Edit: Cát Sung dung.
Beta: Rine Hiền phi.
“Nhìn thấy nhiều rắn như vậy nên nô tỳ bảo vệ Xu Tu nghi để ngài ấy chạy trước. Trên đường đến đây Hoàng thượng không nhìn thấy sao?” Giọng của Minh Âm kèm theo tiếng khóc nức nở, sắc mặt trắng bệch, đôi môi như không còn một chút máu.
Tề Ngọc nhíu chặt mày, căn bản hắn không nhìn thấy Thẩm Vũ, dọc theo đường đi một bóng người cũng không có.
Minh Âm hít sâu một hơi, gương mặt vốn dĩ đã chuẩn bị tốt để bày ra vẻ bi thương, bỗng nhiên kinh ngạc.
“Lúc Tu nghi lui ra ngoài, còn có mấy con rắn theo sau, liệu có bị rắn cắn không? Toàn thân sẽ trở nên tím đen sao? Độc khí công tâm, chết cực kỳ đau đớn sao?” Ban đầu Minh Âm chỉ muốn cho Hoàng thượng sốt ruột một chút mà thôi, nào biết càng nói càng nhớ đến thiếu niên đã bị rắn cắn kia, thật sự lệ rơi đầy mặt, nhất thời khóc đến mức không thể kiềm chế được, cả người đều co rút lại.
Không biết thiếu niên kia còn có thể sống sót hay không?
Tề Ngọc cho rằng biểu hiện của nàng là thật lòng, trong lòng lại càng thêm lo lắng cho Thẩm Vũ. Sắc mặt của hắn trắng thêm vài phần, một tay đẩy Minh Âm ngã trên mặt đất, giận dữ hét: “Không thể nào, A Vũ sẽ không chết!”
Lúc này rõ ràng cảm xúc của nam nhân hơi không ổn định, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, như muốn tìm kiếm hình bóng quen thuộc ngày xưa, nhưng căn bản là không nhìn thấy.
Lòng hắn cũng không cảm thấy đau, chỉ là có chút khó chịu, trống trải, cảm giác giống như mất đi một thứ gì đó cực kỳ quan trọng mà không thể tìm lại được nữa.
“Hoàng thượng, từ từ cho nô tài nói, Xu Tu nghi cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì!” Lúc này Lý Hoài Ân mới mang theo mấy cung nhân tới, hắn nhìn thấy Minh Âm trước, nên tất nhiên cho rằng Thẩm Vũ cũng an toàn, lời nói an ủi trong miệng lập tức nhảy ra.
Nhưng sau khi hắn nói xong mới phát hiện không khí không thích hợp. Minh Âm quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, dáng vẻ như chết cha chết mẹ, căn bản không bình tĩnh như ngày thường. Trong lòng Lý Hoài Ân “lộp bộp” một tiếng, thật cẩn thận ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với gương mặt lạnh lẽo của Hoàng thượng.
Cả người hắn run một cái, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất. Lâu nay chưa từng gặp qua dáng vẻ âm trầm lạnh lẽo như thế của Hoàng thượng, trên mặt hiện lên sát khí.
“A Vũ, A Vũ, nàng ở đâu?” Tề Ngọc bước nhanh xông tới, đẩy Lý Hoài Ân ra, quay lại đường cũ tìm người.
Lý Hoài Ân vừa mới trải qua một hồi bạo động, thở hổn hển, lúc này làm sao có thể thừa nhận được lực đẩy tàn nhẫn như vậy của Tề Ngọc, trực tiếp té lăn trên mặt đất, dường như còn nghe được tiếng giòn vang của xương cốt bị gãy.
“A Vũ, Thẩm thị A Vũ!” Tiếng nam nhân nôn nóng kêu gọi loáng thoáng truyền đến, hiển nhiên Hoàng thượng đã tìm tới.
Thẩm Vũ tránh ở sau núi giả, sắc mặt âm trầm, cúi đầu nhìn đá vụn bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
“Chủ tử, Hoàng thượng sắp tới đây, người mau chuẩn bị một chút!” Minh Tâm vẫn luôn ghé vào sau núi giả theo dõi, hiện tại nghe được âm thanh vội vàng thấp giọng nhắc nhở Thẩm Vũ, vẻ mặt mang theo vài phần nôn nóng.
Chỉ là khi nàng ấy quay mặt liền nhìn thấy Thẩm Vũ khom lưng nhặt hòn đá có cạnh nhọn bên chân lên, nàng đá giày thêu và vớ trên bàn chân xuống, lập tức lộ ra chân ngọc bóng loáng trắng nõn, nàng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp dùng cục đá đập một cái tàn nhẫn lên chân mình. Máu đỏ tươi lập tức tuôn ra, nước mắt cũng vì đau đớn mà rơi.
“Chủ tử, người làm gì vậy?” Minh Tâm bị dọa choáng váng, nàng không biết vừa rồi Thẩm Vũ còn bình thường sao bỗng nhiên lại âm ngoan muốn tự mình hại mình như thế. Kế hoạch ban đầu rõ ràng không có chuyện này, chỉ cần Thẩm Vũ làm bộ trẹo chân để Hoàng thượng rủ lòng thương là được.
