Edit: Shelly
Beta: Thuỳ An
Tưởng Hiểu Hiểu đang xem ảnh chụp. Cô cúi đầu, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp càng lúc càng tối dần đi, rồi đột nhiên cầm đồ vật bên cạnh "rầm" một cái ném mạnh lên bàn.
"Tức chết mà!"
Cô biết rằng chuyện Tô Anh không đồng ý lời cầu hôn của Khương Triết sẽ khiến cho Triệu Vũ có thêm hy vọng, tính chiếm hữu của anh sẽ càng ngày càng trỗi dậy. Chắc chắn anh sẽ nghĩ cách để tiếp cận và có được Tô Anh.
Quả thật không sai, mới có mấy ngày thôi mà đã không kiềm chế được rồi!
Cô còn nghĩ Khương Tứ và Triệu Nhị dù gì cũng là anh em tốt, không ngờ rằng hiện tại lại chỉ vì một cô gái mà đánh nhau. Nghĩ tới đó khiến cho cô nhịn cười không nổi, vừa cảm thấy trào phúng nhưng cũng thấy ghen ghét.
Chuyện Tưởng Hiểu Hiểu ghét Tô Anh là chuyện không thể phủ nhận, ghét vì Tô Anh chẳng cần làm gì để gây chú ý với Triệu Vũ mà cũng có thể chiếm được một vị trí nhất định trong lòng anh, trong khi cô lại hao tâm tổn sức như thế nhưng chẳng được.
"Hiểu Hiểu, sao lại tức giận như vậy?"
Tưởng Long đi ngang qua văn phòng của Tưởng Hiểu Hiểu, thấy cô tức giận nên không tránh khỏi việc tò mò. Anh đẩy cửa vào trong thì thấy sắc mặt của Tưởng Hiểu Hiểu rất khó coi, thấy Tưởng Long vào, cô liền quay đi nói: "Không có gì."
Tưởng Long liếc sơ cũng thấy được những tấm ảnh trên bàn làm việc của Tưởng Hiểu Hiểu, người trong ảnh là ai anh cũng biết rất rõ. Một người là Triệu Nhị, người kia là cô gái bên cạnh Khương Triết, có tới mười tấm hình nhưng rõ ràng là không có tiếp xúc thân thể, không hề có chút thân mật nào, không biết vì sao dù hai người đó chỉ đứng chung một chỗ nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy mờ ám!
Người đàn ông kia có một đôi mắt nồng cháy và mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm người khác không thể bỏ qua được!
Đột nhiên anh nhướng mày, nở nụ cười đầy ẩn ý rồi nói: "Thì ra là vậy, anh không ngờ rằng Triệu Nhị lại có hứng thú với cô gái bên cạnh Khương Tứ."
Tưởng Hiểu Hiểu tỏ ra không vui, "Anh Hai, nếu không có chuyện gì vậy anh đi trước đi, em ở lại chờ một chút."
Tưởng Long nói: "Hiểu Hiểu em không cần đau lòng vì chuyện này, Triệu Nhị coi trọng Tô Anh thì thế nào? Nếu Tô Anh và Khương Tứ chia tay, Triệu Nhị cũng không thể cưới cô ấy được đâu, gia thế bình thường, không có hi vọng."
Tưởng Hiểu Hiểu nói: "Anh Hai, tâm trạng của em anh không hiểu đâu. Anh đi đi, em muốn yên tĩnh."
"Tâm trạng của một cô gái như em anh hiểu rất rõ. Thật ra chuyện tình cảm không nên phức tạp hóa làm gì, em thích anh ta thì cứ cướp đoạt anh ta về, mặc kệ việc anh ta thích ai, ở bên cạnh em là được rồi không phải sao? Tình cảm thì ở cạnh lâu ngày sẽ có thôi."
"Anh hai anh thật bá đạo đó, cướp là cướp thế nào, đoạt là đoạt làm sao? Anh Triệu Vũ chứ không phải ai khác đâu, anh ấy là Triệu Nhị đó!"
Tất nhiên Tưởng Long biết Triệu Vũ không phải người bình thường, nhưng mà theo anh thấy, chính vì Triệu Vũ có quyền có thế, nên đối với thứ tình cảm mới mẻ này sẽ không lâu dài, nếu như có được thì thứ tình cảm này lại càng mau chóng biến mất, thói hư tật xấu của đàn ông trên đời này anh lại không biết nữa sao.
