TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiến Công Sủng Phi
Chương 172: Giương cung bắn tên

Edit: Tồ Dung hoa.

Beta: Cát Sung dung.

Nam nhân ấy vừa dứt lời, cánh tay mạnh mẽ lập tức đặt lên vai Thẩm An Lăng, thuận thế siết chặt cổ hắn, rồi lôi về phía trước như một con gà con. Cả người Thẩm An Lăng không thể động đậy, cơ thể bị động chồm về trước, sau đó hai đùi bị nam nhân kia kéo đi.

Tuy hai tên hạ nhân đi theo Thẩm An Lăng cũng có chút công phu, nhưng thủ pháp của nam nhân ấy quá nhanh, bọn họ vốn không thể nhìn rõ. Lúc này trông thấy bộ dạng vai kề vai của Thẩm An Lăng và người nọ, trong lòng hai người cảm thấy rất kỳ quái. Thế tử và cái người man rợ này quen thân như thế từ khi nào vậy?

Mặc dù kinh ngạc trong lòng, nhưng ngay trước mặt nam nhân ấy, hai người lại không dám hỏi. Huống hồ Thẩm An Lăng đưa lưng về phía họ, hai người họ tất nhiên không nhìn thấy nét kinh ngạc trên mặt Thẩm An Lăng.

Nam nhân ấy cười nói hi hi pha trò suốt cả đường đi, nhưng thật ra hắn là một tay lão luyện, nói mấy câu không đứng đắn. Thẩm An Lăng cứ thế bị hắn lôi ra ngoài, đi thẳng về phía một chiếc xe ngựa. Trên chiếc xe ngựa ấy có thêu một chữ “Phong” to đùng bằng chỉ vàng. Thẩm An Lăng hơi nheo đôi mắt, trông thấy chữ “Phong” ấy, đáy lòng y mới dịu lại.

Toàn bộ Đại Tần, người có thể ngồi lên chiếc xe ngựa xa hoa như thế, hơn nữa còn là xe của người nhà họ “Phong", cũng chỉ có thể là người trong nhà. Đương kim Bắc Định hầu họ “Phong”, với lại mấy đời nhà Bắc Định hầu phủ đều là võ tướng. Cái kiểu vừa nhìn thấy mặt đã đánh của nam nhân này không phải là tổ huấn quân tử động thủ trước, nói chuyện sau của người nhà họ Phong hay sao!

Sau khi Thẩm An Lăng bị ném lên xe, người nọ mới vỗ nhẹ vào bả vai hắn. Nhưng thân thể của hắn không động, hắn nhướng mày, khó hiểu nhìn sang.

“Xin lỗi nhé, hôm nay ta nhất định phải mang ngươi về phủ, để tránh chuyện ngươi vùng vẫy bị thương, ta phải ngăn ngươi cử động. Bây giờ ngươi có thể nói, nếu muốn la thì la nhỏ thôi, dẫu sao thì thủ hạ của ta không biết nặng nhẹ, lỡ như giết chết hai tên hạ nhân ngươi dẫn theo thì không tốt lắm!” Mặc dù lời nói của người nọ cực kỳ vô lại, nhưng thần sắc trên mặt vẫn rất bình thường, không có chút xấu hổ nào.

Trên mặt Thẩm An Lăng nở một nụ cười bất đắc dĩ. Hắn tằng hắng, thấp giọng nói: “Khó có cơ hội được người nhà Bắc Định hầu phủ xem trọng ta. Nếu Phong Thế tử muốn mời ta tới làm khách thì chỉ cần thông báo một tiếng, An Lăng sẽ tự đến bái phỏng, cần gì phải dùng thủ đoạn bừng bừng khí thế như vậy chứ?”

Nghe An Lăng nói xong, Phong Dật vội vã xua tay lắc đầu, trên mặt có mấy phần không đồng ý. Hắn nhẹ nhàng cất cao giọng đáp: “Không phải là ta muốn gặp ngươi, cơ thể này của ngươi còn chưa đủ để nhận hai nắm đấm của ta. Là muội muội út của ta muốn gặp ngươi!”

