Edit: Hy Hoàng Thái phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Ba người vừa mới chạy được vài bước thì nhìn thấy Thôi Cẩn cưỡi ngựa tới. Thôi Cẩn liếc mắt nhìn thấy con mồi của ba người, nàng hiện lên vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Ai, sao ngươi nghe thấy tiếng sói tru mới chạy lại đây, vậy mà đã giết luôn sói rồi! Còn ta thì sao? Chỉ có một mình ta chưa săn được con mồi nào ư?"
Giọng nói của Thôi Cẩn có chút oán trách, nàng và Phong Thiến cùng một tổ, chắc là Hoàng thượng thấy nàng ốm yếu bệnh tật sợ không đi được hai bước đã bị ngựa ngã chết nên phân nàng cùng tổ với Phong Thiến sinh ra từ nhà tướng.
Phong Thiến vẫy vẫy tay với nàng, ý bảo nàng nhanh lên đuổi kịp bọn họ. Dù sao chuyện này liên quan đến Thái hậu cho nên Phong Thiến không thể giải thích rõ ràng. Thôi Cẩn cũng chỉ nói vài câu cho hả giận mà thôi, nàng liếc nhìn Thẩm Vũ và Hứa Khâm một cái cũng không hỏi thêm gì nữa.
Biểu cảm trên mặt Thẩm Vũ có chút ngưng trọng, rõ ràng là trong lòng có tâm sự, Hứa Khâm thì có chút ủ rũ, giống như là vừa chịu rất nhiều đả kích. Trong lòng Thôi Cẩn có chút suy đoán, chắc là hai người bọn họ gặp nguy hiểm, nàng nháy mắt ra hiệu với Phong Thiến một cái, nhanh chóng đuổi theo bọn họ.
Bốn người bọn họ còn chưa ra khỏi rừng cây thì nhìn thấy Hoàng thượng mang theo một đội thị vệ chạy vội tới, rõ ràng là Hoàng thượng cũng nghe được tiếng sói tru lúc nãy. Hoàng thượng cưỡi trên lưng ngựa, sắc mặt cực kỳ âm trầm, lúc hắn nhìn thấy bốn người Thẩm Vũ thì sắc mặt mới dịu lại một chút. Nhưng khi hắn nhìn thấy vết máu trên váy Thẩm Vũ thì đôi mắt nheo lại, hắn quay đầu sang bên cạnh thì thấy con ngựa Phong Thiến cưỡi mang theo xác một con sói ở phía sau.
Trong đầu hắn “Rầm!” một tiếng, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
“A Vũ, lại đây!” Giọng nói trầm thấp của Hoàng thượng vang lên, trong mắt mang theo ý không cho phép nàng cự tuyệt.
Thẩm Vũ cưỡi ngựa đi đến bên cạnh Hoàng thượng, nàng đến gần vừa định khoe khoang với Hoàng thượng là nàng săn được một con dê thì thấy nam nhân đột nhiên dùng cánh tay chắc khỏe ôm lấy eo của nàng, kéo nàng từ trên lưng ngựa sang ngồi trước mặt mình.
“Trở về!” Hoàng thượng cũng không nói thêm cái gì nữa mà chỉ hạ lệnh quay về, sau đó quay đầu ngựa lại đi ra khỏi rừng cây.
Lúc bọn họ về đến doanh trại thì mọi người cũng tụ tập gần đủ, Thái hậu nhìn thấy Thẩm Vũ ngồi chung ngựa với Hoàng thượng thì nhíu mày, trong mắt có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh lại biến mất.
Tề Ngọc mới xuống ngựa đã có đại thái giám đi tới quỳ xuống dưới chân hắn, run rẩy nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, những người ở sau núi đều nói bọn họ canh phòng cẩn thận, ngay cả một con ruồi cũng không bay ra được, không biết tại sao lại có sói lẫn vào trong rừng!”
Lúc Hoàng thượng nghe được tiếng sói tru thì lập tức sai người đến sau núi chất vấn, không nghĩ tới, một chút kết quả cũng không có. Tề Ngọc không hề để ý đến tên thái giám quỳ dưới chân mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Vũ đang ngồi trên lưng ngựa, vươn tay trực tiếp ôm nàng xuống dưới.
Đôi giày thêu dính đầy máu trên chân Thẩm Vũ cũng bị hắn nhìn thấy. Thân thể Tề Ngọc cứng đờ, loại cảm giác sợ hãi mất đi nàng lần này còn rõ ràng hơn cả lần đi tránh nóng ở Lạc Dương.
“Thật sự không hỏi được chút manh mối nào từ trong miệng bọn họ?” Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên, sắc mặt càng khó coi.
Tên thái giám quỳ rạp trên mặt đất đương nhiên không dám nhúc nhích nên cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng thượng, nhưng khi nghe Hoàng thượng hỏi thì thân thể không chịu theo khống chế mà run rẩy.
