là đột nhiên muốn mua thôi, dù là gốc nào cũng không quan trọng lắm. 

“Tô Anh.”

“Hả?”

“Em yêu Khương Tứ tới cỡ nào?”

Sau một lúc lâu, anh không nghe được đáp án. Triệu Vũ không nhịn được rũ mắt, thấy Tô Anh cúi đầu, phía dưới đuôi tóc được cột cao cao là cái cổ thiên nga trắng nõn tuyệt đẹp. Dường như cô quá mức bình tĩnh, trong chớp mắt làm Triệu Vũ nghi hoặc. Nhưng mà rất nhanh cô đã nở một nụ cười: “Em cũng không biết, chỉ là yêu, nhưng không nói rõ được sâu bao nhiêu, cạn bao nhiêu nữa. Sao vậy anh?”

“Không có gì.” Anh nhún vai, “Chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”

“Vâng.”

Một lát sau, Triệu Vũ lại nói: “Tô Anh, em có lo lắng đến tương lai của hai người không?”

Tô Anh mỉm cười, gật đầu: “Có lo lắng chứ, nhưng mà em không nghĩ nhiều như vậy. Em biết sự chênh lệch giữa mình và A Triết, tương lai có khả năng chia tay rất lớn, em chỉ nghĩ hiện tại em có thể ở bên cạnh anh ấy là được rồi.”

Triệu Vũ có chút bực bội, anh châm một điếu thuốc: “Em thật đúng là nghĩ thoáng.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Cô sâu kín, âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp: “Em yêu anh ấy.”

Cuối cùng lúc Triệu Vũ rời đi, thật sự mang theo cây hoa nhài kia. 

Bóng dáng anh cao lớn, thân thể thon dài, bởi vì bước đi mà vạt áo khoác đong đưa.

Anh cũng không quay đầu lại, lên xe rời đi.

Kỳ thật Tô Anh hơi nghi hoặc với lời Triệu Vũ nói, cô thật sự nghĩ không ra vì sao Triệu Vũ lại hỏi cô chuyện này, anh nhìn ra cái gì sao? Cô không nhịn được xoa xoa gương mặt, chẳng lẽ Triệu Vũ nhận thấy được cô có mục đích khác với Khương Triết? Cũng không đúng, nếu thật là như vậy, hẳn là anh phải mở miệng uy hiếp, hoặc là trực tiếp nói thẳng cho Khương Triết chứ không phải tới tìm cô... 

Có chút kỳ quái, nhưng dù sao trước hết cô cũng phải nhớ kĩ. Về sau ở trước mặt Triệu Vũ phải cẩn thận chút.

- --

Lúc Tô Anh vội vàng gieo hạt giống vào chậu, lão ngô đồng nói cho cô một tin tức tốt: “Tô Anh, phạm vi theo dõi của chúng tôi đã tiến vào nhà cũ của Tề gia, chúng tôi không chỉ gặp được hoa lan, còn nghe nó nói Tề lão gia tử đã ngưng điều tra cô và Tô Trường Lợi, bởi vì chuyện cô nói về Tề Duyệt!”

Tô Anh vô cùng vui mừng. Sau chuyện lần trước, cô đã đoán được vì trả nhân tình cho cô, khẳng định Tề lão gia tử sẽ làm chút gì đó, quả nhiên cuối cùng không làm cô thất vọng. Lại hỏi: “Tề Thịnh Lâm còn nói cái gì khác không?”

“Nghe bảo chỉ nói về Tề Duyệt, không có gì khác.”

Tô Anh buông đồ vật trong tay, ngón tay dính bùn đất của cô vuốt vuốt chậu hoa. Muốn cho Tề Thịnh Lâm trừng phạt Tề Duyệt bởi vì một người ngoài, hơn nữa còn là vì vài chuyện không quan trọng, vậy thật sự rất khó khăn. Thế nhưng chuyện này cũng coi như là mở đầu, ít nhất làm Tề Thịnh Lâm biết Tề Duyệt cũng không phải hoàn mỹ như cô ta biểu hiện ra ngoài. 

Huống chi thứ được chuẩn bị ở sau là trong phòng thí nghiệm. Chỉ cần Tề Duyệt làm không xong chuyện ở phòng thí nghiệm, vậy cô ta sẽ dần dần mất đi quyền lên tiếng ở trước mặt Tề Thịnh Lâm cùng với Tề thị. 

Để đối phó với Tề Duyệt, thật ra Tô Anh cũng không nóng nảy. Hiện tại cô ta càng đắc ý, càng ở chỗ cao thì cảm giác chậm rãi ngã xuống mới có thể càng đau.

Cũng giống như cô vậy. 

Cô lại hỏi: “Phòng thí nghiệm bên kia có nghe được chuyện gì không?”

