TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 122: Biết tin

Edit: Shelly

Beta: Thuỳ An

Khương Triết chuẩn bị cho sự kiện trọng đại này cũng đã khá lâu rồi, động tĩnh cũng không hề nhỏ. Để có thể vận chuyển một số lượng hoa tươi bằng đường hàng không vào mùa đông như thế cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa số lượng anh cần không phải là số lượng nhỏ. Muốn trang hoàng thành một vương quốc hoa thu nhỏ thì dùng một cái phi cơ là không đủ.

Thế nên Khương Triết sợ rằng nếu để ý một chút cô sẽ biết được chuyện này, liền đưa Tô Anh đến Đế Đô, muốn cho cô một sự bất ngờ.

Trình Ngọc Thư cũng biết chuyện này, nhưng bà chưa nói gì, chỉ khẽ thở dài một cái: "A Triết bị cha nó ảnh hưởng rất nhiều, hiện tại chỉ biết quan tâm để ý cô gái tên Tô Anh kia, không biết là tốt hay xấu đây."

"Phu nhân đừng lo lắng, thiếu gia đã trưởng thành rồi, cũng đủ hiểu biết rồi, chắc chắn sẽ biết mình nên làm gì mà." Quế thẩm nói với Trình Ngọc Thư, bà ở Khương gia nhiều năm rồi, đối với những chuyện trên dưới trong ngoài Khương gia coi như cũng hiểu rõ, Trình Ngọc Thư cũng xem bà như người thân trong gia đình.

"Hừ!" Trình Ngọc Thư lạnh lùng đập bàn, "Tất cả là do Khương Quân, ở bên ngoài mèo mả cũng không biết giấu đi, để cho A Triết bắt gặp!"

Tuy rằng Khương Triết được Khương lão gia tử nuôi dạy, nhưng đứa con nào đối với cha mẹ mà không có ước ao, anh luôn hi vọng cha mẹ yêu thương nhau, gia đình hòa thuận, cả nhà hạnh phúc vui vẻ ở bên nhau.

Nhưng mà từ khi Trình Ngọc Thư sinh Khương Triết thì Khương Quân cũng đã rất ít khi trở về nhà, bên ngoài bao dưỡng rất nhiều tình nhân, Trình Ngọc Thư cũng không có nhiều tình cảm với Khương Quân nên cũng không để ý nhiều. Cho đến khi Khương Triết lên bảy tuổi, những ngày ở cùng với cha cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đối với cha mình, Khương Triết cũng không có nhiều khái niệm, cũng không có gì gọi là không thích, chỉ là tình cảm đối với cha rất lạnh nhạt, lạnh nhạt đến thờ ơ. Nhưng anh không phủ nhận việc mọi người xung quanh nói cha anh tốt thế nào, cha anh là một người vĩ đại ra sao, huống chi những bạn bè cùng lớp đều có một mối quan hệ với cha rất tốt, điều đó khiến cho anh tò mò, trong tò mò lại có chút chờ mong hi vọng.

Lần đó sau giờ tan học buổi trưa, anh đến công ty tìm Khương Quân.

Lúc đó là giờ nghỉ trưa mọi người đều đi ăn cơm, trong ngoài văn phòng cũng không có một người quản lý. Khi đẩy cửa vào trong, những hình ảnh trước mắt khiến anh suốt một năm sau đó đều thấy buồn nôn.

Làm chuyện xấu lại bị con mình bắt gặp tại trận, Khương Quân cũng chỉ biết giật mình xấu hổ, đem quần áo che chắn lại cho người phụ nữ bên dưới thân mình, nhìn Khương Triết nói: "Sao con lại đến đây? Ra ngoài chờ!"

Khương Triết tuổi nhỏ cơ bản không hiểu chuyện nam nữ, nhưng trực giác lại cảm thấy chán ghét ghê tởm, anh biết rõ ràng cha mình làm như vậy là không đúng.

