TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiến Công Sủng Phi
Chương 135: Bí mật của Vân Khê

Edit: Phương Hiền dung.

Beta: Rine Hiền phi.

Tề Ngọc nghe nàng nói vậy liền cười lạnh, ngón tay gõ lên mặt bàn, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Trang Phi, lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Ái phi thật đúng là thích nói giỡn, hậu cung này ai lại không biết nàng là người thông minh? Trẫm nghe nói trước đó Thụy Phi và Tuệ Tần đã náo động một hồi, nàng cảm thấy có phải Tuệ Tần ra tay không?"

Lúc Hoàng thượng nói ra lời này, cả đại điện liền chìm vào yên tĩnh. Hậu cung Đại Tần luôn tranh đấu không ngừng, sau khi Hoàng thượng kế vị, số phi tần chết không rõ ràng không dưới trăm người, thậm chí một số người còn không tìm được thi thể.

Cứ như vậy chết đi, chỉ có thể chứng minh rằng bọn họ mưu kế không bằng người, Hoàng thượng cũng chưa từng phái người điều tra qua. Ví như lúc Thôi Tú chết, Hoàng thượng chỉ đưa ra lệnh an táng theo phân vị Tần, một câu dư thừa cũng không có. Bây giờ lại quan tâm đến cái chết của Thụy Phi như vậy, chẳng lẽ bởi vì Thụy Phi thuộc thế lực tân quý sao?

Vài người đã bắt đầu nhăn mày, trong lòng suy nghĩ rất nhiều ý tưởng. Còn Trang Phi đã nhanh chóng loại trừ khả năng này, trước kia thế lực tân quý không phải là không có người chết, nhưng Hoàng thượng cũng chưa từng hỏi đến.

"Thần thiếp không dám tự tiện phỏng đoán, chẳng qua Tuệ muội muội đã tĩnh dưỡng trên giường nhiều ngày, có lẽ không liên quan đến chuyện lần này." Trang Phi hơi nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một lát mới nhỏ giọng trả lời.

Tay Hoàng thượng chống cằm, nét mặt mệt mỏi càng hiện rõ, thấp giọng ừ một tiếng.

"Đợi ngày mai gặp mẫu hậu xong sẽ an táng Thụy Phi." Hoàng thượng dừng một lát mới nói tiếp.

Trang Phi thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cuối cùng cũng không hỏi mấy vấn đề kỳ quái nữa.

"Nhóm ái phi, ái tần theo trẫm đến hành cung năm nay đều đã vất vả rồi, ngoại trừ Thẩm Kiều đã bị biếm thành thứ dân, bốn người còn lại đều có phong thưởng, ngày mai sẽ cho người tuyên chỉ. Trẫm mệt rồi, giải tán đi!" Tề Ngọc nhìn hai người Lệ Phi và Phỉ An Như im lặng từ lúc vào cửa đến bây giờ, nhỏ giọng giải thích vài câu, xem như trấn an các nàng.

Những lời hắn vừa nói ra, hiển nhiên vô cùng coi trọng ba người. Lệ Phi bây giờ là tòng nhất phẩm, nếu tiếp tục thăng lên, danh hào nhất định sẽ là một trong bốn chữ "Hiền Thục Lương Đức". Phỉ An Như thăng vị là chuyện trong dự kiến, Thụy Phi đã không còn, Hoàng thượng nhất định sẽ nâng đỡ nàng ta, chỉ là không biết có thể thăng vị đến mức nào.

Rõ ràng Tề Ngọc đã phát hiện ra ánh mắt cực nóng của bọn họ, hắn nghiêng đầu sang một bên, đối diện ngay với ánh mắt của Trang Phi, lộ ra ý cười hiếm có, thấp giọng nói: "Đương nhiên, Trang Phi quản lý hậu cung vất vả, tất nhiên sẽ phong thưởng không ít."

Ba người đều được Hoàng thượng hứa hẹn, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng, toàn bộ đứng lên bái tạ Tề Ngọc. Nam nhân hữu khí vô lực phất tay để các nàng lui xuống, nhìn bóng dáng yểu điệu của ba người, khóe miệng hắn hiện lên một tia cười lạnh.

Sau khi đuổi ba người kia đi, Tề Ngọc vẫn ngồi trên ghế, mấy tiểu thái giám lúc nãy phái đi lục soát phòng Vân Khê đều đã trở lại, bọn họ bẩm báo với Lý Hoài Ân vài câu, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi tới cực điểm.

"Hoàng thượng, thân phận của Vân Khê đích thực vô cùng khả nghi!" Lý Hoài Ân bước nhanh đến bên người Tề Ngọc, ghé vào tai hắn nói thầm mấy câu.

Nét mặt Tề Ngọc thoắt cái đã thay đổi, trong mắt hiện lên tia sắc bén, báo hiệu mưa gió sắp kéo về.

"Do năm đó không xử lý sạch sẽ nên lưu lại nghiệt chủng sao?" Tay nam nhân cầm một ly trà, dường như chỉ đang lầm bầm một mình, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo.

