TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 172: Khương Triết bị thương

Edit: HaChow

Beta: heka

Sau khi Tô Anh cùng lão ngô đồng nói chuyện một hồi, đột nhiên thấy Khương Triết tới.

Anh từ trên xe xuống, sơ mi trắng tây trang đen, đeo cà vạt màu đen, tóc đen mắt sáng, khuôn mặt vốn thâm thúy lạnh lùng nay lại mang theo mờ mịt thanh lãnh của sáng sớm.

Tô Anh ngồi xổm thật lâu, xoa chân tê dại rồi đứng lên.

Anh không nhìn Tô Anh, ngược lại ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy cây ngô đồng trước mặt Tô Anh. Cây ngô đồng vốn bị sét đánh cháy đen tạo ra một cái hốc, giờ phút này đã mọc rất nhiều mầm mới, thế nhưng nhìn qua thì trông có vẻ to lớn hơn hồi trước.

Khương Triết không quên được việc Tô Anh đối với cây ngô đồng này là vô cùng chăm sóc, thậm chí anh còn có thể nhớ tới cảnh tượng mỗi ngày cô ngây ngô mang theo thùng nước cùng với phân hóa học đến, thật sự ngốc, làm người ta phải dở khóc dở cười.

Đối với một thân cây còn có thể như thế, nhưng lại đối với anh vô cùng tuyệt tình.

"Khương Triết, sao hôm nay lại đến đây?"

Thật ra cũng không thể xem là tuyệt tình, khi cô thấy anh vẫn có thể cười và chào hỏi anh, kêu tên anh, thái độ nghiêm túc, lễ phép, khiến người ta không tìm ra điểm nào không đúng. Nhưng chính là lễ phép như vậy, lại khiến Khương Triết biết là Tô Anh đối với anh xa cách, trong bông có kim, đâm vào lòng anh.

Ánh mắt anh phức tạp, làm Tô Anh không hiểu, cô nhớ tới lần trước anh nói rằng buổi tối sẽ đến, giọng điệu và ánh mắt như vậy, là khiến người ta không thể bỏ qua nghiêm túc trong đấy, là chuẩn bị sẽ không buông tha cho cô. Nhưng kết quả lại là không xuất hiện, rõ ràng rất muốn, rồi lại khắc chế, xáo trộn đến nỗi khiến Tô Anh càng thêm không hiểu anh.

Khương Triết: "Việc của Tưởng Hiểu Hiểu, em chắc là đã biết."

Tô Anh không giấu giếm, gật đầu nói: "Em nghe Tưởng Nghị nói, không nghĩ tới cô ta trẻ người non dạ phạm phải nhiều việc sai trái như vậy." Lúc phát hiện Tưởng Hiểu Hiểu chạy trốn, Tưởng nghị lập tức chạy về đế đô cả đêm, về sau Tô Anh không nhận được tin tức về anh nữa. Nghĩ đến thì vừa tức lại vừa gấp, buồn rầu cực kỳ.

Tô Anh còn nhớ rõ Tưởng Nghị từng nói qua, anh ta nói mẹ anh ta là người an phận không tranh giành gì, nhưng Tưởng Long muốn mượn tay Hiểu Hiểu để trừ bỏ mẹ anh ta, khẳng định mẹ anh ta cũng là một sự uy hiếp với hắn, cho nên mới diệt trừ cho sảng khoái. Lý do vì sao mẹ anh ta là sự uy hiếp với hắn, vốn nghĩ là chờ sau khi Tưởng Long bị bắt, cảnh sát tất nhiên sẽ thẩm tra ra được chân tướng, không nghĩ tới Tưởng Long lại chạy thoát, hiện giờ đến Tưởng Hiểu Hiểu cũng rồi.

Trong đó có nhiều gút mắt, rắc rối phức tạp.

Cô lại nói: "Lâu như vậy rồi, cảnh sát và anh Tưởng Diễn bên kia vẫn không có tin tức của Tưởng Hiểu Hiểu sao?"

Khương Triết nói: "Không có, cảnh sát hoài nghi bọn họ đã xuất cảnh và nhập cư trái phép. Tưởng Long cùng lão K hợp tác, lão K lại là tay buôn lậu, Tưởng Long và Tưởng Hiểu Hiểu đều bị truy nã, không thể bỏ chạy sang nước ngoài, chỉ có thể đi con đường kia của lão K thôi, trốn đi, tạm lánh nổi bật."

"Nói như vậy có phải là càng khó tìm được bọn họ?"

"Càng khó tìm nhưng cũng càng dễ dàng tìm." Anh nói, "Chúng ta vẫn luôn ở ngoài sáng, bọn họ lại ở trong tối, hiện giờ chỉ cần lần theo tuyến đường Tưởng Long đi, thì xác suất tìm ra so với trước rất lớn."

Tô Anh a một tiếng, nhíu mày suy tư, "Vậy còn tên Triệu Sùng Sơn kia thì sao?"

Khương Triết nói: "Tạm thời chỗ hắn ta không có tin tức hữu dụng gì."