Khương Quân đã sắp đạt đến cực đỉnh, nhưng hiện tại đã mất hết kiên nhẫn, đỏ mắt lớn tiếng la lối, đến Trình Ngọc Thư còn không thể kiểm soát được ông ta nữa là, một đứa trẻ thì có thể làm được gì?

Khương Triết đứng ở cửa đã được một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhưng lại đầy sự tức giận, đôi mắt đen láy thâm trầm, so với Khương Chí Thành không có gì khác biệt.

Lần đầu tiên anh nói lớn tiếng với cha mình: "Cho cô ta biến đi!"

Khương Quân sợ Lão gia tử, ngay lúc này lại nghĩ tới Khương Triết đang được Lão gia tử nuôi dưỡng, chuyện này....

Giọng nói liền lập tức thay đổi: "Được rồi, A Triết ngoan, con ra ngoài trước đã, con còn nhỏ, không được xem, ra ngoài trước đã."

Sau cánh cửa gỗ dày là thân hình nhỏ nhắn của người phụ nữ cùng hơi thở nặng nề của người đàn ông.

Cô thư kí xinh đẹp quyến rũ từ văn phòng phía trong đi ra hai má đỏ bừng, ánh mắt còn mang đầy ý xuân, thấy Khương Triết lớn lên đáng yêu xinh xắn nhưng lại cố ý ra vẻ như một tiểu đại nhân, cảm thấy rất thích, muốn đến nhéo nhéo gương mặt nhỏ đó, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đến mức trong lòng thấy hoảng sợ.

Nhưng mà cô sao phải sợ chứ? Cô có Khương Quân mà, trước mắt cũng chỉ là một đứa trẻ.

Khương Triết nhìn cô ta, mùi hương trên người quá mức ghê tởm, khiến cho dạ dày cuộn trào: "Cô bị đuổi việc."

Cô ta bị một phen kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn thì Khương Triết đã rời đi, thậm chí anh còn không đi vào trong gặp cha mình.

Từ đó về sau, Khương Triết đối với cha mình không còn trông mong chờ đợi, thậm chí là vô cùng chán ghét. Nhưng Khương Quân không phủ nhận, cho tới hiện tại cũng đã hai mươi năm, cứ cho là ông cũng đã biết ăn năn, nhưng lúc đó ông cũng đã có hai đứa con trai một đứa con gái, những cảm giác mong chờ được làm cha đã qua đi, một mình Khương Triết cũng chẳng thể làm ông đặc biệt coi trọng hay yêu thương.

- --

Mỗi lúc nhớ đến việc này, Trình Ngọc Thư đều hận không thể đem Khương Quân đi chém!

Bởi vì từ lúc đó trở đi, Khương Triết không hiểu sao lại hay nôn mửa, hơn nữa còn đem bốn chữ "phụ tử thân tình" ra chê cười, tình cảm cha con đối với anh trở nên vô cùng lạnh nhạt, lại còn có Khương lão gia tử luôn mang giáo dục ra làm mục đích cao nhất, tính cách con trai bà ngày càng trở nên lãnh đạm, thậm chí là có thiên hướng hướng nội, đặc biệt là cách cư xử với phụ nữ lại càng khác lạ.

Tuy rằng Trình Ngọc Thư không yêu Khương Quân, nhưng lại cực kì yêu thương Khương Triết, tất nhiên hi vọng Khương Triết có một tuổi thơ vui vẻ tốt đẹp, khỏe mạnh hạnh phúc mà lớn lên, nên sau đó cũng có khuyên Khương Triết đừng quá coi trọng, nhưng Khương triết lại nói: "Một người phụ nữ thôi mà, con không để ý. Cha sao? Mẹ không để ý thì con cũng không thèm để ý."

Nhưng đến sau cùng, Trình Ngọc Thư lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không làm được gì.