Lý Hoài Ân lặng lẽ vươn tay lau trán, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Chuyện này vốn liên quan đến phi tần hậu cung từ thời tiên hoàng, nếu thân phận được chứng thực, xem ra tiểu cung nữ vừa xuất hiện này cũng không sống được bao lâu.

"Đã mang vật kia lại đây chưa?" Tề Ngọc quay đầu nhìn về phía Lý Hoài Ân, nét mặt âm lãnh, ngay cả đôi mắt cũng mang theo sát khí.

Chân Lý Hoài Ân run lên, vội gật đầu, lấy một thứ ở trong ngực ra, được bao bọc bởi khăn gấm.

Hắn còn chưa kịp đưa đến trước mặt Hoàng thượng thì Tề Ngọc đã mất kiên nhẫn đoạt lấy, mở khăn gấm, lộ ra nửa khối ngọc bội ở bên trong. Nam nhân hơi nheo mắt lại, nét mặt hiện lên ý cười trào phúng. Hắn cầm nửa khối ngọc bội kia lên, đặt trước mắt rồi cẩn thận nhìn.

Hắn đã từng nhìn thấy khối ngọc bội này khi còn hoàn chỉnh. Vốn có hình dạng là một đóa mẫu đơn trắng, chất ngọc được làm từ bạch ngọc tốt nhất. Khối ngọc này do Mẫn Phi của tiên hoàng sở hữu, nhưng từ khi Hoàng thượng đăng cơ, việc đầu tiên chính là tiêu diệt gia tộc của Mẫn Phi. Xét nhà lưu đày, toàn bộ nữ nhân bị sung vào quân kỹ, nam nhân bị đày đến biên cương, cả đời không được hồi kinh.

Lúc trước Hoàng thượng đã từng phái người đi lục soát cung điện Mẫn Phi, nhưng không tìm thấy khối ngọc bội này. Không ngờ đến khi gặp lại chỉ còn nửa khối.

"Quả nhiên đã để lại nghiệt chủng, không chừng không chỉ có một người." Tề Ngọc chậm rãi để ngọc bội gần đèn dầu. Qua ánh đèn, ngọc bội tản ra ánh sáng nhu hòa, làm lòng người bỗng cảm thấy ấm áp.

Lý Hoài Ân nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn năm đó không khỏi thở dài một hơi. Khó trách lúc Hoàng thượng đụng đến, Vân Khê lại có phản ứng lớn như vậy, thì ra là kẻ thù không đội trời chung. Cho dù Vân Khê đã tôi luyện trong cung mấy năm, nhưng khi gặp ngôi cửu ngũ vẫn sẽ thất thố. Dù sao Hoàng thượng cũng muốn mạng sống cả nhà nàng ta, tuy nói trên thánh chỉ là bị lưu đày, nhưng trên đường đã chết gần hết rồi.

Thật đúng là khéo, Vân Khê vậy mà lại tự mình đưa tới cửa!

"Hoàng thượng, vậy nên xử trí Vân Khê thế nào? Vẫn để nàng ta ở Tư Dược ti để tránh rút dây động rừng hay sao?" Lý Hoài Ân thật sự không nghĩ sẽ làm lớn chuyện này, đầu óc lập tức chuyển động, khép nép đề nghị.

“Không, trực tiếp ban một ly rượu độc, bây giờ ngươi phải đích thân nhìn nàng ta chết mới được! Trẫm không hy vọng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa phải truyền tin nàng ta chết bất đắc kỳ tử ra ngoài." Tề Ngọc lập tức gạt bỏ kiến nghị của Lý Hoài Ân, trên mặt lộ ra ý cười lạnh, nét mặt dữ tợn.

Lý Hoài Ân hơi sửng sốt, không phải vẫn chưa tìm được nửa khối ngọc bội còn lại sao?

"Hoàng thượng, ngay cả thẩm vấn cũng không cần sao? Cứ kéo đến Tư Hình ti, cho dù là ai cũng không chịu được việc dụng hình bức cung." Lý Hoài Ân cuối cùng vẫn thấp giọng hỏi một câu, hắn chỉ sợ lúc này Hoàng thượng đang nổi giận, lúc sau lại đổi ý.

"Tuy rằng lúc nàng ta gặp trẫm vô cùng thất thố, nhưng có thể ẩn náu nhiều năm ở hậu cung như vậy, chắc chắn đã sớm nhìn thấu nguyên tắc này. Khi ngươi bắt nàng ta đi thẩm vấn, nàng ta sẽ biết mình không còn sống được bao lâu nữa, vậy nên nhất định sẽ không cho ngươi lời khai, sau đó không hề chần chừ mà tự sát." Hiếm khi Tề Ngọc nhẫn nại giải thích như vậy, sau đó hắn đứng dậy đi thẳng vào nội điện.

Nhìn bóng dáng của nam nhân kia, Lý Hoài Ân thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng Hoàng thượng cũng vào triền miên với Xu Tu nghi rồi, hắn không cần phải nhìn khuôn mặt kia của Hoàng thượng nữa.