Anh cười: "Chính sự đã xong, chúng ta nói việc khác?"

Tô Anh nhìn Khương Triết, không hiểu giữa anh và cô thì có chuyện gì có thể nói ngoài chính sự?

Cô hỏi: "Vậy hôm nay anh tới tìm em là có chuyện gì khác sao?"

"Ừ. Muốn đến nhìn em." Khương Triết tựa như vô cùng nghiêm túc nói.

Tô Anh nhấp môi: "Không phải lúc trước anh nói cho em tự do hay sao? Hơn nữa trong đề nghị của em cũng không có ý muốn quay lại, anh......"

Khương Triết: "Nó không ảnh hưởng đến việc anh muốn gặp em."

Tô Anh nhìn anh, lắc đầu, "Không có khả năng."

Ánh mắt Khương Triết khẽ động, anh cong khóe môi, một lần nữa mang theo sủng nịch và tức giận nhàn nhạt gọi cô: "Bé con, trước khi em tiêu trừ đi oán hận trong lòng và nhìn thẳng vào anh, giữa chúng ta, không có khả năng chân chính kết thúc."

Tô Anh nhíu mày, đôi mắt chợt lóe lên nghi hoặc, khó hiểu rồi biến mất, cô thừa nhận chính mình bởi vì kiếp trước mà canh cánh trong lòng, nhưng cô vẫn luôn rất bình tĩnh mà đối xử với Khương Triết, cứ cho là giữa bọn họ xác thật tồn tại hiểu lầm...

Khương Triết nói: "Gần đây thân thể thế nào?"

Tô Anh gật đầu: "Khá tốt."

"Đừng có lệ với anh."

"Em không biết."

Khương Triết nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ đứng ở dưới sương mù sáng sớm, sợi tóc màu đen của cô bị ướt nhẹp, gương mặt trắng nõn, môi nhạt màu, con ngươi màu đen như ẩn chứa vô số tia sáng.

Thoạt nhìn thì giống như không có cái gì khác, nhưng giữa lông mày của cô mang theo chút mệt mỏi. Mệt mỏi như vậy sẽ chỉ xuất hiện vào thời điểm cô sinh bệnh, tinh thần của cô gái nhỏ mọi lúc đều rất tốt, khác thường như vậy, làm anh để ý.

Anh truy hỏi: "Không có chỗ nào không thoải mái? Không cần nói dối cũng không cần giấu giếm, một chút kỹ xảo nhỏ này của em cho rằng anh nhìn không biết sao?"

Tô Anh lắc đầu nói: "Không có, nếu là thân thể có chỗ nào không thoải mái thì em sẽ nói, nhưng thật sự là không có, cảm giác khá tốt, ăn ngon ngủ ngon, không có việc gì."

Thấy cô gái nhỏ biểu cảm nghiêm túc, còn mang theo bất đắc dĩ, Khương Triết chỉ có thể tạm thời tin.

Anh đang muốn nói thêm, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu có thứ gì rơi xuống, cùng thời khắc đó, Tô Anh nghe được lão ngô đồng nói: "Tô Anh cẩn thận, trên lầu có người ném rác!"

Dường như ngay thời điểm Tô Anh vẫn cuống quít, Khương Triết đã nhanh chóng đi đến, ôm Tô Anh vào lồng ngực, ngay lập tức —— Tô Anh chỉ nghe thấy một tiếng "Xoảng!" vang lên, thân thể sau lưng run lên một chút, không hề có tiếng động.

Ngay sau đó lại là hai tiếng vang thanh thúy, một trước một sau, là thanh âm bình thủy tinh rơi xuống đất rồi vỡ nát.

Tô Anh kinh hãi!

Trái tim cô co chặt lại một chút, bình tĩnh và thản nhiên vừa rồi biến mất, cô cuống quít xoay người, nhưng bởi vì người đàn ông ôm chặt mà không thể động đậy!

"Khương Triết? Khương Triết!"

Thể trọng người đàn ông đè nặng khiến cô cùng té ngã xuống đất, cánh tay của cô được buông lỏng, Tô Anh bò dậy, không chút nghĩ ngợi liền xem xét đầu của anh, cô biết là chai bia vừa nãy đập trúng đầu của anh, nhưng bàn tay nhỏ lại bị anh bắt lấy, anh siết thật chặt, làm cô không thể rút ra.

Thanh âm của anh thanh lãnh mà kiên định, nghe không khác lúc nói chuyện với cô vừa nãy "Không cần."

Tô Anh vội vàng lắc đầu: "Không được, anh......"

Khương Triết nói: "Không cần."

Lập tức, tài xế và vệ sĩ tránh ở chỗ tối đều chạy tới, người chạy tới mặt mày nghiêm trọng và kinh hoảng. Khương Triết được nâng dậy, âm thanh ám ách ra mệnh lệnh, "Đi tra ngay."

Vệ sĩ nói: "Khương tổng yên tâm, đã cho người đi lên xem."

Tô Anh lập tức nói: "Hẳn là ở tầng sáu."

