TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiến Công Sủng Phi
Chương 218: Tranh giành danh ngạch (1)

Edit: Phương Hiền dung.

Beta: Thần Hoàng Thái phi.

Tề Ngọc không trả lời Thẩm Vũ, chỉ thấp giọng dặn dò vài câu rồi rời khỏi Phượng Tảo cung. Hoàng thượng rời đi không lâu, nhóm Minh Âm liền dẫn cung nhân bắt đầu khuân đồ vào. Phượng Tảo cung cần trang trí lại một chút, có không ít vật dụng ở Cẩm Nhan điện vẫn chưa chuyển sang đây.

Thiên điện của hai vị tiểu Hoàng tử cũng được chuẩn bị ổn thỏa. Hiện giờ, Nhị Hoàng tử đang tự mình học cách ngồi. Đáng tiếc, mấy ngấn thịt trên bụng thằng bé luôn ngăn trở việc nó ngồi một cách vững vàng, chỉ cần hơi động đậy một chút thì mấy ngấn thịt sẽ dễ dàng chuyển từ bên này sang bên khác. Thỉnh thoảng thằng bé sẽ nghiêng ngả vài lần, thậm chí nhiều lúc còn ngã sấp mặt xuống giường.

"A a a!" Lúc này Nhị Hoàng tử đang tự chơi đùa một mình, cao giọng kêu lên, hình như đang vô cùng vui vẻ.

Đối với cảnh vật xung quanh, thằng bé không cảm thấy xa lạ chút nào, thậm chí còn có cảm giác vô cùng hưng phấn.

Đại Hoàng tử ngồi bên cạnh, nhìn viên thịt tròn nghiêng qua nghiêng lại, lập tức trong lòng nảy ra ý định đùa giỡn. Thừa lúc Nhị Hoàng tử không để ý, Đại Hoàng tử lấy tay đẩy nhẹ vào người Nhị Hoàng tử một cái, viên thịt tròn lập tức ngã thẳng xuống bên cạnh. Âm thanh ngâm nga vui vẻ bỗng chốc im bặt, cả người Nhị Hoàng tử ngã nghiêng trên giường, hì hục dịch chuyển, muốn bò dậy.

Thẩm Vũ ngồi ở bàn trang điểm, trong gương đồng hiện ra khuôn mặt kiều diễm, khoé miệng nàng hơi cong lên, khoé mắt đuôi mày đều mang theo ý cười, hiển nhiên là nàng khá hài lòng với tất cả những chuyện xảy ra khi hồi cung hôm nay. Nhưng mà ý cười lại không đạt đến đáy mắt. Hôm nay hai vị tân sủng kia, xem như nàng đã có hiểu biết. Tuy nói Hoàng thượng đối với các nàng cũng không tính là đặc biệt quan tâm, nhưng sau khi từ Lãng Nguyệt am trở về, nhìn thấy hai khuôn mặt xinh đẹp kia, đáy lòng Thẩm Vũ bỗng trở nên không thoải mái.

Dục vọng của con người chỉ có càng ngày càng bành trướng hơn. Nàng đã từng chỉ mong nếu như Hoàng thượng có thể ban cho nàng ngôi vị Hoàng hậu và Thái tử cho nhi tử nàng thì đã là ước muốn cực hạn rồi. Nhưng đến khi nàng đã nắm chắc hai thứ này trong tay, thì trong lòng lại có thêm kỳ vọng mới, đó chính là từ nay về sau, Hoàng thượng chỉ sủng hạnh duy nhất một mình nàng mà thôi.

Hoàng hậu nương nương hồi cung, từ thái độ của Hoàng thượng đối với Thẩm Vũ mà nói, đã khiến cho chủ tử của các cung hoảng loạn rồi. Cái cảm giác Thẩm Vũ bá chiếm Hoàng thượng một lần nữa lại quay trở về. Không ít người tìm hiểu hôm nay Hoàng thượng sẽ triệu hạnh ai, nhưng không cần tốn nhiều công sức thì ai cũng biết hướng đi của Hoàng thượng.