"Nhớ kỹ lời trẫm nói, ngươi phải tự mình đưa Vân Khê lên đường. Nếu lại xảy ra bất trắc gì, trẫm sẽ tự mình đưa ngươi lên đường." Lúc Tề Ngọc đang đi vào thì đột ngột dừng lại, quay đầu lạnh giọng dặn dò một câu.

Lý Hoài Ân liên tục gật đầu đồng ý, đợi thân ảnh Tề Ngọc biến mất sau điện, hắn cũng lập tức chạy ra ngoài. Loại công việc vừa bẩn vừa mệt này sao cứ phải rơi trên đầu hắn.

Nét mặt Tề Ngọc vốn đang vô cùng phức tạp, nhưng vừa bước vào nội điện đã thu lại. Hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Vũ đang nằm trên giường nhắm mắt ngủ say, ngay cả chăn gấm trên người cũng đá rơi xuống. Chân trái bị nàng ồn ào nói đau cả ngày bây giờ đang được quấn khăn vải trắng, cứ như vậy đè lên chăn gấm.

Rõ ràng là nàng đã tắm gội, tóc đen xõa rối tung trên gối, tản ra hương thơm nhè nhẹ.

Tề Ngọc từ từ đi lên phía trước, nhẹ nhàng để chân nàng vào chăn gấm. Có lẽ đã động đến cổ chân của nàng, Thẩm Vũ hừ một tiếng, cọ cọ đầu vào gối, sau đó lại tiếp tục ngủ.

"Trẫm đã nói hôm nay nàng phải hầu hạ trẫm, sao lại ngủ nhanh như vậy?" Nam nhân bất đắc dĩ nói, vươn tay véo má nàng, sau đó đứng dậy đi về phía bể tắm nước nóng.

Đang là lúc đêm đen gió lớn, bên ngoài gió thổi từng cơn lạnh lẽo, Vân Khê bị Minh Âm kéo đến Cẩm Nhan điện, không thoát thân được. Còn có Minh Ngữ một bên quấn lấy, cho dù nàng ta muốn về, hai người kia cũng có thể lấy cớ bắt nàng ta ngủ cùng.

"Không được, hai người các ngươi đâu phải ngày đầu tiến cung. Nếu buổi tối không gác đêm, nhất định phải trở về phòng của mình." Vân Khê thấy cửa các cung đang dần bị khóa lại, giọng nói không khỏi mang theo vài phần nóng nảy. Trong lòng nàng ta đang cân nhắc có nên dứt khoát đi luôn không, chẳng ngờ bên Tư Dược ti lại truyền lời nói rằng đồng ý cho nàng ta ở lại đây một đêm, ngày mai hãy trở về.

Đối với loại cho phép đặc biệt như vậy, Vân Khê thật đúng là trợn tròn mắt. Vậy cũng được hả, sao lại đồng ý chứ, nàng ta cũng chưa đi xin mà.

Minh Âm và Minh Ngữ lặng lẽ trao đổi ánh mắt, thầm khẳng định chắc chắn Lý Hoài Ân đã tìm quản sự Tư Dược ti, giúp hai nàng giải vây. Nếu thật sự có tra ra cái gì, vậy nhất định phải báo qua Hoàng thượng rồi mới biết đáp án.

"Vân Khê tỷ, tỷ cứ ở chỗ này đi. Vừa nãy ta đã đi xin phép bên Tư Dược ti rồi." Minh Âm vội vàng bước lên giữ chặt tay nàng ta, sau đó lại lặng lẽ nói bên tai: "Tóm lại là không lâu nữa tỷ sẽ được điều sang đây, bây giờ làm quen với Cẩm Nhan điện trước cũng không có gì không tốt."

Nghe lời của Minh Âm, Vân Khê hơi động tâm. Ba người lại cười đùa một hồi mới đi nghỉ. Phòng Minh Ngữ và Minh Âm ở phía đông, còn Vân khê ngủ một mình ở phía tây.

Ba người vừa mới thổi tắt đèn chuẩn bị đi ngủ thì bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa. Không đợi Minh Âm ra mở cửa, cửa đã bị phá. "Rầm" một tiếng, làm người khác giật nảy mình.

"Bên ngoài làm sao vậy?" Lúc này Minh Ngữ chỉ mặc mỗi áo trong nằm trên giường, bị dọa đến không còn chút buồn ngủ nào.

“Ngươi đợi ở đây, ta ra ngoài xem một chút." Minh Âm nói những lời này xong thì khoác áo ngoài, vội vàng chạy ra.

Vừa vặn thấy mấy tiểu thái giám đang nửa kéo nửa túm Vân Khê ra, y phục của Vân Khê đã không còn nghiêm chỉnh, hiển nhiên cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Ngay cả lớp áo ngoài cũng chưa mặc vào, miệng bị bịt lại, muốn kêu cũng không kêu được.

Đọc truyện chữ Full