Nhưng mà hình như cướp đoạt cũng có một chút khó khăn.
Tưởng Hiểu Hiểu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Anh Hai, anh đừng lo lắng cho em, em nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi."
Tưởng Long liền nói: "Dù sao thì em cũng phải biết là Triệu Nhị và Tô Anh nhất định sẽ không thành, con bé Tô Anh kia em cũng không cần để trong lòng."
Tưởng Hiểu Hiểu gật gật đầu, "Em biết rồi, cảm ơn anh Hai."
"Ừm"
Tưởng Long đi rồi, Tưởng Hiểu Hiểu lại nghĩ tới chuyện Tô Anh từng nói, cô nói cô sẽ quên Khương Triết, bắt đầu lại một cuộc sống mới, hiện giờ anh Triệu Vũ.... Chính là cuộc sống mới của cô ấy sao?
Tưởng Hiểu Hiểu không muốn như vậy, cô cũng không muốn quan tâm đến chuyện đó nữa như lời Tưởng Long nói, nhưng mà cô không chỉ muốn thân xác của Triệu Vũ mà còn muốn cả trái tim của anh nữa!
Không thể ở đây ngồi chờ chết như vậy.
Cô đứng dậy đi tìm Tưởng Nghị.
"Anh, em muốn đi thành phố C công tác."
Người đàn ông đang vùi đầu làm việc ngẩng lên, trong ánh mắt có tia sáng ẩn hiện, khuôn mặt vô cùng đẹp trai, anh nheo nheo mắt, cong môi: "Đi thành phố C? Vì Triệu Nhị sao?"
Tưởng Hiểu Hiểu cười cười, nghiêm túc nói: "Tất nhiên không phải là vì anh Triệu Vũ rồi, ở thành phố C cũng có sản nghiệp của Tưởng gia mà, em cũng phải phụ giúp anh mình một chút chứ, không phải sao?
Tưởng Nghị ném cây bút máy trong tay, dựa ra sau, đan hai tay vào nhau, nhìn Tưởng Hiểu Hiểu nửa cười nửa không nói, "Nói đi, cuối cùng là vì điều gì?"
Tưởng Hiểu Hiểu bất đắc dĩ, cắn cắn môi, nói: "Anh Triệu Vũ thích Tô Anh, em rất sợ......"
Tưởng Nghị cười gật gật đầu, nói: "Thì ra là như vậy."
Đúng là không nằm ngoài dự đoán.
Đêm hôm đó anh cũng nhìn thấy, khi Tô Anh từ chối lời cầu hôn của Khương Tứ, ánh mắt của Triệu Nhị vui sướng thấy rõ, tuy rằng chính anh cũng có một chút vui mừng khi thấy người khác gặp nạn.
Cô gái kia đúng là không bình thường.
Mười ngón tay của anh đặt ở dưới cằm, anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác mềm mại khi chạm vào tay cô ấy, sức chống cự yếu ớt mang theo một mùi hương nhè nhẹ trong gió....
Chiếc ghế dựa màu đen đột nhiên chuyển động, Tưởng Nghị đưa lưng về phí Tưởng Hiểu Hiểu.
Tưởng Hiểu Hiểu thấy kì lạ: "Anh?"
Tưởng Nghị xua xua tay, "Được rồi, em đi đi."
Tưởng Hiểu Hiểu lập tức vui vẻ cười nói: "Cảm ơn anh!"
Cô vui vẻ chạy ra ngoài, dáng vẻ vui mừng không giấu nổi.
Tưởng Diễn biết được Tưởng Hiểu Hiểu muốn đến thành phố C cũng là chuyện của sau đó, mục đích của cô rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa, anh cười, vui vẻ trêu chọc: "Nếu Hiểu Hiểu có thể thu phục Triệu Nhị, xem ra là một cô gái có bản lĩnh."
Tuy nhiên, Tưởng Hiểu Hiểu là người của Tưởng Nghị. Khi cô ấy đến thành phố C chắc cũng sẽ bớt đi vài người ở bên này muốn làm loạn, vậy cũng tốt.
- --
Ở bên kia Tưởng Hiểu Hiểu muốn chạy đến thành phố C, bên này Tô Anh vừa từ ngân hàng ra, biểu cảm có chút ngẩn ngơ nghi ngờ, bởi vì dù thế đi nữa cô cũng không thể tưởng tượng được, sổ tiết kiệm mà mẹ cô để lại cho cô lại có thêm một khoản tiền, mà số tiền ấy lại không hề nhỏ.