Hắn vừa dứt lời, mặt Thẩm An Lăng hiện lên mấy phần kinh ngạc. Nghe nói nam nhi Phong gia đi nhiều hiểu rộng, không câu nệ tiểu tiết; chẳng lẽ các cô nương Phong gia cũng thoải mái không gò bó như vậy? Trực tiếp nhờ huynh trưởng trói nam nhân về gặp mình?

Nét mặt Thẩm An Lăng có phần phức tạp. Nếu là thế thật, vậy mọi chuyện không dễ dàng rồi. Nếu có thể trói hắn đi, vậy thì chuyện ép hắn cưới cô nương đó cũng là chuyện bình thường, nằm trong phạm vi tính toán của người Phong gia.

Thấy bộ dạng này của Thẩm An Lăng, Phong Dật khẽ nhướng mày, giống như có chuyện gì đó phiền lòng. Hắn đưa tay sờ soạng sau ót, trên mặt chứa mấy phần không kiên nhẫn, gấp giọng nói: “Đã bảo là không thể giao tiếp với loại công tử bột tâm địa đầy gian xảo như ngươi rồi mà. Ta vừa nói chút chuyện, mà ngươi đã bắt đầu suy nghĩ lung tung. Trói ngươi tới quý phủ là chủ ý của một người khác, muội muội của ta cũng không biết. Con bé chỉ thuận miệng nói với ta một câu, ta lập tức để bụng, định trói ngươi về cho nó ngắm. Nếu con bé coi trọng ngươi, thì là phúc phận trời cho; còn nếu nó không có ý với ngươi, vậy thì là chuyện rất rất tốt lành!”

Phong Dật rõ là có chút nóng nảy. Hắn là nam nhi sống trong quân đội. Dù trong kinh thành, Bắc Định hầu phủ cũng được coi như thế gia trăm năm; nhưng phần lớn nam nhi trong phủ đều giỏi đánh giặc, sợ nhất là gặp loại văn chương lai láng như Thẩm An Lăng đây.

Trên chiến trường Phong Dật cũng coi như là kẻ quỷ kế đa đoan. Nhưng khi về kinh thành, hắn lại cực kì lười đoán lòng người. Hắn thấy phiền phức, bây giờ trông thấy dáng vẻ này của Thẩm An Lăng, hắn đã biết vị Trạng Nguyên này là người tâm tư kín đáo, có thể đang đánh giá từng người một, từ trên xuống dưới của Bắc Định hầu phủ.

Thẩm An Lăng cười khổ, trông bộ dạng của vị thiếu tướng này, Thẩm An Lăng biết y thật lòng ghét mình. Chẳng qua là vì y thương yêu muội muội, nên mới cố gắng đi chuyến này.

Trong Bắc Định hầu phủ, Phong Thiến đang ngồi trên ghế đá ở hậu hoa viên, tay chống cằm, lòng không yên nhìn về nơi xa. Nàng khẽ nhíu mày, hình như trong lòng xuất hiện chút bực bội, đứng dậy tới bên hồ sen.

Hiện giờ chưa vào mùa hạ nên vẫn chưa có hoa sen nở, nhưng cũng có vài đôi vịt trời lội trên mặt nước. Nàng chậm rãi ngồi xuống đất nhặt một hòn đá, rồi đột nhiên vung tay ném vào trong nước. Bọt nước lập tức văng khắp nơi, không ít vịt trời kinh hoảng bay đi.

Có điều, chúng chỉ bay một đoạn, rồi đáp lại trên mặt nước, trán chạm trán tạo nên cảnh tượng lãng mạn đầy tình yêu. Phong Thiến nhíu chặt chân mày, nàng tiếp tục chọn đá, dùng tay ước lượng, hiện tại nàng chọn một hòn đá lớn, tất nhiên là trọng lượng rất nặng.

Nàng cầm hòn đá lên, huơ huơ vài cái giữa không trung, sau đó dùng sức lực toàn thân ném thêm lần nữa.

Lần này không rơi vào trong nước, mà đập thẳng vào mội con vịt trời rồi mới rơi xuống nước. Một tràng tiếng kêu thảm thiết của vịt lập tức vang lên liên hoàn. Vịt trời trên mặt hồ nhao nhao phành phạch cất cánh, bay về muôn hướng. Mặt hồ yên tĩnh lại, đến hình bóng của một con vịt trời cũng không thấy.