“Nô tài vô năng.” Hắn chỉ dám nói ra bốn chữ này rồi không nói thêm gì nữa. Người thường xuyên hầu hạ Hoàng thượng đều biết, Hoàng thượng chán ghét kẻ làm không được việc sau đó còn xin tha, thà im miệng chịu đựng có khi còn giữ được tánh mạng.
“Nếu không nói thì bọn họ sống ở trên đời cũng vô dụng, chỉ canh chừng mấy con súc sinh cũng không xong! Toàn bộ phạt trượng đến chết, một kẻ cũng không tha!” Tề Ngọc ôm Thẩm Vũ đi về phía trước, giọng nói lạnh lùng phân phó.
Thái giám quỳ nằm sấp trên mặt đất vội vàng lĩnh mệnh, nhanh chóng đứng lên đi xuống truyền lệnh. May mắn Hoàng thượng tha mạng chó của hắn.
Ánh mắt của mọi người vẫn nhìn theo Hoàng thượng, nhìn hắn ôm Thẩm Vũ đến chỗ ngồi của phi tần, nhẹ nhàng an ủi nàng mấy câu rồi mới rời đi, ánh mắt những người này đều mang theo tìm tòi nghiên cứu. Phong Thiến cũng xuống ngựa, nàng gỡ xác con sói từ trên lưng ngựa xuống rồi giao cho thái giám mang đi kiểm kê con mồi.
Lúc mọi người nhìn thấy xác con sói này thì xung quanh đột nhiên im lặng, sau đó vài người xúm lại với nhau bàn tán. Nhìn đến đây đều hiểu là lúc nãy Thục phi nương nương bị sói tấn công!
Sắc mặt của Hứa Khâm cũng rất xấu, nàng được nha hoàn đỡ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vũ. Hai người vừa ngồi xuống đã thành tâm điểm của tất cả mọi người.
“Thục phi làm sao vậy? Hay là bị thương ở đâu, có muốn truyền thái y đến đây chẩn trị không?” Giọng nói mang chút quan tâm của Thái hậu truyền đến, bà cố gắng mở to mắt cẩn thận đánh giá Thẩm Vũ và Hứa Khâm, dường như cố gắng tìm ra chút manh mối từ trên mặt bọn họ.
Không ngờ Thẩm Vũ chỉ quay đầu lại cười với Thái hậu rồi nhỏ giọng trả lời: “Không có chuyện gì, may mà có Phong cô nương kịp thời đến cứu!”
Thẩm Vũ vừa nói xong thì Hứa Khâm cười lạnh trào phúng nói: “Lúc ấy rõ ràng có thể chạy trốn, tỷ tỷ lại còn ngoan cố mang theo con dê kia, tỷ tỷ săn được là được rồi, không nhất định phải mang về. Tỷ tỷ lại chết sống không chịu đi, làm hại ta và tỷ tỷ suýt chút nữa thành mồi cho con sói kia!”
Hứa Khâm vừa nói xong thì tiếng bàn tán xung quanh im bặt, hầu hết mọi người đều chú ý đến bên này.
Thẩm Vũ nhướng mày một cái, nàng rõ ràng không vui khi nghe Hứa Khâm nói như vậy, trả lời một cách mỉa mai: “Lúc ấy muội muội chạy trốn rất nhanh mà, chớp mắt một cái đã cách một đoạn xa, muội muội chạy xa rồi mới quay đầu lại gọi ta thì đương nhiên ta không phản ứng kịp rồi!”
Hai người ngươi một lời ta một câu bắt đầu cãi nhau, từng câu từng chữ vô cùng sắc bén, hai người không ai nhường ai giống như hận đối phương không thể chết ngay lập tức vậy. Trong mắt những người xung quanh đều hiện lên vẻ hưng phấn, hai người này xem bãi săn là nơi đấu đá như hậu cung à? Không màng thể diện trực tiếp cãi nhau.
Nhưng Phong Thiến ngồi trên khu vực của các vị cô nương ở đối diện thì vô cùng kinh ngạc. Hai người này đang chỉ trích sai lầm của đối phương, trên mặt tràn đầy ghét bỏ nhưng không ai nói đến mũi tên kia, cũng không cố gắng hướng chuyện này đến Thái hậu. Nàng nhịn không được nhướng mày, rõ ràng hai vị kia đang “nhiệt liệt” cãi nhau là đã thương lượng phương án từ trước.
Phong Thiến bưng lên chén trà uống hai ngụm trà lạnh rồi nheo mắt nhìn về phía Thái hậu. Dáng vẻ của Thái hậu như đang xem kịch vui, hiển nhiên Thẩm Vũ và Hứa Khâm cãi nhau khiến bà vui mừng.
Con ngựa Hứa Khâm cưỡi cũng được dắt đi, túi đựng mũi tên cũng đã bị người trộm đổi đi rồi.
“Đủ rồi, hai vị ái phi, ái tần đều bị sợ hãi, tất cả là do bọn nô tài ăn hại!” Lông mày Tề Ngọc giật giật, hắn cao giọng nói một câu kịp thời ngăn cản hai người tiếp tục cãi nhau.