Mẹ của cô qua đời hai năm rồi, quyển sổ tiết kiệm này cô cũng chưa từng đụng đến, lần trước trang trí sơn sửa lại tiệm hoa là tiền mẹ cho cô để kết hôn, nếu không phải cuối năm đến ngân hàng kiểm tra một chút sẽ không thể phát hiện ra số tiền trong tài khoản này lại nhiều đến thế!
Mà người đó là ai? Tô Anh chỉ có thể nghĩ đến người cậu mà cô chưa từng gặp mặt của mình.
Đây là người thân duy nhất của mẹ và cô, trừ ông ấy, cô thật sự không biết còn ai có thể chuyển tiền cho mẹ cô nữa.
Bỗng nhiên cô cảm thấy lúng túng, nhớ tới kiếp trước khi đồng ý lời cầu hôn của Khương Triết, rồi kết hôn, sau đó lại lo ứng phó với người trong Khương Gia, đã không dành nhiều thời gian cho tiệm hoa, ngân hàng đó cũng lại xa nơi cô sống nên cô cũng không thường xuyên ghé đến. Sau đó lại chỉ lấy đồ trong két sắt mang đến Khương gia cất, rồi khi rời khỏi Khương gia cũng không nhớ mang theo.
Cô không ngờ vẫn còn có người nhớ đến mẹ cô.
Lúc này bản thân cô cảm thấy vừa hạnh phúc vừa may mắn, nhanh chóng tìm ngân hàng kiểm tra thật kĩ lưỡng, nhưng cuối cùng chỉ biết người gửi ở một thành phố nhỏ rất xa nơi này, những điều khác hoàn toàn không tra ra được.
Lại là một điều đáng tiếc.
Bởi vì sự tiếc nuối này, suốt hai ngày cô đều rầu rĩ không vui, khi Lâm Thành Phong đến tìm cô đi chơi, cô cũng không có tinh thần. Lâm Thành Phong còn nghĩ là cô thất tình nên mới uể oải buồn bã.
Tô Anh nhìn Lâm Thành Phong rồi đột nhiên nghĩ đến việc nếu như đó là Khương Triết hay Triệu Vũ thì dù là ai họ cũng có thể giúp cô tìm ra. Suy nghĩ này chỉ chợt hiện ra nhưng đã bị cô gạt bỏ, Khương Triết không thể nhờ, Triệu Vũ lại càng không, duy nhất chỉ có thể là Lâm Thành Phong, là anh chàng ngốc kia.
Ngược lại cô nghĩ, nếu người đó đã chuyển tiền cho cô, nhất định là vì nhớ đến mẹ cô, không chừng chẳng lâu nữa sẽ xuất hiện.
"Anh Anh!" Lâm Thành Phong đã nhiều lần thấy Tô Anh thất thần, nhịn không được nên nói, "Anh dẫn em đi chơi nha?"
Tô Anh nhíu mày, không có chút hứng thú gì: "Đi chơi ở đâu? Nếu đi thế nào em cũng sẽ gặp những người không muốn gặp, không đi đâu."
"Người không muốn gặp" này là đang có ý nhắm đến người nào đó. Lâm Thành Phong cũng không muốn, nhưng anh cũng chẳng có cách nào khác.
Tô Anh đột nhiên nói: "Lâm Thành Phong, gần đây anh rất rảnh sao, anh hai của anh đã quay về, sao anh còn có thể đi chơi khắp nơi mỗi ngày vậy?"
"Anh mà! Sáng sớm anh của anh ra ngoài chạy bộ, thế là anh trốn đi!"
"Có tương lai!"
"Hừ!"
Tô Anh đứng dậy, nói: "Em có chút việc muốn ra ngoài, anh trông cửa hàng giúp em nha. À, giàn hoa trên tầng thượng là giàn hoa yêu thích của em, không có bán, anh biết chứ?"
Lâm Thành Phong: "...... Em đi đâu vậy?"
Tô Anh: "Có việc."
Cô mặc áo khoác, choàng khăn và mũ rồi bước ra ngoài, Lâm Thành Phong đứng ở cửa thấy Tô Anh gọi taxi rồi rời đi, anh gãi đầu, không biết Tô Anh tự nhiên nhớ tới cái gì mà gấp gáp dữ vậy?
Thật sự là Tô Anh nhớ tới một người bị mình quên lãng, Triệu Sùng Sơn.