Bực bội trên mặt Phong Thiến vơi đi, thay vào đó là vẻ vừa lòng. Nàng lấy khăn gấm từ ống tay áo ra, chậm rãi lau sạch bụi đất trên ngón tay. Phong gia là nơi sinh ra võ tướng, tuy nàng là một cô nương, võ nghệ gì đó nàng mù tịt; nhưng về phần cưỡi ngựa bắn cung nàng thật sự rất lợi hại, đặc biệt là tài bắn tên. Bắc Định Hầu gia đương nhiệm đã từng khen, nếu nàng là thân nam nhi, nhất định có thể thành một tay thiện xạ!

“Cô nương, Thế tử gia dẫn một nam nhân trở vào, nghe nói là Thẩm Thế tử.” Một nha hoàn vội vã chạy tới, trên mặt mang theo mấy phần nôn nóng.

Khóe môi Phong Thiến khẽ cong. Nàng hít sâu một hơi, thu lại toàn bộ ý cười giảo hoạt trên mặt, đổi thành một khuôn mặt kinh ngạc và đầy áy náy.

“Bảo ca ca mang người lại đây đi!” Phong Thiến thấp giọng phân phó, nàng nhìn vào mặt hồ, cúi đầu quan sát hình ảnh trên đấy. Khi cảm thấy quanh người mình không có sơ sót gì, lòng dạ mới được xem như có chút yên tâm.

Phong Dật cứ vậy đẩy Thẩm An Lăng tới hậu hoa viên. Hắn trông thấy muội muội nhỏ của mình đang đưa lưng về phía họ, bóng hình xinh đẹp duyên dáng. Hắn quay đầu nhìn Thẩm An Lăng bên cạnh mình, không khỏi chép miệng. Trông tiểu tử này ngốc đến cỡ nào, còn tự cho rằng mình là người thông minh nữa chứ! Nếu muội muội nhỏ gả cho y, thì thật là một đóa hoa nhài phải cắm bãi phân trâu!

“Tiểu muội, ta dẫn người đến rồi. Tuy muội không nói với ca ca, nhưng ca ca cũng biết muội để ý tên tiểu tử này. Mau chạy lại đây nhìn Thế tử Thẩm gia đi, nhìn rồi chết tâm luôn!” Phong Dật đột nhiên cất cao giọng nói, gấp gáp thúc giục.

Trên mặt Phong Thiến xuất hiện mấy phần không vui, nhưng rồi lại nhanh chóng giấu mất. Nàng thấp giọng nói: “Ca ca, sao huynh lại lỗ mãng như vậy? Cẩn thận sau khi phụ thân biết, người sẽ lột da huynh!”

Phong Dật hừ lạnh một tiếng, ngoảnh mặt làm ngơ trước cảnh cáo của nàng, thẳng thừng xoay người ngồi xuống ghế đá, tất nhiên là hắn không định để ý đến cuộc nói chuyện của hai người.

“Thẩm Thế tử, thật xin lỗi, tính tình gia huynh luôn tùy ý. Huynh ấy cũng chỉ nghe ta nói mấy câu thôi. Dù sao thì lần này huynh đứng nhất kỳ thi đình, nên ta ríu rít bên tai huynh ấy vài câu, muốn huynh ấy cũng học văn chương cho tốt, nào biết huynh ấy lại trói huynh đến đây!” Giọng Phong Thiến nhẹ nhàng, hơi hạ giọng tạ lỗi với Thẩm An Lăng, nhưng chưa hề xoay người lại, vẫn luôn đưa lưng về phía hắn.

Thẩm An Lăng thấy giọng nói này vô cùng dễ nghe, hơn nữa chỉ với vài ba câu Phong Thiến đã giải thích rõ ràng, không có chút tình cảm mập mờ nào giống như lời Phong Dật. Thẩm An Lăng yên tâm hơn, thật ra cũng có mấy phần ngạc nhiên đối với cô nương Phong gia này.

“Không sao, có thể được cô nương khen ngợi, ta cảm thấy rất vinh hạnh.” Thẩm An Lăng chắp tay hướng về phía bóng dáng của nàng, ý cười trên mặt chứa mấy phần ôn hòa.

