Edit: Nguyệt Đức phi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Thẩm Vũ làm sao có thể đứng vững được, hai chân đều đang phát run. Cả người dường như treo trên người hắn, hai tay sống chết cứ ôm cổ hắn, tiếng rên rỉ trong miệng càng thêm rõ ràng. Cho dù như vậy, động tác mạnh mẽ của Hoàng thượng vẫn không dừng lại, thậm chí càng ngày càng có xu thế mạnh hơn.
"Ngoan, bồi trẫm đi xem cái khác nữa, cảnh đẹp trong Ngự Hoa viên rất nhiều, ái tần đúng là chọn được chỗ tốt!" Ý cười trên mặt Tề Ngọc sâu hơn, tròng mắt bởi vì hưng phấn mà phiếm hồng, hai câu nói này giống như cứng rắn phát ra từ cổ họng.
Hắn vừa dứt lời, hai tay đã ôm chặt lấy eo thon của Thẩm Vũ, mang theo toàn bộ thân thể của nàng đi về phía trước. Thẩm Vũ và Hoàng thượng đứng đối mặt với nhau cho nên lúc này là Thẩm Vũ lùi lại. Chẳng qua chỗ liên kết với nhau kia vẫn cứ va chạm như cũ, phối hợp nhịp nhàng.
"Hừm!" Nam nhân đối với tốc độ không nhanh như hiện tại rất không vừa ý, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần bất mãn.
Thẩm Vũ thật sự rất vất vả, chân run không chịu nổi, nhưng nam nhân kia lại cố tình va chạm hung mãnh hơn. Cho dù dường như hắn chịu đựng cả trọng lượng cơ thể nàng nhưng lúc hai chân bị đẩy ra phía sau, hạ thân bị lôi kéo, mang đến kích thích, quả thực chính là một loại tra tấn kinh khủng.
"Nàng xem, lại đến vườn hoa khác rồi, ái tần có biết kia là hoa gì không?" Giọng nói khàn khàn của nam nhân lại một lần nữa vang bên tai nàng, vẫn tràn đầy dục vọng như cũ, ngữ điệu lại mang theo vài phần nghiêm túc. Hắn đột nhiên giơ tay, kéo đai lưng ở trên mắt Thẩm Vũ xuống.
Thẩm Vũ cố gắng hít thở mấy hơi, dùng sức quay đầu nhìn về phía vườn hoa bên cạnh. Ánh trăng vẫn sáng trong nhưng lại không thể so với ánh sáng ban ngày, hơn nữa cả người nàng hiện giờ cứ theo động tác của nam nhân mà loạng choạng, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, muốn có tiêu cự chính xác lại gần như có vẻ quá sức. Vậy nên mãi cho đến khi rời khỏi vườn hoa, Thẩm Vũ cũng không nhìn ra được.
"Vừa nãy là hoa thược dược, đã đi qua rồi, ái tần cũng không nhận ra được, thật tiếc cho tâm huyết của lão tổ tông! Phải phạt!" Hoàng thượng tiếp tục mang nàng đi tới phía trước, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận.
Vừa dứt lời, còn không đợi Thẩm Vũ phản ứng lại, nam nhân đã dừng bước, tư thế đứng thẳng, dùng tay khẽ nâng một chân của Thẩm Vũ dán trên eo hắn. Theo góc độ này thì eo bắt đầu va chạm mãnh liệt, căn bản không cho nàng cơ hội thở dốc.
Tiếng rên rỉ của Thẩm Vũ ngày càng lớn, ngữ điệu cũng dần giương cao. Tuy Ngự Hoa viên chiếm diện tích cực rộng, nhưng hiện giờ là đêm tối, cảnh vật chung quanh cực kỳ yên tĩnh, cho nên tiếng của nàng truyền đi xa hơn, mà lại còn hết sức rõ ràng. Ngay cả Lý Hoài Ân đứng ở bên ngoài, cũng có thể loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ kiều mị của nữ tử, Minh Âm cùng hầu hạ bên ngoài cũng đã sớm đỏ mặt.