Văn phòng thám tử của Triệu Sùng Sơn khá nhỏ, chỉ là một văn phòng cho thuê ở một tòa nhà của thành phố C, ở kiếp trước Tô Anh có ghé vài lần, lúc này cô cũng là đi theo quán tính mà tới.
Triệu Sùng Sơn vừa thấy Tô Anh đến nên có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn: "Tô tiểu thư, đã lâu không thấy."
Tô Anh lễ phép mỉm cười nói: "Chào anh."
Triệu Sùng Sơn đi thẳng vào vấn đề, không nói lòng vòng: "Tô tiểu thư lần này tới là có chuyện gì muốn tôi giúp?"
Tô Anh nói: "À, tôi muốn tìm một người."
Tô Anh viết ra địa chỉ và thời gian, đưa cho Triệu Sùng Sơn, "Người đó chuyển tiền đến từ nơi này."
Triệu Sùng Sơn nghi ngờ nhìn nhìn, "Chỉ có cái này?" Nam hay là nữ, tên họ là gì đều không có, muốn tìm ra cũng không phải dễ.
Tô Anh chần chừ, "Tôi không chắc, nhưng thật ra có một cái tên mà tôi có nghĩ đến: Hoắc Khâu."
Triệu Sùng Sơn gật gật đầu, "Hoắc Khâu? Được, để tôi cố gắng tìm thử."
Thật ra lí do chính là Triệu Vũ, trước mắt anh cũng chỉ có thể đồng ý với cô, còn Hoắc Khâu là ai, dựa vào đạo đức nghề nghiệp anh cũng không được hỏi quá nhiều.
Sau khi tiễn Tô Anh về, Triệu Sùng Sơn gọi cho Triệu Vũ.
"Nhị thiếu, anh đoán xem hôm nay em gặp ai?"
Triệu Vũ đang ở nhà, mới vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một cái khăn, để lộ làn da rám nắng rắn chắc màu đồng, tóc vẫn còn nhỏ nước, vài giọt rơi xuống vùng ngực rồi lăn xuống vùng eo rắn chắc.
Anh nhắm hờ mắt châm một điếu thuốc, giọng nói càng lúc càng trầm, vừa muốn vừa không để ý đến lời người bên kia đang nói: "Ai?"
"Tô tiểu thư, người mà anh đang nhớ đến!"
Anh nghe xong đôi mắt liền mở, đồng tử đen láy hiện lên một tia sáng, nhả ra làn khói trắng, nói: "Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?"
Triệu Sùng Sơn nhanh chóng đem chuyện Tô Anh tìm mình nói ra, rồi nghi ngờ nói: "Nhưng mà Hoắc Khâu là ai? Nhị thiếu có từng nghe Tô tiểu thư nhắc qua không? Tôi thấy Tô tiểu thư rất chú ý người này, không biết người này có ý nghĩa gì với cô ấy nữa?"
Tất nhiên là Triệu Vũ chưa từng nghe Tô Anh nói tới, cô gái kia không hề cho anh một chút biểu cảm gì tốt đẹp, gia tộc của anh cũng không muốn anh tiến đến, sao có thể cho anh biết đó là ai?
"Không quan tâm là ai, anh cứ điều tra đi, biết được gì nhớ cho tôi biết trước." Triệu Vũ nói xong lại nhíu mày, "Nếu là người đàn ông khác thì càng phải nói cho tôi."
Triệu Sùng Sơn cười nhẹ một tiếng, rồi vội vàng che miệng, muốn cười nhưng vẫn cố nhịn, "Được rồi, tôi biết rồi, Nhị thiếu nói đúng!"
Triệu Vũ nhỏ giọng mắng một câu, cúp điện thoại.
Anh nằm ngửa trên sofa, đôi chân dài đá vào bàn trà, nhớ tới cô gái xinh đẹp, gằn giọng: "Tiểu quỷ!"
Sao anh lại thích một cô gái như vậy được nhỉ, nhìn rất đáng yêu, chạm một chút sẽ sợ làm cô ấy đau, nhưng anh lại quá mong muốn nên khiến cho cả người lúc nào cũng không thoải mái! Nhưng không có chỗ giải tỏa! Gần nhất là nhớ đến nụ hôn ở khu rừng kia, nhớ đến hương vị ngọt ngào của cô ấy.
Anh nhắm hai mắt, khuôn mặt lạnh lùng nhưng vẫn có sự kiên nhẫn và kìm nén.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 128: Người thân
Chương 128: Người thân