Vệ sĩ ngoài ý muốn nhìn cô một cái, gật đầu nói: "Cảm ơn Tô tiểu thư nhắc nhở."

Khương Triết mau chóng được đưa lên xe, xe phi nhanh về hướng bệnh viện, miệng vết thương chỗ gáy của anh cái dùng khăn lông trắng đè lại, vết máu từng giọt xuôi dòng chảy xuống, khiến áo sơ mi màu trắng nhiễm đầy vết máu tươi, toàn bộ trong xe đều nồng đậm mùi máu.

Tay Tô Anh vẫn luôn bị anh nắm chặt, anh nhắm mắt nằm đó, nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ không có huyết sắc, thoạt nhìn cực kỳ không tốt. Mà anh, giường như mang toàn bộ lý trí cùng sức lực mình có đều dùng để ngăn cản hành vi của cô.

Khương Triết bình tĩnh mệnh lệnh: "Phong tỏa tin tức, việc tôi bị thương không thể truyền ra ngoài."

Tài xế đáp ứng.

Khương Triết nói: "Gọi trợ lý Diêu tới bệnh viện, tôi có việc phân phó."

Tài xế: "Vâng."

Vệ sĩ đi cùng với họ nói: "Khương tổng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được người đã ném chai xuống! Cho ngài và Tô tiểu thư câu trả lời thích đáng."

Khương Triết lạnh lùng nói, "Thủ pháp vụng về, hơn nữa sương mù rất dày, khoảng cách xa căn bản không nhìn thấy. Khẳng định không phải là thủ đoạn của những người đó, chỉ có thể nói......"

Anh ngước mắt, nhìn mắt Tô Anh, cười: "Bảo bối. Ông trời đều trừng phạt anh, giúp em trút giận."

Tô Anh cắn răng: "Vậy nên ai muốn anh đi lên làm anh hùng chứ!"

Khương Triết à một tiếng, sắc mặt từ sau khi bị thương vẫn luôn bình tĩnh, giờ phút này lại có chút buồn bực, "Anh né tránh một cái, nhưng không thấy rõ đối phương ném lại là hai cái."

Tô Anh: "......"

Anh nhắm mắt lại.

Huống chi lúc ấy, anh nào kịp có suy nghĩ cái gì? Băn khoăn cái gì? Lo lắng cái gì? Anh chỉ muốn đặt Tô Anh vào trong lồng ngực anh, để cô không hề bị một chút thương tổn nào.

- --

Chạy thẳng tới bệnh viện, ót Khương Triết bị đánh vỡ, khâu mười bốn mũi, bác sĩ đề nghị anh nằm viện tĩnh dưỡng, nhưng anh lại chờ đến khi thuốc tê tiêm lúc phẫu thuật hết tác dụng, lập tức chuẩn bị xuất viện.

Tô Anh nói: "Không phải kêu trợ lý Diêu đến sao? Anh giao công việc cho anh ta đi làm, một ngày hai ngày sẽ không chậm trễ việc của anh đâu."

Khương Triết không cho là đúng: "Vết thương nhỏ, không đáng ngại."

Tính tình của Khương Triết kiếp trước Tô Anh cũng đã biết, lúc anh quyết định, người khác thật sự rất khó thay đổi, huống chi anh tự thấy là thân thể mình khỏe mạnh, dù sao cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, thật sự không coi ra cái gì.

Tô Anh lại nghĩ lấy này Khương Triết về đến nhà chắc chắn sẽ dọa Trình Ngọc Thư phát bệnh tim mất! Làm người bệnh còn không nghe khuyên bảo, Trình Ngọc Thư có thể phát khóc!

Tô Anh xoa xoa cái trán,vô cùng đau đầu và bực bội.

"Phần đầu bị thương rất dễ dàng xảy ra chuyện, anh......"

Khương Triết ngắt lời cô, nói: "Đi thôi."

Anh đã bước ra phòng bệnh trước một bước, Tô Anh đuổi theo, anh bước đi vững vàng, bóng dáng rộng lớn, một tay sửa sang lại ống tay áo cùng cổ áo rộng mở, vừa rồi anh đã thay quần áo dính đầy máu ra.

"Anh vẫn luôn do dự, có nên đưa em đến một nơi hay không."

"...... Đi chỗ nào?"

Khương Triết trầm mặc hồi lâu, cho đến khi lên xe, anh mới nói: "Mấy ngày nay anh lại mơ thấy một ít, anh phát hiện vài chuyện rất trọng yếu chưa nói cho em biết."

Tô Anh nghi hoặc nói: "Chuyện gì?"

Anh không có lập tức giải thích, ngược lại, trầm mặc một lúc, giống như rất buồn rầu, cùng với do dự.

Anh rất ít khi do dự, ít nhất là Tô Anh hiếm khi thấy anh do dự như vậy, chính là vào mấy ngày trước nghe xong đề nghị của cô, anh do do dự dự một suốt đêm, cuối cùng vẫn là thôi.

Hiện giờ anh lại do dự như thế......

Đọc truyện chữ Full