Edit: Tuệ Tu nghi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Thẩm Vũ bị động tác này của Đại Hoàng tử chọc cười, vươn tay sờ sờ đầu nó. Vừa ngẩng đầu thì nàng đã nhìn thấy Thẩm Uyển đứng ở ngưỡng cửa nhưng lại không tiến vào, đôi mắt không hề chớp cứ nhìn chằm chằm bóng dáng của Đại Hoàng tử, hốc mắt hơi ửng hồng.
"Kính Hiên, xem ai tới kìa?" Thẩm Vũ vươn ngón tay búng búng cái trán của Đại Hoàng tử, ánh mắt hướng ra phía sau thằng bé ý bảo nó nhìn thử.
Đại Hoàng tử lập tức xoay người theo bản năng, thân thể nghiêng về một bên, hai bàn tay nhỏ bé bám lấy mép giường. Người xung quanh đều duỗi tay ra, vô thức muốn đón nó, nào ngờ thằng nhóc này đã quen với lối sinh hoạt chỉ dùng một chân, đã đứng vững rồi.
"Ha ha---" Đầu tiên thằng bé lộ ra vẻ mặt bị dọa, sau đó lại ngẩng đầu cười ngu ngốc với Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ cũng đã vì bị thằng bé dọa mà rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, nàng lên tiếng nhắc nhở Đại Hoàng tử lần nữa. Chân còn lại của Đại Hoàng tử chỉ có thể đứng thẳng, cũng không thể xoay người được, cho nên nhóc đành nắm chặt mép giường, dùng sức xoay đầu lại nhìn.
Nhưng vừa rồi Thẩm Uyển lại tiến lên vài bước, đi vào trong điện, nó lại xoay xoay cổ tới tới lui lui cũng không nhìn thấy ai mới đi vào, gương mặt có vài phần nôn nóng.
"Không có ai, mẫu phi gạt con! Sao mẫu phi cứ luôn gạt con!" Giọng nói vừa mềm vừa giòn truyền đến, Đại Hoàng tử từ bỏ việc quay đầu lại tìm người, quay đầu lại nhìn Thẩm Vũ, cao giọng lên án, vẻ mặt cũng không hề vui vẻ.
Từ khi Đại Hoàng tử hơi hiểu chuyện thì thú vui lớn nhất của Thẩm Vũ là đùa giỡn tên nhóc này. Đại Hoàng tử cũng ghi nhớ trong lòng, mỗi lần như vậy thì Thẩm Vũ đều sẽ cười đến nghiêng trái nghiêng phải, còn nó chỉ có thể tự mình thừa nhận ý xấu xuất phát từ mẫu phi!
"Sao mẫu phi có thể lừa con chứ, mẫu phi chưa bao giờ lừa con cả. Để bà vú ôm con qua đi, là Uyển mẫu phi của con đến thăm con đấy!" Thẩm Vũ hơi dở tính trẻ con mà liếc nó một cái, sau đó hơi cao giọng phản bác.
Nàng vừa dứt lời thì bà vú lập tức tiến đến, khom lưng, cẩn thận ôm thằng bé vào trong lòng, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Uyển.
Đối với vị "Uyển mẫu phi" trong miệng Thẩm Vũ, Đại Hoàng tử rõ ràng là hơi tò mò. Nó thường xuyên được nghe Thẩm Vũ nhắc đến vị Uyển mẫu phi này, chỉ là trong ký ức của thằng bé, hình như nó chưa từng thấy Thẩm uyển. Có lẽ vì không muốn gặp phải phiền phức không đáng có thì Thẩm Uyển luôn trốn tránh Đại Hoàng tử, sợ có người đến ám hại đứa bé này.
Thẩm Uyển nâng hai tay lên, hơi run rẩy đón lấy Đại Hoàng tử từ trong lòng bà vú, khi vòng tay được thân thể mềm mại của đứa nhỏ lấp đầy, hốc mắt nàng lập tức đỏ lên. Cánh tay hơi dùng sức mà ôm vòng eo và lưng của Đại Hoàng tử, mũi hơi chua xót, hận không thể hòa nó này vào trong máu thịt của mình.