Chậc chậc, chả trách Xu Dung hoa luôn có thể thu phục Hoàng thượng ở trên giường, bởi vì nàng dùng sinh mệnh để làm tình mà. Xu Dung hoa, kiềm chế chút đi!
Hoàng thượng tiến hành trừng phạt mãnh liệt, cuối cùng Thẩm Vũ cũng nhận được dòng chảy ấm áp đầu tiên của Hoàng thượng. Hai người đều thở ra một hơi, Hoàng thượng nghỉ ngơi một lát, cũng không rút khỏi cơ thể nàng mà vẫn ôm eo nàng như cũ, tiếp tục đi tới phía trước.
"Đừng dừng lại, ái tần, trẫm đã chuẩn bị rất nhiều hoàng liên, đáp lễ lại lần trước nàng khiến ta nếm phải chua cay đó. Đợi lát nữa nếu còn không nhìn ra nữa thì trẫm bực thật đấy, lại phạt nàng ăn hoàng liên!" Nam nhân nghỉ ngơi xong dường như tinh thần lại tốt hơn, trong giọng nói lộ ra vài phần phấn khởi, giống như đang đợi Thẩm Vũ làm sai chuyện gì vậy.
Nam nhân cũng không cởi áo trên, cho nên Thẩm Vũ biết hắn cũng không nói dối, hoàng liên kia giấu trong ống tay áo của hắn. Thẩm Vũ vội ngóc đầu, cố nhìn rõ hoa ở vườn hoa phía sau rốt cuộc là loại nào.
"Món gà đông an đó cũng rất ngon, tần thiếp chỉ muốn đề cử Hoàng thượng nếm thử mà thôi. Hoàng liên này lại đắng như vậy, Hoàng thượng biết tần thiếp sợ đắng, chính là muốn mạng của thiếp mà, đáp lễ này quả thực không công bằng!" Thẩm Vũ cũng đã hồi phục lại thần trí, hai tay nàng được rảnh rỗi bèn giữ chặt hai cánh tay của nam nhân giống như sợ hắn đột nhiên hành động, lấy hoàng liên ném vào miệng nàng một lần nữa vậy.
Tề Ngọc hừ lạnh một tiếng, vật còn giữ trong cơ thể nàng lại bắt đầu cọ xát lần nữa, hơn nữa còn có xu thế thức dậy. Hắn khẽ nheo mắt lại, trên mặt hiện lên vài phần không vui.
Thẩm Vũ lập tức im tiếng, nàng đương nhiên có thể nhận được sự biến hóa của vật kia. Dần dần trở nên nóng và lớn hơn, từ từ lấp đầy cơ thể nàng, thậm chí so với lúc nãy còn có tinh thần hơn. Nàng biết, lần thứ hai của Hoàng thượng còn phải lâu hơn lần đầu, hơn nữa còn tra tấn người ta hơn.
"Không công bằng? Trẫm đã hỏi qua lão Đỗ, hoàng liên này ngoài đắng ra thì hoàn toàn là một thứ tốt. Thanh nhiệt giải ẩm, tiêu hỏa giải độc. Lúc nàng trêu chọc trẫm, nhất định hoả khí trong lòng rất lớn, mới dám cả gan làm loạn như vậy, đương nhiên trẫm muốn chữa khỏi cho nàng! Tức giận thì xả lên người trẫm, đùa giỡn trẫm, đây là bệnh, cần phải trị!" Lúc nam nhân nói ra chữ cuối cùng, thì eo của hắn cũng đã bắt đầu cử động lần nữa, hai tay dùng sức ôm eo nàng đi về phía trước, tiếp tục vừa đi vừa làm giống như lúc nãy.
Da đầu của Thẩm Vũ tê rần, ý thức dần trở nên mơ hồ lần nữa.
"Ái tần, nàng nên đặt nhiều tâm tư lên hoa cỏ đi, lại sắp tới hoa viên khác rồi đó." Hoàng thượng tốt bụng nhắc một câu, giọng nói mang theo vài phần hài hước, nhưng lực đạo trên eo lại không giảm.