Vị cửu ngũ chí tôn này, giống như ưu sầu sau khi rời khỏi Phượng Tảo cung, đóng cửa suy nghĩ rất lâu, mãi đến lúc dùng xong bữa tối, hắn mới sai người nâng long liễn trở về Phượng Tảo cung. Hiển nhiên, tối nay Hoàng thượng muốn chúc mừng ngày đoàn tụ với Hoàng hậu nương nương thật vui vẻ rồi.

Hai vị Hoàng tử đã được ôm đến thiên điện, Hoàng thượng nằm đối mặt với Thẩm Vũ, nhất thời hai người đều không mở miệng nói chuyện. Đã một năm bọn họ không làm chuyện cá nước thân mật, nhưng khi thật sự nằm trên giường, gần gũi dán sát vào nhau như vậy, thế mà lại không thể khôi phục lại trạng thái trước kia. Lúc không nằm cạnh Thẩm Vũ, trong đầu Hoàng thượng toàn bộ đều là Thẩm Vũ, giống như ma chướng vậy. Nhưng khi thật sự đến thời khắc này, vậy mà hắn lại không làm gì được.

Tuy hứng thú và dục vọng vẫn còn đó, chỉ là trong lòng hắn đột nhiên có chút sợ, giống như hắn không nên chạm vào Thẩm Vũ vậy, thâm tâm không hiểu sao cứ dâng lên cảm giác nôn nóng.

Thẩm Vũ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoàng thượng, thấy hắn không có ý muốn hoan hảo, trong lòng sinh ra cảm giác quái dị. Vừa vui mừng, lại có chút mất mát. Vui mừng chính là, nàng không hi vọng hoan hảo với Hoàng thượng vào lúc này. Nàng sợ sẽ nói ra khúc mắc trong lòng, làm Hoàng thượng biết được suy nghĩ của nàng. Mất mát chính là, đây rõ ràng là thời cơ để nàng lung lạc Hoàng thượng, nhưng đáng tiếc cứ như vậy mà bỏ lỡ.

"A Vũ, năm nay nàng có muốn đi tránh nóng không?" Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, hiển nhiên hắn muốn nói chút chuyện để xua tan đi cảm giác căng thẳng này.

"Đến tháng bảy, tháng tám, hậu cung sẽ vô cùng nóng bức. Nếu có thể đi hành cung tránh nóng, thần thiếp còn muốn dẫn Thái tử và Đại Hoàng tử theo. Hai đứa bé này luôn ở cùng với thần thiếp trong Lãng Nguyệt am, cả ngày đều quanh quẩn trong tiểu viện, chưa bao giờ ra ngoài, có lẽ là ngột ngạt muốn chết rồi, dẫn ra ngoài vui chơi cũng tốt!" Thẩm Vũ suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng trả lời.

Lập tức liền đến thời điểm nóng nhất trong năm, hôm nay đã là mùng một tháng bảy, nếu muốn đi tránh nóng, tốt nhất nên nhanh chóng chuẩn bị.

"Được. Tuy thân thể trẻ con khá yếu, nhưng nhìn bộ dáng đó của tiểu Sanh, so với Kính Hiên còn khoẻ hơn nhiều, mang thêm vài thái y là được. Danh sách phi tần hậu cung đi theo nàng cứ liệt kê đi. Theo trẫm thấy thì để Lương phi, Đức phi và Tuệ Phi ở lại trông coi hậu cung là được." Hoàng thượng cân nhắc một chút, suy tính trong đầu.

Thẩm Vũ khẽ nhướng mày lên, hiển nhiên Hoàng thượng chọn ba người này ở lại cũng là vì cân bằng thế lực trong hậu cung. Có điều không mang những lão nhân trong hậu cung đi, chứng tỏ Hoàng thượng muốn dẫn người mới theo. Nàng nghĩ như vậy, trên mặt liền lộ ra nụ cười lạnh.

"Nhưng thần thiếp đã rời cung hơn một năm, không biết vị muội muội nào được Hoàng thượng yêu thích, ngộ nhỡ nếu có chọn sai thì cũng không hay. Huống hồ phi tần trong cung từng được Hoàng thượng sủng hạnh rất nhiều, thần thiếp chọn người này, nói không chừng sẽ đắc tội với người kia." Thẩm Vũ hơi nâng cao giọng, giọng nói mang theo ý trêu chọc.