“Cái này...” Lão ngô đồng bất đắc dĩ, “Viện nghiên cứu vẫn có chút thực vật, nhưng mà bên trong phòng thí nghiệm lại rất ít, dường như không có, dù cho có cũng là một ít hoa nhỏ chưa thể nói chuyện được.”

Tô Anh bất đắc dĩ suy nghĩ, chẳng lẽ phải tìm cách khiến cho bọn họ mua chút thực vật về trang trí để không khí tươi mát sao?

Tô Anh lại hỏi: “Ngô đồng, ông có biết hiện tại Tề Duyệt đang ở chỗ nào không?”

Theo cô biết, lần này Tề Duyệt về nước muốn sống tự lập. Tất nhiên dọn ra bên ngoài sống một mình, chỉ là ở chỗ nào thì cô không rõ lắm.

“Cô ta mua một căn biệt thự ở gần nhà, chỉ là nhà bên đấy cô ta cũng không thường xuyên trở về.”

“Thì ra là vậy.”

“Tô Anh.” Lão ngô đồng đột nhiên nói một cách kỳ quái: “Tô Anh, cô nói Tề Duyệt gây phiền phức cho cô là bởi vì cô ta muốn Khương Triết, nhưng rõ ràng tôi thấy cô ta... Hình như có bạn trai bên cạnh mà?”

Tô Anh cũng kinh ngạc: “Tề Duyệt có bạn trai sao?”

Chuyện này sao có thể xảy ra, cho tới lúc này ở kiếp trước cô cũng chưa hề nghe nói qua.

Lão ngô đồng vô cùng chắc chắn nói: “Có một lần trong bãi đỗ xe của viện nghiên cứu, tôi thấy cô ta cùng một người đàn ông “giao phối” ở trong xe.”

Tô Anh: “………”

Chuyện này cô chưa bao giờ nghe nói qua. Ở trong trí nhớ của cô, vì Khương Triết, Tề Duyệt đã lãng phí rất nhiều năm thanh xuân khổ tâm chờ đợi. Hiện giờ đột nhiên nghe nói bên cạnh cô ta thật ra có một người đàn ông, cô có chút hoảng hốt.

Cô bất giác lau mặt, bùn đất trong tay đều bôi hết lên khuôn mặt nhưng cô cũng không để ý, hỏi: “Người đàn ông kia tên gì?”

Ngô đồng suy tư hồi lâu, nói: “Không nghe thấy, hai người họ vừa gặp liền ôm lấy nhau.”

“Đó là đồng nghiệp trong viện nghiên cứu của Tề Duyệt sao?”

“Phải.”

Tô Anh phát hiện, thật ra cô không hiểu rõ Tề Duyệt, nhưng Tề Duyệt đối với cô thì sao? Chỉ sợ từ trước tới nay cô làm cái gì cô ta đều rõ ràng hết! Ở kiếp trước, cô ta còn có một Linda có thể báo cáo mọi hành tung bất cứ lúc nào, vô cùng lợi hại!

“Ngô đồng, làm phiền ông giúp tôi theo dõi bọn họ, trước hết nhìn rõ ràng xem người đàn ông kia là ai, không chừng sau này sẽ có ích.”

“Được.”

- --

Cùng lúc đó, Triệu Vũ đi tới một nhà xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô. 

Trên mặt anh đeo một cái kính râm, tháo xuống cầm trên tay, anh đạp lên đống lộn xộn trên mặt đất.

Một người đàn ông áo xám nhìn thấy anh tới, ném tàn thuốc, đi qua nói: “Nhị ca.”

Triệu Vũ lạnh giọng: “Người đâu?”

“Ở bên trong, đã nhốt mấy ngày rồi, ngoại trừ lúc vừa tới có làm ầm ĩ muốn chạy trốn một chút. Còn hai ngày gần đây đều rất an tĩnh.”

Tên áo xám dẫn Triệu Vũ đi đến một cái cửa sổ nhỏ của kho hàng. Hơi hé cửa, trong nháy mắt một mùi hương khó ngửi xông ra. Bàn tay Triệu Vũ quẹt quẹt chóp mũi, bên trong rất tối, không thấy rõ được cái gì. Tên áo xám lập tức giải thích: “Bọn em nhốt ông ta trong phòng tối, mỗi ngày chỉ cho một cái màn thầu với một chén nước, mấy ngày nay ông ta đều ăn uống, tiêu tiểu ở bên trong, vậy nên...”

Triệu Vũ hừ một tiếng, cũng không để ý, càng không có ý muốn đi vào, nói: “Mang người ra đây.”

“Vâng, Nhị ca chờ một lát.”