Mặt khác, Khương lão gia tử cũng đã nghe được tin Khương Triết đưa Tô Anh đến Đế Đô, ngay cả chuyện đó cũng chuẩn bị rõ ràng đâu ra đó, cười lạnh một tiếng: "Thằng quỷ nhỏ này còn học ở đâu ra mấy thứ này? Haha cũng có lòng quá đấy chứ."

Quản gia nói: "Tô tiểu thư nhìn qua thì không giống như những cô gái không đàng hoàng khác, thằng nhóc Lâm gia chơi với cô ấy rất thân, Triệu Nhị và Đào Nhiên đối với Tô Anh cũng rất tốt, cũng thường mang theo cô ấy ra ngoài, kể cả Tưởng Diễn... Cũng thường xuyên trêu chọc, Tô tiểu thư này, nhân duyên xem ra rất tốt."

Khương lão gia tử ánh mắt sắc bén nhìn quản gia, nhưng quản gia nói: "Tôi nghĩ bọn họ đều là người tốt, lại có mối quan hệ với Tô tiểu thư rất tốt.... Bọn họ chắc sẽ không làm ra chuyện gì sai chứ?"

"Hừ!"

"Huống hồ tứ thiếu gia còn đặc biệt đặt làm một cặp nhẫn..."

Khương Chí Thành lạnh giọng: "Ta muốn xem thử xem nó sẽ cưới Tô Anh vào nhà này bằng cách nào!"

- --

Từ lúc Khương Triết mang Tô Anh đi, Triệu Vũ bắt ép bản thân mình không được bực bội, bên ngoài tuyết rơi dày không thể đua xe, hút hết điếu xì gà này đến điếu xì gà khác, muốn giống như lúc trước tìm ai đó chơi đùa một chút, nhưng lại không giải quyết được nỗi buồn từ sâu trong lòng mình.

Lần trước là anh lén đi hỏi bác sĩ mới biết được, lúc Lâm Thành Phong hiểu lầm Tô Anh mang thai, đã dắt cô đi làm kiểm tra, cuối cùng kiểm tra ra không những không có thai mà vẫn còn là một cô gái trong trắng, cơ bản là chẳng thể mang thai!

Khương Tứ cơ bản không chạm vào cô! Tuy rằng anh cũng không để ý người con gái bên cạnh có phải là lần đầu tiên hay không, nhưng mà Khương Tứ vẫn chưa là người đàn ông của cô thì vẫn khiến anh cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng hiện tại thì lại có chút khác biệt, Khương Tứ cùng Tô Anh đi ra ngoài mấy ngày, ở chung một chỗ, nếu không làm gì thì lại khiến Triệu Vũ nghi ngờ Khương Tứ liệu có phải là đàn ông hay không!

Fuck!

"Triệu Nhị! Anh lại phát điên gì đó?"

Triệu Vũ lúc này mới có phản ứng, phát hiện ra anh đã đá ngã cái bàn trước mặt, mạt chược văng ra đầy đất, mọi người ở đó đều nhìn anh kinh ngạc.

Triệu Vũ đứng dậy, mặt sầm lại: "Các người chơi đi, đêm nay đều tính cho tôi hết."

Anh đi ra ngoài, Đào Nhiên và Lâm Thành Phong nhìn nhau, ném mạt chược lại đi theo sau.

Đêm khuya tĩnh lặng bao trùm cả thành phố bằng một màu đen phía dưới khung cửa sổ lộng gió trên cao kia.

Triệu Vũ cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Đào Nhiên nói: "Cậu còn chưa nghĩ thông suốt sao, Khương Triết dẫn theo bé hoa nhài ra ngoài chơi, không chừng là đang tình chàng ý thiếp rồi, cậu mau hồi tâm đi! Hay là tôi gọi cho cậu một cô gái đơn thuần đáng yêu để cậu giải tỏa?"

"Biến!" Triệu Vũ giơ chân đá, Đào Nhiên bĩu môi: "Không biết quý trọng người tốt, không phải là do tôi sợ cậu đau lòng quá đó sao?"