Thẩm Vũ và Hứa Khâm liếc nhìn nhau một cái, ở trong mắt người khác là hai người ánh mắt lạnh băng nhìn nhau, căm ghét đối phương. Kỳ thật chỉ có hai người biết là trong mắt người kia mang theo chắc chắn, mặc dù trước đó hai người cũng ghét nhau nhưng đối với Thái hậu, nếu Thẩm Vũ làm ra tội ác tày trời gì với Thái hậu thì Hứa Khâm cũng sẽ không nhúng tay vào.
“Trước tiên hầu hạ Thục phi và Viễn Quý tần trở về phòng nghỉ ngơi đi, truyền thái y đến khám cho cả hai người đi, tránh sợ hãi thành bệnh.” Thái hậu cũng nhẹ nhàng mở miệng, trên mặt tràn đầy quan tâm, gương mặt giả vờ hiền từ này đã lừa không biết bao nhiêu người rồi.
Thẩm Vũ và Hứa Khâm cũng không muốn ở lại đây, hai người được cung nữ nâng xuống, một trước một sau đi ra ngoài, khoảng cách giữa hai người cũng rất xa, giống như cả đời đều không muốn gặp nhau nữa. Thái hậu vẫn luôn nhìn hai người bọn họ, bà vô cùng hài lòng với khoảng cách giữa hai người.
Vì tránh cho Thái hậu sai người theo dõi nên dọc đường đi Thẩm Vũ và Hứa Khâm đều bước chân vội vàng, vẫn luôn duy trì khoảng cách cũ, cung nữ dìu hai người sợ mất mật, bọn họ sợ chủ tử của mình bị bệnh động kinh.
Đến tận lúc trở về sân của mình thì Thẩm Vũ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay lập tức chạy vào buồng trong, sai người canh giữ ngoài cửa rồi mới lôi nửa mũi tên giấu trong ống tay áo ra. Thái hậu luôn luôn giảo hoạt, hôm nay không bắt được nhược điểm của bà ta thì cho dù có lấy mũi tên ra, nói túi đựng mũi tên của Hứa Khâm có vấn đề thì cũng không ai tin tưởng, có khi còn bị Thái hậu cắn ngược lại một cái. Vì không rút dây động rừng, hôm nay nàng và Hứa Khâm mới biểu diễn một màn hai người cắn xé lẫn nhau như vậy.
Thẩm Vũ nhờ Phong Thiến bẻ gãy mũi tên, chỉ mang theo phần mũi nhọn trở về. Sau này hồi cung nàng phải sai người điều tra rõ ràng, nếu đúng như Phong Thiến nói trước đó, trên mũi tên có bôi đồ vật mới dẫn sói đến thì nàng sẽ khắc ghi trong tim. Món quà hôm nay Thái hậu tặng nàng sau này nàng sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần!
Đương nhiên về phía Hứa Khâm cũng vậy, mũi tên vẫn luôn giấu trong tay áo nên không tiện hành động, chỉ cần cử động mạnh một chút sẽ đâm vào cánh tay, vô cùng tra tấn người.
Thái y đến khám cho hai người, cả hai đều không bị thương ngoài da nên thái y chỉ viết phương thuốc an thần dưỡng khí rồi trở về.
Hoàng thượng vẫn luôn ngồi ở chủ vị chờ Lý Hoài Ân đọc xong danh sách những người được ban thưởng. Lông mày của hắn nhíu chặt, rõ ràng sắp hết kiên nhẫn rồi.
Không ngoài dự kiến của mọi người, Phong Thiến bởi vì săn được một con sói, lại cứu Thục phi và Viễn Quý tần nên có công lớn, nàng giành được thứ nhất.
Đợi chuyện bên này xong xuôi thì Tề Ngọc vội vàng chạy đến chỗ của Thẩm Vũ. Cửa trong cửa ngoài đều rộng mở, rõ ràng là đang chờ hắn đến. Lúc Tề Ngọc bước vào thì nhìn thấy một nữ tử đang ngồi trước gương đồng.
Trên mặt hắn lộ ra vài phần kinh ngạc, hắn nghĩ nàng bị chấn kinh chắc đang nằm trên giường chờ hắn đến an ủi. Không ngờ nàng lại ngồi trước gương đưa lưng về phía hắn, trên tay cầm phấn nhẹ nhàng dặm lên má, ngón tay nhẹ nhàng xoa đều.
Trên đầu búi tóc phi tiên, váy sam mặc trên người kim quang lấp lánh. Chỉ cần nhìn bóng dáng của nàng thì lòng Tề Ngọc cảm thấy mềm nhũn.
Tề Ngọc chậm rãi đi đến, cho tới khi đến gần sau lưng nàng, bóng dáng cao lớn của nam nhân hiện lên trên gương đồng, Thẩm Vũ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiến Công Sủng Phi
Chương 184: Thật thật giả giả
Chương 184: Thật thật giả giả