Rất nhanh, một người đàn ông dơ bẩn cả người bị đẩy ra. Đôi mắt ông ta bị che lại, đôi tay cũng bị trói ra sau lưng. Bước lại gần còn có thể ngửi được trên người ông ta truyền đến một mùi tanh tưởi. 

Ông ta kinh sợ quay trái phải xung quanh, chân cẳng không tự giác run run, ngã ngồi trên mặt đất: “Các người là ai? Vì sao muốn bắt tôi? Đây là giam cầm phi pháp! Là bắt cóc! Cẩn thận tôi đến cục cảnh sát tố giác các người!”

Triệu Vũ nhướng mày, vẻ mặt không sao cả, hỏi tên áo xám: “Đây là Tô Trường Lợi sao? Có phải nhầm hay không?”

Mấy ngày không thấy Tô Trường Lợi, ông ta không chỉ dơ bẩn khắp người, mùi vị tanh tưởi khó ngửi. Nggay cả thân thể mập mạp cũng gầy một vòng lớn. Cả người run bần bật, lại mang bộ dáng sợ hãi cẩn thận, hoàn toàn không có sắc mặt ác độc, diễu võ dương oai như ở trước mặt Tô Anh ngày trước.

Triệu Vũ không tin đây là Tô Trường Lợi là bởi vì bộ dạng ông ta thật sự quá khó coi, không giống với Tô Anh chút nào. Hai người này đứng chung một chỗ cũng sẽ không có ai xem bọn họ là cha con.

Lúc này, đột nhiên anh nhớ tới Đào Nhiên có nói qua, may mắn là Tô Anh không lớn lên bên cạnh Tô Trường Lợi. 

“Sẽ không nhầm.” Tên áo xám nói, “Lúc trước ông ta đến tiệm của Tô tiểu thư gây chuyện, chúng tôi theo dõi từ đầu đến cuối, tìm được cơ hội liền bắt ông ta đến đây, không nhầm được.”

Tô Trường Lợi nơm nớp lo sợ, giờ phút này cũng nghe ra trọng điểm trong lời nói của tên áo xám, “Tô tiểu thư? Tô Anh? Các người là người do con nhóc thối Tô Anh kia tìm tới sao? Tôi chính là ba của nó, sao nó dám đối xử với tôi như vậy?!” Ông ta căm hận nói, biểu tình trên mặt cũng trở nên hung ác lên, giống như chỉ cần có một cơ hội, ông ta sẽ ngay lập tức đi tìm Tô Anh báo thù!

Triệu Vũ không nói gì, anh đá một chân vào ngực Tô Trường Lợi. Ông ta bị đau, la lên một tiếng ngã trên mặt đất.

Anh thu hồi chân, ghét bỏ dẫm trên mặt đất hai phát, lạnh giọng: “Ông là cái gì, mà cũng dám giương oai ở trước mặt tôi?”

Anh không phải người lương thiện, càng sẽ không bởi vì người này là ba của Tô Anh mà nương tay. Huống chi một người đàn ông như vậy cũng xứng làm cha ruột sao?

Thật ra sau khi Tô Trường Lợi bị bắt lại vẫn chưa có ai đánh ông ta. Nhiều nhất chỉ là nhốt ông ta trong một căn phòng tối, mỗi ngày cho một ít thức ăn để giữ mạng, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay. Lúc bình thường ông ta cũng chưa từng bị đánh, một thân thịt mỡ mềm nhão. Hiện giờ bị đá một đá thế này, lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng như muốn nát, đau đớn không thôi!

Cơn đau này rốt cuộc làm tinh thần hoảng hốt của ông ta thanh tỉnh lại, dường như người đàn ông này là lão đại của những người kia, khí thế cũng không tầm thường!

Chẳng lẽ đây là người giàu có mà Tô Anh câu dẫn?

Ông ta lập tức xin tha: “Ngài, ngài thả tôi đi, cầu xin ngài thả tôi đi, chỉ cần ngài thả tôi, cái gì tôi cũng đều cho ngài! Ngài cần tiền sao?”

“Tiền?” Thứ Triệu Vũ không thiếu nhất chính là tiền, anh khinh thường cười lạnh.

“Không cần tiền à? Tôi, tôi còn có một đứa con gái, con gái của tôi rất xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp! Tôi tin tưởng ngài nhìn thấy nhất định sẽ thích! Chỉ cần ngài nguyện ý thả tôi, tôi liền đưa con gái của tôi cho ngài...”

Ánh mắt Triệu Vũ hơi ngưng lại, lập tức có người đánh Tô Trường Lợi hai bạt tai, làm lời nói của ông ta cũng không rõ ràng, ấp úng khó chịu.

Triệu Vũ: “Chặn miệng ông ta lại!”

Miệng Tô Trường Lợi bị nhét vào một miếng vải rách nát, ông ta kêu to “ô ô”, giãy giụa không thôi.