Căn bản là Thẩm Vũ đau đến mức không rảnh để trả lời, chỉ liều mạng hít khí lạnh, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Nàng chịu đựng đau đớn, từ từ mang vớ và giày thêu vào.
Rất nhanh máu đã nhiễm đỏ cả giày thêu.
“Ta muốn Hoàng thượng không thể lưu lại đường sống, ta muốn bịt miệng triều thần và người trong thiên hạ, ta muốn mệnh của tiện nhân Thẩm Kiều kia! Tiện nhân, Thẩm Vũ ta nhất định phải để ngươi chết không được tử tế!” Thẩm Vũ vừa khóc vừa tàn nhẫn nói, giọng nàng run lên, cả người cũng run theo, không biết là đau hay là buồn bực.
Ban đầu Minh Tâm vốn kinh hoảng thất thố thì giờ bỗng nhiên liền bình tĩnh lại. Trong đầu nàng nhớ lại tiếng kêu cứu lúc nãy của Minh Âm, hận ý trong lòng lại tăng thêm vài phần.
Minh Tâm không khuyên nữa mà cắn răng đỡ Thẩm Vũ ra khỏi núi giả, vết máu trên giày thêu dần dần lan ra, cuối cùng lúc đi đến đường chính, thậm chí trên mặt đất còn lưu lại toàn bộ dấu vết của giày thêu. Màu đỏ tươi như vậy, nhìn thấy ghê người.
“A Vũ, nàng ở đâu, trẫm tới tìm nàng!” Bước chân nam nhân và tiếng gọi càng ngày càng gần, cũng càng thêm rõ ràng.
Minh Tâm không hề chần chờ, vội vàng chạy chậm trốn đến sau núi giả. Thẩm Vũ chậm rãi ngồi dưới đất, ép thấp thân thể biến thành tư thế quỳ rạp trên mặt đất, nước trong mắt nàng sớm đã làm tầm nhìn trở nên mơ hồ, cảnh vật trước mắt nhìn không rõ ràng lắm.
Nàng lại cố gắng kéo đôi chân đầy máu kia, dùng tay bò lên phía trước.
Một hòn đá này đập xuống, không chỉ vì làm khổ nhục kế trở nên chân thật, làm Hoàng thượng đau lòng, càng là vì chính nàng! Nàng muốn vĩnh viễn nhớ kỹ điểm này: Cho dù Thẩm Vũ sống lại, tính cách thay đổi, muốn sống một cách đường hoàng thoải mái thì vẫn có một đám tiện nhân kiếp trước không chịu thay đổi, luôn nhảy ra tìm mọi cách giết chết nàng.
Nếu không thể thay đổi người khác, cũng chỉ có thể thay đổi chính mình. Nàng không chỉ muốn có phong quang bên ngoài, nàng còn muốn danh xứng với thực để hành hạ bọn họ đến chết.
Lúc Tề Ngọc tìm tới thì thấy Thẩm Vũ đang bò về hướng của hắn, đầu hắn bỗng nhiên có chút choáng váng. Ái tần yếu đuối như liễu, bây giờ kéo theo vết máu, bò về phía hắn. Đây là chuyện hắn không dám nghĩ.
“A Vũ, A Vũ, nàng làm sao vậy?” Sắc mặt Hoàng thượng tái nhợt như tờ giấy, muốn xông tới, lại cảm thấy chân nhũn ra, có chút khó chịu.
Lúc Tiên hoàng còn sống, Tề Ngọc làm Hoàng tử cần phải có chiến công, hắn đã từng mặc áo giáp ra trận. Khi đó đối mặt với thiên quân vạn mã, hắn có thể chuyện trò vui vẻ, bây giờ đối mặt với vết thương chồng chất của nữ nhân trước mắt, hắn lại không đi nổi.
“Thái y, thái y.” Hắn lảo đảo chạy tới, đột nhiên ôm Thẩm Vũ vào trong lồng ngực, bắt đầu điên cuồng chạy trở về, trong miệng không ngừng kêu Thái y.
Đôi tay Thẩm Vũ theo bản năng bắt lấy vạt áo nam nhân, thần kinh căng chặt lập tức buông ra, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Hoàng thượng ôm nàng chạy như bay vào chính điện, đội thị vệ cũng theo sát sau đó. Sau một lúc lâu Lý Hoài Ân mới mang theo các cung nhân đến, Minh Âm cũng đi trong đội ngũ, tuy rằng tinh thần nàng có chút uể oải, nhưng toàn thân lại không có chỗ nào bị thương.
Ánh mắt Minh Tâm nhìn khắp nơi, hiển nhiên đang tìm kiếm Minh Âm, lúc nàng nhìn thấy Minh Âm an toàn thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Minh Âm được người dìu đi, khi nhìn thấy núi giả, sắc mặt lúc đầu còn ủ dột bỗng nhiên thay đổi một chút. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, xoay mặt qua nhìn về phía núi giả, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Minh Tâm nhìn qua. Minh Tâm dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng, chờ đội ngũ phía trước đi xa, Minh Âm liền lén lút lùi lại, đi sau cùng.