Thẩm Vũ vội vàng quay lại xem, Ngự Hoa viên kiếp này và kiếp trước đều giống nhau, nàng cũng tới rất nhiều lần. Chẳng qua lần nào cũng không phải chỉ ngắm hoa, huống hồ đến khi đổi mùa thì mỗi vườn hoa đều phải đổi loại hoa, cùng là một vườn hoa nhưng trong một năm lại có thể trồng năm sáu loại cây cỏ, nàng làm sao có thể nhớ rõ.
"A, đến rồi. Này, ăn hoàng liên đi!" Bước chân của Hoàng thượng dừng lại, ngữ điệu khẽ giương cao, trong giọng nói lộ ra vài phần đáng tiếc, chẳng qua trên mặt lại tràn đầy ý cười trêu chọc.
Hắn vừa dứt lời, liền bỏ một tay ra, lấy trong ống tay áo một món muốn nhét vào miệng Thẩm Vũ.
"Là hoa phụng tiên!" Thẩm Vũ vội nói, nàng thật sự đoán không ra, chỉ nhìn thấy mơ hồ là phượng tiên, liền đoán bừa.
Nam nhân khẽ cúi đầu nhìn nàng, trên mặt lại mang theo vẻ cười như không cười, thế nhưng không nói gì.
"Chẳng lẽ tần thiếp nói không..." Trong lòng Thẩm Vũ có chút nhộn nhạo, nghĩ rồi nhỏ giọng hỏi vài câu, ai biết nàng vừa mở miệng, nam nhân đã vươn tay qua, nhét vật kia vào miệng nàng.
Vị đắng chát một lần nữa đầy trong khoang miệng, lần này Thẩm Vũ đã biết khôn hơn, nàng đột nhiên nghiêng đầu, phun vật trong miệng ra. Nước mắt lại cuồn cuộn chảy ra, nàng rất muốn chửi. Quá đắng, quả thực muốn mạng của nàng mà!
"Hừ!" Hoàng thượng không kịp chụp lại, chỉ có thể giương mắt nhìn Thẩm Vũ nhổ hoàng liên ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Mỗi động tác đều chậm đi, giống như muốn tra tấn nàng vậy.
"Hoàng liên là vật tốt, ái tần lại lãng phí một viên!" Nam nhân vừa dứt lời thì đột nhiên nâng một chân của Thẩm Vũ lên, lực eo lại tăng lớn hơn.
Da thịt va chạm vào nhau phát ra tiếng vang, trong đêm tối lại càng rõ ràng hơn. Phối hợp cùng với tiếng rên rỉ của nữ tử, mang theo cảm giác vô cùng khêu gợi.
Đợi khi Hoàng thượng dần giảm tốc độ thì cả người Thẩm Vũ đã không còn sức lực, hai đùi nhũn ra gần như muốn quỳ xuống. Nam nhân vội vàng đỡ vòng eo của nàng, không cho nàng ngã xuống.
"Tiếp tục, nhãn lực của ái tần quả thực quá tệ!" Nam nhân không khỏi phân trần đẩy nàng đi về phía trước, đôi tay của Thẩm Vũ móc chặt lấy cổ hắn, gần như bị hắn ôm đi về phía trước.
"Tần thiếp đoán không ra, không chơi nữa! Tần thiếp mệt rồi, Hoàng thượng người..." Thẩm Vũ rất bực, nàng là người sợ đắng như vậy, vậy mà không đến hai canh giờ trong miệng đã bị nhét hai viên hoàng liên, cho dù là ai cũng muốn trở mặt.
Khi nàng giống như giận dỗi mà nói ra mấy lời này, chỉ là còn chưa kịp oán giận xong, nam nhân đã nhân cơ hội nhét thêm một viên hoàng liên nữa.
Tề Ngọc, đ*t cụ ngươi!