Đứa trẻ đang trong ngực chính là cốt nhục từ trên người nàng rơi xuống, nhưng dưới cung quy cực kỳ tàn ác này, nàng cũng chỉ có thể chắp tay nhường lại cho người khác. Đương nhiên nàng cũng vô cùng cảm ơn Thẩm Vũ, để nàng sống sót đến bây giờ, hơn nữa còn chăm sóc Đại Hoàng tử hết sức chu đáo.
Đại Hoàng tử không hiểu vì sao mà vị Uyển mẫu phi này lại ôm mình chặt như vậy, nhưng từ trong động tác này, nó lại có thể mơ hồ cảm nhận được mấy phần an tâm, nên cũng không giãy giụa hoặc là kêu khóc, chỉ an an ổn ổn mà dựa vào trong ngực nàng, tựa đầu vào bả vai nàng.
Thẩm Vũ vẫn luôn dựa vào đầu giường, khuôn mặt chứa ý cười nhìn về phía hai mẫu tử kia, cũng không hề lên tiếng thúc giục. Mãi cho đến khi cảm xúc của Thẩm uyển hồi phục lại như thường, trả Đại Hoàng tử cho bà vú đang đợi bên cạnh, hai tỷ muội mới cùng nhau lên tiếng chào hỏi.
Cung nhân xung quanh đều vô cùng có ánh mắt mà lui xuống, Thẩm Uyển ngồi vào mép giường. Có lẽ do vừa rồi ôm Đại Hoàng tử nên cả người nàng đều toát ra một loại hơi thở ôn hòa, ý cười trên mặt cũng vô cùng điềm đạm, giống như là vừa lấy được phần thưởng rất lớn vậy.
"Sao muội lại chỉ nhìn trúng Lãng Nguyệt am vậy? Thái hậu cũng ở trong đó, muội vẫn nên cẩn thận thì hơn!" Thẩm Uyển hơi nhíu mày, nói ra lo lắng trong lòng, dù sao trong kinh thành cũng có rất nhiều am ni cô nổi danh, Thẩm Vũ lại kiên quyết chỉ coi trọng Lãng Nguyệt am này, thật sự khiến nàng không thể hiểu được.
"Nguyệt Trạc sư thái hiện tại của Lãng Nguyệt am là người chính trực, tâm tư lại tỉ mỉ và thiện lương. Huống hồ nguyên nhân chính là vì Thái hậu cũng ở đó, cho nên muội mới muốn qua đó trấn thủ, tránh cho lại có người giúp vị lão nhân gia này đông sơn tái khởi!" Không có người ngoài ở đây nên lời nói của Thẩm Vũ có phần tùy ý.
Quan trọng là, nàng không tin Thanh Phong, ngày nào chưa trừ đi Thanh Phong, thì ngày đó lòng nàng còn vô cùng khó chịu!
"Tỷ tỷ thì sao? Sau khi muội ra khỏi cung, tỷ có nhiệm vụ rất quan trọng, đến lúc đó hậu cung nhất định sẽ nổi lên một trận sóng gió. Vốn việc muội xuất cung sẽ khiến cho người khác chú ý, phải nhờ tỷ tỷ ở trong cung chu toàn, di dời ánh mắt của những kẻ có tâm tư dơ bẩn kia!" Sau khi Thẩm Vũ nhớ đến kế hoạch tiếp theo, nở nụ cười trêu chọc, giọng điệu hơi nâng cao, tựa như cực kỳ sung sướng.
Thẩm Uyển nhớ đến mấy ngày trước, Hoàng thượng có đến Kỳ Hoa điện, sau khi thấy nàng thì chỉ vội vàng dặn dò vài câu đã kêu nàng đến thiên điện nghỉ tạm, bản thân hắn thì nằm trên giường ở chính điện nghỉ ngơi. Trước khi rời đi, nàng từng xoay người nhìn thoáng qua, đệm, chăn và gối trên giường đều đã được thay đổi, rõ ràng việc Hoàng thượng đến Kỳ Hoa điện chỉ là để diễn kịch.
Mà việc nàng phục sủng, hẳn cũng chỉ là bước đầu tiên, Thẩm Vũ rời cung chính là bước thứ hai, còn kế hoạch tiếp theo, nàng cũng chỉ biết vai trò của mình thôi, còn lại thì Hoàng thượng cũng không nói với nàng.