Tề Ngọc ôm Thẩm Vũ chạy một đường như điên xuất hiện trước mặt mọi người, có không ít triều thần chưa đi xa, khi nhìn vẻ mặt âm trầm của Hoàng thượng ôm Thẩm Vũ bị thương xuất hiện, trên mặt mọi người đều hiện lên một tia kinh ngạc.
Trong đó có một quan nhỏ ở Lạc Dương nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Vũ thì cả người đều cứng lại, tay hắn run run, chung trà cầm trong lòng bàn tay rơi trên mặt đất. Người này là quan viên tứ phẩm lúc trước đã cấu kết với Thẩm Kiều.
Nghe thấy Hoàng thượng gấp gáp kêu to, thái y đang đi vào phòng để nghỉ ngơi té lộn nhào một cái, vội vàng để y nữ giúp Thẩm Vũ cầm máu. Sau khi cẩn thận bắt mạch, lập tức cầm bút viết ra phương thuốc.
Lúc ấy Thẩm Vũ khó chịu, khi cầm hòn đá đập vào chân mình không khống chế tốt sức lực cho nên miệng vết thương này có chút sâu, cũng may là không bị thương đến gân cốt. Nhưng quá tức giận nên mới trực tiếp ngất xỉu.
Thái y không chỉ viết ra phương thuốc mà còn cho người đi ra ngoài hầm canh tẩm bổ. Hắn nhìn dáng vẻ sốt ruột như thế của Hoàng thượng, tất nhiên lời nói ra có cân nhắc mấy phần.
“Cảm xúc của Xu Tu nghi cực kỳ không ổn định, như bị cái gì kích thích. Lúc chạy vội bị hòn đá trực tiếp cắt vào nên bị thương. Miệng vết thương sâu như vậy nên rõ ràng tình huống lúc ấy vô cùng khẩn cấp, nàng nóng lòng muốn thoát khỏi mới có thể trở thành như vậy.” Thái y không biết đến tột cùng Thẩm Vũ đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể nói mơ hồ.
Chỉ là mấy lời này của hắn lại vừa lúc trùng khớp với cảnh tượng trong đầu Hoàng thượng. Tề Ngọc lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào mũi thái y nói: “Đừng nói lung tung này nọ với trẫm, lập tức chẩn trị đi! Nhất định phải cứu nàng tỉnh lại.”
Thái y không dám trì hoãn, tự mình nhìn chằm chằm người hầm canh thuốc. Lại đưa ra thuốc viên trân quý để Thẩm Vũ ngậm vào. Mấy y nữ cùng tới cầm máu ở chân giúp Thẩm Vũ, các loại dược liệu trân quý tất nhiên đều dùng tới, một lát sau thì máu ngừng chảy.
“Minh Âm đâu? Kêu nàng ta tới đây!”. Lửa giận trong lòng Tề Ngọc khó bình ổn, hắn lại sợ chính mình làm ảnh hưởng đến Thẩm Vũ, liền đi ra khỏi phòng, hỏi tiểu nội giám đi theo phía sau.
Cả người tiểu nội giám kia đổ mồ hôi lạnh, vừa mới trên đường trở về, Minh Âm bỗng nhiên kéo Lý tổng quản qua nói chuyện. Đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy hai người đó, Lý tổng quản tùy tay chỉ một nội giám tới hầu hạ bên người Hoàng thượng, xui xẻo lại chính là hắn.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, nghĩ thầm nhất định không thể sống, đang lo lắng Hoàng thượng sẽ lựa chọn loại biện pháp nào giết hắn, liền nhìn thấy bóng dáng Lý Hoài Ân và Minh Âm, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Hoàng thượng, Lý tổng quản và Minh Âm đang đến đây.” Tiểu nội giám kia duỗi tay chỉ rồi chậm rãi lui trở lại bên cạnh Tề Ngọc.
Khuôn mặt Tề Ngọc lạnh lẽo, nhìn mấy người đang chậm rãi đi tới. Lý Hoài Ân đi đầu, phía sau đó là một tiểu cung nữ đỡ Minh Âm, sau nữa còn có mấy thái giám giữ hai người khác.
Mấy người vừa đi lại đây, Lý Hoài Ân hành lễ với Hoàng thượng xong tự động đứng ở một bên. Minh Âm trực tiếp quỳ rạp xuống đất, mấy thái giám duỗi chân đá lên đầu gối hai người kia, hai người đó cũng quỳ xuống.
“Hoàng thượng, hôm nay nô tỳ cả gan khẩn cầu người làm chủ cho Xu Tu nghi!” Đầu tiên Minh Âm lưu loát dập đầu ba cái với Tề Ngọc, giọng nói tha thiết vô cùng, biểu cảm trên mặt rất hoảng sợ, rõ ràng là còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiến Công Sủng Phi
Chương 124: Khổ nhục kế
Chương 124: Khổ nhục kế