Lâm Thành Phong dựa tường, anh không ngờ Triệu Nhị vẫn còn rất để tâm đến Tô Anh. Từ lúc biết Khương Tứ đưa Tô Anh đi Đế Đô chơi, mấy ngày liền đều ở chỗ này phát điên, ban ngày làm việc bận rộn nên không có thời gian nghĩ đến, nhưng đến tối rảnh rỗi thì liền nghĩ đến không yên.

Lâm Thành Phong cũng không thể nói Triệu Vũ không biết xấu hổ, dù sao anh cũng biết là nếu biết xấu hổ thì cũng không làm được gì, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng, một Triệu Nhị luôn luôn đẹp trai phong lưu bị qua mặt, nghĩ lại cũng có chút cảm giác đặc biệt vui vẻ.

Lâm Thành Phong có chút vui sướng trong lòng khi người gặp họa, Đào Nhiên cũng rất muốn cười.

Triệu Vũ trong chốc lát đã xem hai người này không vừa mắt, "Mẹ nó, hai người cút cho tôi!"

Lâm Thành Phong nói: "Triệu Nhị à, nhân lúc còn sớm hãy từ bỏ đi, em vẫn luôn không nói, thật ra lần này Khương Tứ dẫn Tô Anh đi Đế Đô là để chuẩn bị cầu hôn!"

Không nói đến Triệu Vũ, kể cả Đào Nhiên cũng kinh ngạc: "Cầu hôn? Sao tôi chưa nghe nói qua? Khương Tứ cũng chưa từng nói qua..."

Triệu Vũ nhíu mày, sắc mặt không thể khó coi hơn, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lâm Thành Phong, rồi tiến đến bên cạnh anh, lạnh lùng nói: "Cậu nghe ai nói! Cậu dám nói dối tôi liền đấm chết cậu!"

Lâm Thành Phong dựa sát vào tường, tuy rằng nhìn Triệu Vũ rất khẩn trương, nhưng anh cũng không sợ gì, "Còn có thể là ai nói, Trợ lý của Khương Tứ, cuối năm trước đã bắt đầu đặt hoa tươi ở khắp nơi trên thế giới, lại còn tìm người đặt nhẫn, không phải cầu hôn thì là gì?"

Triệu Vũ trầm mặc, nhíu nhíu mày.

Lâm Thành Phong bất đắc dĩ vỗ vai anh: "Anh đừng nghĩ nữa, tình yêu là chuyện hai bên tình nguyện, bây giờ còn chuẩn bị kết hôn, anh hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt để đón nhận hiện thực đi.... Này! Anh đi đâu vậy?"

Lâm Thành Phong còn chưa nói xong lời muốn nói, Triệu Vũ đã nhanh chóng rời đi, bước chân nhanh đến mức chỉ một lát sau đã không còn thấy bóng dáng.

Đào Nhiên lập tức phản ứng rồi chạy đuổi theo: "Đi thôi, Triệu Nhị cậu ấy điên rồi!"

Lâm Thành Phong gãi gãi đầu, Triệu Nhị này đúng là điên thật rồi, anh cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đuổi theo.

- --

Triệu Vũ muốn đi Đế Đô, ai cũng không ngăn được.

Đào Nhiên và Lâm Thành Phong không khuyên được, chỉ có thể cùng đi, cũng là ngăn cản không cho anh gây náo loạn. Hơn nữa còn hi vọng anh tận mắt nhìn thấy Khương Triết và bé hoa nhài có đôi có cặp, sau đó nhanh chóng hết hi vọng!

Một hàng ba người lái xe đi Đế Đô vào một đêm đông tuyết rơi phủ kín mặt đường.

Lâm Thành Phong thấp thỏm: "Triệu Nhị, anh cũng đừng nói là chuyện này do em nói cho anh nghe đó, nếu anh phá hủy buổi cầu hôn của Khương Tứ, anh ấy nhất định sẽ giết em đó!"

Triệu Vũ cười lạnh.

Đọc truyện chữ Full