Thẩm Vũ tức giận đến cùng cực, phẫn nộ sinh ra gan lớn. Lần này nàng quả thực không nhổ ra nữa, môi đưa về phía trước, dán lên môi mỏng của nam nhân kia. Nam nhân không phản ứng, chỉ là theo bản năng mím chặt môi, nào ngờ Thẩm Vũ nhe ra răng nhọn, hung hăng cắn hắn một cái.
Cuối cùng, hoàng liên kia vẫn bị Thẩm Vũ đẩy đến trong miệng hắn. Đắng đến người ta phát điên.
Lực đạo trên eo Tề Ngọc dần chậm lại, Thẩm Vũ thậm chí còn cảm thấy nguy hiểm của hắn đã tàn lụi. Nam nhân vội phun hoàng liên trong miệng ra, lấy kẹo hoa quế từ trong một ống tay áo khác bỏ vào miệng, hung hăng nhai nuốt, muốn xua tan vị đắng trong miệng.
Môi đỏ của Thẩm Vũ một lần nữa dán lên, kẹo, bây giờ chính là mạng của nàng!
Môi lưỡi hai người dây dữa, kẹo hoa quế bị nghiền nát lại lần hoà tan trong miệng hai người, mang theo nước bọt nuốt vào bụng. Vị đắng lúc nãy dần không còn nữa, không khí dần loãng ra, bầu không khí cũng bắt đầu triền miên lần nữa.
Tề Ngọc tiếp tục mang nàng đi về phía trước, mãi cho đến khi hai người hít thở không thông, môi lưỡi mới dần tách ra. Cái loại tra tấn người này lại trở lại, Thẩm Vũ nghiêng đầu nhìn vườn hoa, ôn nhu nói: "Tần thiếp đoán lần này chính là hoa hồng!"
"Khẳng định vậy sao?" Nam nhân thở hổn hển hỏi, nâng cao ngữ điệu.
"Đương nhiên, ở Cẩm Nhan điện chỗ nào cũng trồng hoa hồng, chỉ cần nghe hương hoa, tần thiếp đã biết." Thẩm Vũ dường như bởi vì đoán đúng nên tâm tình tốt hơn, giọng nói mang theo mấy phần vui sướng.
"Cứ cho là nàng đoán trúng!" Tề Ngọc bỗng nhiên nện bước lớn hơn, dường như muốn mang theo Thẩm Vũ vội vã đi tới chỗ nào vậy.
Bởi vì đi bước lớn nên chỗ hai người gắn kết nhau khó tránh khỏi sẽ tách ra. Tề Ngọc lại hết sức dùng sức, mỗi lần tiến vào đều vào sâu bên trong, thỉnh thoảng hắn còn mang dòng nước nóng từ trong cơ thể Thẩm Vũ đi ra ngoài.
"Cái gì mà cứ cho chứ? Chẳng lẽ Hoàng thượng cũng không biết trong vườn hoa vừa rồi là hoa gì sao? Người cũng phải bị phạt!" Thẩm Vũ rõ ràng liên tục thở dốc, nàng bị Hoàng thượng làm cho cạn kiệt sức lực. Nhưng đối với câu trả lời vừa rồi của nam nhân, quả thực rất bất mãn, nàng liền nâng giọng, dường như là hét lên chất vấn.
Nam nhân vẫn tận lực mang nàng đi về phía trước, hắn khẽ cúi đầu, nhìn dòng nước ấm của mình đang chảy ra, không khỏi nhíu mày. Cảm giác có vẻ mang theo vài phần không kiên nhẫn, nghe nàng hỏi, hắn có chút không kiên nhẫn trả lời: "Không chỉ hoa hồng vừa rồi, mà ngay cả tất cả các loại hoa trong hoa viên này là gì trẫm cũng không biết. Lúc bắt đầu trẫm đã nói rồi, không thường hay tới những chỗ âm khí dày đặc như nơi này. Trời tối như vậy, trẫm lại không có thông thiên nhãn, làm sao có thể thấy được?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiến Công Sủng Phi
Chương 76: Hẹn hò ban đêm (2)
Chương 76: Hẹn hò ban đêm (2)