"Nói lời ngốc nghếch gì vậy, tỷ vẫn luôn rất cảm kích muội, ở hậu cung này mà còn có thể không bỏ rơi người tỷ tỷ vô dụng như tỷ đây. Hơn nữa còn đối đãi với Đại Hoàng tử như con mình sinh ra! Chuyện này ấy à, nếu tỷ có thể cống hiến chút sức lực, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu đôi chút. Chỉ là dù sao tỷ cũng chỉ có thể hấp dẫn ánh mắt của đám người kia, nhưng lại không thể giúp muội canh chừng Hoàng thượng." Cảm xúc của Thẩm uyển rõ ràng có hơi kích động, đối với những gì Thẩm Vũ làm vì nàng, nàng vô cùng cảm kích.
Sau khi sinh xong Đại Hoàng tử, nàng mới hiểu ra, quan tâm mấy chuyện tranh giành đó làm gì chứ? Chỉ cần bản thân có thể nhìn con bình bình an an mà lớn lên, đó chính là việc tốt đẹp nhất rồi.
Giọng nói của Thẩm Uyển vừa dứt, vẻ mặt của Thẩm Vũ đã trầm xuống hai phần, đây là chuyện nàng không có cách nào khống chế. Cho dù Hoàng thượng không sủng ái ai, nhưng không tránh khỏi phải triệu hạnh nữ nhân, vì nàng mà không chạm vào nữ nhân rõ ràng là không thể! Nàng đã yêu cầu Hoàng thượng hứa cho nàng vị trí Hoàng hậu và thân mẫu của Thái tử, sao có thể lại mở miệng kêu hắn đừng sủng hạnh nữ nhân khác đây!
Bức ép quá chặt sẽ bị phản tác dụng. Nàng luôn là một nữ nhân biết nhìn thời thế, nếu muốn sửa một loạt các tật xấu của Hoàng thượng, nàng phải nắm được địa vị và con trước rồi nói tiếp!
Sau khi Thẩm Vũ suy nghĩ tỉ mỉ như vậy, cảm xúc cũng dần khôi phục lại, khóe miệng mang ý cười nhu hòa, thấp giọng nói: "Nên là của mình thì nhất định là của mình, người khác có cưỡng cầu cũng không được. Vừa hay lấy lần rời cung này làm cơ hội, xem trong mấy vị muội muội kia ai có thể lọt vào mắt Hoàng thượng!"
Giọng nói của nàng bị ép xuống hơi trầm thấp, lại không chứa chút uể oải nào, ngược lại còn chứa mấy phần nóng lòng muốn thử.
Thẩm Uyển thấy nàng không bị ảnh hưởng, trong lòng cũng nhẹ nhõm, hai tỷ muội tán gẫu vài câu xong thì Thẩm Uyển rời đi. Trước khi đi còn từ chối đề nghị để nàng gặp Đại Hoàng tử lần nữa của Thẩm Vũ.
Hiện tại Đại Hoàng tử cũng phải theo Thẩm Vũ, nàng sợ mình gặp rồi sẽ không nỡ để nó đi. Chỉ có đi theo Thẩm Vũ thì đứa nhỏ này mới có tương lai tốt đẹp, mẫu thân thân sinh như nàng tình nguyện không gặp nó, chỉ mong Đại Hoàng tử cả đời thuận lợi!
Khi Thẩm Uyển bước đến ngưỡng cửa, vẫn không cầm lòng được mà quay đầu nhìn thoáng qua. Bà vú bèn đỡ Đại Hoàng tử ra ngưỡng cửa ngoại điện, hình như thằng bé đang nổi cáu, đôi tay không ngừng đẩy tay bà vú đang đỡ nó, vẻ mặt cũng có vài phần buồn bực.
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của thằng bé, Thẩm Uyển không nhịn được mà mỉm cười, đáy lòng mềm nhũn. Nhưng khi đôi mắt nàng quét đến cái chân trái đang rủ xuống của nó, lòng nàng bỗng nhiên run lên.