Tên áo xám hỏi: “Ngài xem tiếp theo nên làm sao bây giờ?” Anh ta thông minh không gọi bằng Nhị ca.

Triệu Vũ: “Đánh gãy hai tay ông ta đi, sau đó ném trước cửa cục cảnh sát.”

“Vâng.”

“Còn nữa.” Triệu Vũ tránh ra hai bước, tháo kính râm xuống, nhìn người đàn ông trên mặt đất: “Nhất định phải bảo đảm ông ta không thể nói một câu vô nghĩa nào ở trong cục cảnh sát, nếu không...”

“Vâng!”

Tô Trường Lợi sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa, lời nói tàn nhẫn của người đàn ông kia quá rõ ràng. Dường như nếu ông ta dám nói ra cái gì, họ thật sự sẽ giết chết ông ta!

Trong nháy mắt, một mùi khai nước tiểu bốc lên. 

Triệu Vũ đã tránh ra, tên áo xám ghét bỏ vẫy vẫy tay ở chóp mũi: “Còn ngơ ngác ra làm gì, không mau đi làm đi

Tô Trường Lợi bị kéo đi rất nhanh, xa xa truyền đến âm thanh ông ta thống khổ kêu to. 

- --

Thời điểm Lưu Vận tan tầm vào giữa trưa, đi đến nhà Phạm Nghị.

Cô phát hiện điều kiện nhà Phạm Nghị hẳn là không tồi, hiện tại anh ta một mình ở tại trung tâm thành phố, có mấy căn biệt thự nhỏ ba tầng. Khi cô gặp mặt anh ta rồi phát sinh quan hệ là ở khách sạn, sau đó liền ở nhà anh ta.

Nơi này chỉ có một mình Phạm Nghị ở, ngày thường mỗi ngày đều có người đến đây quét dọn nấu cơm, cha mẹ anh ta ở nước ngoài, rất ít khi trở về.

Lúc giữa trưa cô đến thuận tiện mang theo cơm trưa.

Phạm Nghị ngủ dậy vừa mới rời giường, tỉnh lại đã thấy đồ ăn bày trên bàn. Anh ta ôm chặt Lưu Vận từ phía sau, hôn lên má cô một cái.

“Có bạn gái thật là tốt, cảm ơn em.”

Lưu Vận hừ một tiếng, đẩy anh ta ra: “Được rồi, mau ăn đi.”

Phạm Nghị ngồi xuống, anh ta xoa xoa đầu đã ngủ đến mơ hồ: “Tối hôm qua làm xong thực nghiệm quá muộn, hôm nay cũng chưa tỉnh táo lắm.”

Lưu Vận liền hỏi: “Anh đang làm thực nghiệm gì vậy?”

Phạm Nghị cười: “Đây là cơ mật thương nghiệp.”

Lưu Vận không thèm để ý cười một tiếng: “Em cũng không muốn nghe đâu!”

Phạm Nghị nhướng mày: “Cũng không phải không thể nói cho em, em nói hai câu dễ nghe thì cái gì anh cũng đều nói cho em!”

Lưu Vận khinh thường, cúi đầu chơi di động.

Phạm Nghị nhún vai, cúi đầu ăn cơm.

Lưu Vận phát hiện, Phạm Nghị lúc này và Phạm Nghị trong trí nhớ của cô rất khác nhau. Khi đó anh sạch sẽ thanh tú, là một thiếu niên ấm áp. Hiện giờ tuy rằng vẫn đẹp trai sáng sủa như xưa nhưng lại cho cô một cảm giác rất khác, cụ thể là cái gì lại không thể nói rõ được.

Cô cảm thấy mình có khả năng mắc phải hội chứng thiếu tình yêu. Thời điểm ở chung với Phạm Nghị, cô không nghĩ đến cái gì cả, chỉ cảm thấy vui sướng, nhưng một khi rời khỏi anh, đầu óc cô liền suy nghĩ lung tung.

Nhưng không thể phủ nhận hiện giờ cô cảm thấy rất tốt, nếu có thể vẫn luôn như vậy cũng không tồi.

Đang suy tư, đột nhiên cô bị bế bổng lên, kinh ngạc nhỏ giọng hô, nhịn không được nói: “Làm sao vậy? Ăn cơm xong nên có sức lực đúng không?”

“Đương nhiên.” Anh ta ôm cô đi về hướng phòng ngủ trên lầu: “Ăn no mới có sức lực để làm việc chính!”

“Đừng quậy nữa.” Lưu Vận buồn cười nói: “Một lát nữa em còn phải trở về đi làm đấy.”

“Em nói cái gì? Anh không nghe thấy.”

“Cút đi!”

Đọc truyện chữ Full