Tuy Tề Ngọc không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Vũ, nhưng cũng đoán được lúc nàng nói những lời này, khóe miệng nhất định là sẽ mang theo vài phần ý cười mỉa mai.

"Linh tinh! Trong lòng trẫm chỉ yêu thích một mình nàng. Nàng là thê tử của trẫm, còn bọn họ chỉ là thị thiếp mà thôi, đừng có rảnh rỗi ăn giấm chua. Nàng đưa ra danh sách, trẫm sẽ tuyên bố, như vậy sẽ không ai oán trách được nàng!" Tề Ngọc vươn tay trái ra nhẹ nhàng nhéo má Thẩm Vũ một cái, trong giọng nói chứa vài phần quở trách, giống như đang trách cứ Thẩm Vũ không hiểu tấm lòng của hắn vậy.

Thẩm Vũ lại nhíu mày lần nữa. Nàng cẩn thận thăm dò thái độ của Hoàng thượng đối với những tân sủng kia. Quả nhiên đối với những nữ nhân đó, Hoàng thượng vẫn trước sau như một vô tâm vô phế. Bọn họ giống như đồ chơi vậy, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, tuy điều này không có sẽ không ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng mà có thì tất nhiên sẽ càng tốt hơn.

"Hoàng thượng nói vậy, hay là giao toàn quyền cho thần thiếp đi. Hậu cung nhiều mỹ nhân như vậy, Hoàng thượng thì chỉ có một, tất nhiên là chỉ có người có năng lực thì mới có thể theo Hoàng thượng đi hành cung tránh nóng. Lúc này thần thiếp đơn giản để cho các nàng tỷ thí với nhau!" Khóe miệng Thẩm Vũ ẩn chứa ý cười giảo hoạt. Thái độ của Hoàng thượng rõ ràng như vậy, nếu nàng không lợi dụng cơ hội này để giày vò những phi tần kia, thì thật có lỗi với người vừa mới thăng lên vị trí Hoàng hậu như nàng rồi.

Cái gọi là tân quan thượng nhậm tam bả hỏa [1], hôm nay nhìn thấy những người kia, nàng vẫn luôn trong thế thăm dò, áp chế tính tình của bản thân. Ngày mai nàng không ngại cho các nàng ta biết chỗ lợi hại của tân Hoàng hậu, nhân tiện cũng giúp các tỷ muội từng quen biết trước kia, một lần nữa nhớ lại thủ đoạn của Thẩm Vũ. Đương nhiên càng có thể giúp các muội muội mới hiểu rõ tác phong của Hoàng hậu nàng!

[1] Tân quan thượng nhậm tam bả hỏa (新官上任三把火): Mang nghĩa quan viên mới nhận chức thường làm những việc chứng tỏ năng lực.

"Tỷ thí? Chậc, vẫn là A Vũ suy nghĩ chu đáo. Mỗi khi trẫm bị nhóm nữ nhân đó làm phiền đến đau đầu, đều phải tự mình ra tay xử lý. Lúc này, đích thực là trước tiên để các nàng ta phải tự mình giải quyết rồi! Tỷ thí, trẫm đúng là có điều muốn đề xuất. Những thứ như cầm kỳ thi họa thì không đủ tâm đắc, không cần phải so đo hết toàn bộ, trẫm không thích. Giương cung bắn tên lại quá lỗ mãng, theo trẫm thấy, quyết đấu bằng hình thức kéo co là được!" Tề Ngọc lập tức trở nên hưng phấn, trực tiếp xoay người đối diện với nàng, toàn bộ ngữ điệu đều giương cao, lớn giọng đưa ra đề nghị.

Thẩm Vũ nhẹ nhàng quay đầu nhìn hắn, tuy không có ánh đèn, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy sự hưng phấn rạng ngời trong đáy mắt của Hoàng thượng phản chiếu lại từ ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, làm cho Thẩm Vũ không hiểu sao cũng trở nên hưng phấn theo.

"Hoàng thượng, người chắc chắn chưa?" Các muội muội kia, mỗi người đều là chủ tử mười ngón tay không dính nước. Vì không để cho mình thất thố khi kéo co, e là bọn họ sẽ không dùng toàn lực để kéo nhỉ?" Thẩm Vũ cố gắng kìm nén cảm xúc vui sướng trong lòng lại, giả vờ ra vẻ vô cùng bối rối, nhỏ giọng hỏi.