Tâm trạng nếu biết vậy sẽ chẳng làm chẳng mấy chốc đã khoét một lỗ trong ngực nàng. Con của nàng, cuối cùng thì vẫn do nàng hủy hoại. Khi Đại Hoàng tử còn chưa được sinh ra đã bị người làm mẫu thân là nàng tước đoạt rất nhiều quyền lợi. Cái chân trái không thể động đậy kia cũng sẽ trở thành gánh nặng cả đời của Đại Hoàng tử!
Sáng sớm ngày hai mươi bốn tháng năm, gần như chủ tử của các cung đều thức dậy rất sớm để trang điểm chải chuốt. Hôm nay chính là ngày Hoàng Quý phi rời cung, đã lâu không thấy vị Hoàng Quý phi này, không biết phong thái của Thẩm Vũ thế nào.
Lúc trước là vì Thẩm Vũ muốn tĩnh tâm dưỡng khí nên miễn toàn bộ thỉnh an cho phi tần hậu cung, đến nay cũng đã qua hơn hai tháng. Vốn còn cho rằng sớm muộn gì cũng khôi phục lại, không ngờ Hoàng Quý phi lại trực tiếp xuất cung, xem tình hình này thì tháng ngày thỉnh an sớm tối sẽ còn lâu mới quay lại.
Đương nhiên không có ai nghi ngờ là nàng xuất cung để sinh con, đều chỉ nghĩ là nàng mắc bệnh khó nói gì đó, nếu không sao hai ba tháng liền không thấy người, mỗi ngày còn mời ni cô nhập cung, chẳng lẽ là bị yêu ma quấn thân, phải làm phép?
Buổi tối hôm qua Hoàng thượng là ngủ lại Cẩm Nhan điện, bởi vì không dám chạm vào Thẩm Vũ cho nên giữa hai người là một khoảng cách rất xa. Sáng hôm nay, hai người thức dậy cũng vô cùng muộn. Thẩm Vũ cố ý chọn một bộ y phục rộng thùng thình, trang dung vô cùng đơn giản, chỉ là thân thể nàng được Đỗ Viện phán điều trị vô cùng tốt, nên thật ra không nhìn ra điểm khác thường gì.
Trước khi hai người ngồi lên kiệu đi đến cửa cung, trong quảng trường đã đứng đầy các vị phi tần đủ mọi phẩm cấp. rõ ràng đều đến để tiễn Thẩm Vũ xuất cung. Vì để bản thân có thể đích thân tiễn Thẩm Vũ mà Hoàng thượng đã miễn triều một ngày.
Tầm mắt mọi người đều tập trung lên người hai vị này, Tề Ngọc bước từ trên long liễn xuống thì lập tức bước đến bên cạnh kiệu của Thẩm Vũ, từ từ đỡ nàng xuống. Hai người tay trong tay bước lên phía trước vài bước.
"Tham kiến Hoàng thượng, Quý phi nương nương!" Lập tức toàn bộ người trong quảng trường đều quỳ xuống hành đại lễ, một biển người đen nghìn nghịt, vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Thẩm Vũ đưa lưng về phía mọi người, đối diện với Hoàng thượng, hai người đều chưa nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nhau.
"Nổi gió rồi, Hoàng thượng, cũng sắp đến giờ rồi, nên để Quý phi nương nương lên xe đi thôi!" Lý Hoài Ân ngẩng đầu nhìn bốn phía, đánh liều chạy đến.
Minh Âm cầm áo choàng đi đến, nhẹ nhàng giũ ra, tựa như muốn thay Thẩm Vũ mặc vào, lại bị Hoàng thượng đoạt mất. Nam nhân tự mình mặc áo choàng cho nàng, hơn nữa còn thành thục mà buộc đai lưng thành hình một con bướm, nhìn rất đẹp mắt.
"A Vũ!" Cuối cùng thì hắn cũng mở miệng, nhưng giọng nói lại vô cùng khàn đục, khiến trái tim người nghe run rẩy. Thậm chí có người còn nghi ngờ có phải người nam nhân cao quý nhất Đại Tần này đã rơi lệ hay không.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiến Công Sủng Phi
Chương 196: Đưa tiễn giai nhân (1)
Chương 196: Đưa tiễn giai nhân (1)