“Ta nói này tiểu muội, muội quay lại nhìn hắn một chút đi mà! Nhìn thử rốt cuộc có vừa ý hay không, ca ca sẽ sắp xếp xử trí cho muội mà!” Phong Dật hừ nhẹ, vị chua nơi dạ dày lập tức trào lên, cả hàm răng đều thấy chua.

Hắn đã sớm đoán được cảnh tượng này, rõ ràng không tốt đẹp gì, còn bày đặt làm người tốt gì chứ!

“Ca ca!” Ngữ điệu của Phong Thiến cất cao, rõ ràng đã bất lực với vị huynh trưởng này.

“Thẩm Thế tử, để huynh chê cười rồi. Thật xin lỗi, nếu là hiểu lầm thì hãy bỏ qua nhé. Tâm Nhi, tiễn Thẩm Thế tử ra phủ!” Phong Thiến thả chậm câu chữ, ôn tồn nhỏ nhẹ nói với Thẩm An Lăng.

Sau khi nàng nói xong, lập tức có một nha hoàn xinh đẹp bước ra, vô cùng quy củ hành lễ với Thẩm An Lăng. Nàng ấy thấp giọng nói: “Thẩm Thế tử, mời.”

“Phong cô nương không cần lo lắng, cáo từ!” Thẩm An Lăng lần nữa chắp tay, dưới sự hướng dẫn của nha hoàn kia đi ra ngoài.

Mãi đến khi thân ảnh của Thẩm An Lăng mất hút, Phong Thiến đột nhiên quay người lại, trên mặt chứa mấy phần hờn dỗi.

“Ca ca, buổi gặp mặt lần này suýt nữa đã bị huynh huỷ hoại!” Phong Thiến hơi bất mãn mở miệng, nhưng giọng nói vô cùng nũng nịu.

Phong Dật đã sớm quen với khuôn mặt biết biến hóa của muội muội. Hắn cười nhạt, rồi thấp giọng phản bác: “Ta lại thế nào nữa? Ta nghe theo sự sắp xếp của muội hết mà. Trước tiên là dùng đạo lý thuyết phục hắn, sau đó trói lên xe, hơn nữa còn nói với hắn là ta chủ động muốn dẫn hắn về phủ gặp muội. Người xấu ta làm, muội còn muốn thế nào nữa? Rõ ràng quỷ kế này do muội nghĩ ra, thế mà còn cố tình giả làm tiên nữ, quay lưng lại với hắn.”

Đối với biểu hiện của Phong Thiến, rõ ràng Phong Dật cực kì không hài lòng, vừa mở miệng đã sửa lại quá khứ thành mình là người có tính nói sao làm vậy, cằn nhằn linh tinh hệt như bà thím đang mặc cả.

“Còn nữa, muội có biết nam nhân toàn lũ háo sắc không. Muội không lộ khuôn mặt của muội cho hắn xem, sao khiến hắn mê muội được chứ!” Phong Dật vừa nhắc tới, trong lòng đã bốc lửa. Khó khăn lắm mới gặp được một lần. Hay ghê chứ! Thế mà cả cái mặt Phong Thiến cũng không để lộ, thật là làm hắn phí công một chuyến mà!

“Chuyện này huynh không cần xen vào.” Phong Thiến bĩu môi, nở một nụ cười tinh ranh. Ban nãy nàng bảo Tâm Nhi đưa Thẩm An Lăng ra là có chút dụng ý.

Tâm Nhi mà nàng vừa sai đi tiễn khách là một cô nương xinh đẹp, với lại dáng vẻ rất thướt tha, vô cùng phép tắc. Vừa nhìn là biết nha hoàn xuất thân từ gia đình đại quý tộc. Từ nha hoàn này có thể nhìn ra tính nết của chủ tử, chắc chắn là tốt hơn nha hoàn này gấp trăm lần. Sao Phong Thiến có thể để cơ hội này vuột mất một cách uổng phí được. Nếu Thẩm An Lăng đã trở thành ứng cử viên phu cho chức phu quân tương lai của nàng, Phong Thiến tất nhiên sẽ không bỏ qua con vịt béo này, chỉ còn chờ nàng giương cung bắn tên bắt về túi nữa là xong!

Đọc truyện chữ Full