"A Vũ có nhiều mưu ma chước quỷ nhất, khẳng định sẽ có cách, vậy mà bây giờ lại thoái thác. Đến lúc đó nàng đưa ra thêm một vài mục khác nữa, rồi so đấu luôn một lần. Trẫm sẽ đến xem, tốt nhất là nàng nghĩ thêm nhiều mục khó khăn đi!" Tề Ngọc mặc kệ nàng viện cớ, chỉ hưng phấn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Thẩm Vũ nhếch khóe miệng lên, có tiết mục kéo co mở màn này của Hoàng thượng, nghĩ đến lúc tỷ thí nhất định là một buổi vận động đặc biệt khác lạ. Những phi tần mảnh mai kia, từng người vì có thể được đi theo, e là đến lúc đó sẽ dùng tất cả thủ đoạn, nhất định tình hình sẽ vô cùng gây cấn.

Lý Hoài Ân vẫn đứng hầu bên ngoài, phụ trách lắng nghe động tĩnh. Vậy mà hai người này tâm sự đến nửa đêm vẫn chưa vào chủ đề chính, hắn gấp đến độ trán toát ra mồ hôi lạnh. Sau khi Hoàng hậu xuất cung, tuy thỉnh thoảng Hoàng thượng có triệu hạnh phi tần, nhưng mỗi lần như thế, không lâu sau Hoàng thượng đã cho người khiêng ra ngoài. Lý Hoài Ân chỉ lo trứng của Hoàng thượng không được, nếu không tại sao lần nào cũng ngắn như vậy?

Hắn còn trông cậy vào Hoàng hậu nương nương sau khi hồi cung thì có thể xoay chuyển được tình huống này, không ngờ tất cả đều trở thành bọt nước. Lẽ nào gần đây Hoàng thượng si mê võ học, xem bí tịch võ công nào đó không nên xem, vì muốn luyện thành thần công nên đã tự thiến rồi sao? Thật đáng sợ! Hắn đường đường là Đại Tổng quản nội giám, muốn đi theo hầu hạ chân long thiên tử, chứ không phải một vị Hoàng thượng không có trứng!

Lúc Lý Hoài Ân còn đang ăn năn hối hận, hai người trong nội điện đã thương lượng ổn thỏa. Sắc trời bên ngoài đã dần hửng sáng, cho dù muốn làm chuyện xấu thì cũng không đủ thời gian, vì vậy chỉ có ngủ mới là chính đạo.

Hôm sau, lúc Thẩm Vũ thức dậy, Hoàng thượng sớm đã thượng triều rồi. Đám người Lan Hủy nghe thấy động tĩnh liền dẫn người tiến vào. Đầu tiên là rửa mặt chải đầu, hai vị Hoàng tử còn chưa thức dậy, nhưng mà canh giờ đã không còn sớm nữa.

Thẩm Vũ thay trang phục trên người. Từ nay về sau, nàng có thể quang minh chính đại mặc xiêm y màu đỏ rồi. Đến khi nàng mang theo cung nhân bước ra ngoại điện, thì trong điện đã có hai hàng người đang đợi sẵn. Nàng mới vừa ngồi vào ghế phượng, thì những người đó liền đồng loạt cúi người hành lễ, giọng nói trong trẻo êm tai.

Nàng chậm rãi cúi đầu, lướt mắt một vòng, chỉ nhìn thấy bộ dáng thần phục của những người kia, hai hàng người chỉ để lộ ra cái gáy. Cảm giác trong lòng về sự ưu việt càng mãnh liệt (tự cho mình hơn hẳn người khác), nàng nhẹ nhàng nâng tay lên phất một cái, cho phép mọi người ngồi xuống.

"Hôm qua Hoàng thượng đề xuất chuyện đi hành cung tránh nóng với bổn cung, đã điểm danh để ba vị muội muội là Lương phi, Đức phi, và Tuệ Phi ở lại trông giữ hậu cung. Các cung phi còn lại muốn đi theo, đành phải tự mình đoạt lấy danh ngạch!" Thẩm Vũ không hề dây dưa dài dòng, trực tiếp nói chuyện đi hành cung tránh nóng.

Đọc truyện chữ Full