Edit: Dương Chiêu dung.
Beta: Tuệ Quý phi.
Minh Âm nhíu mày sâu hơn, bên trên có đến bảy, tám cái tên của cung nhân bị khoanh tròn, chính là những người cần được chăm sóc đặc biệt, họ đều là cung nhân đi ra từ cung điện của các phi tần có máu mặt trong hậu cung.
Mấy cung nữ có tâm tư cẩn trọng trong Phượng Tảo cung đều bị Minh Âm gọi đến thảo luận về mấy cung nhân trong danh sách. Hơn nữa nàng cũng đã chứng thực hồ sơ của bọn họ, từ quê quán đến hoàn cảnh gia đình.
“Minh Âm tỷ, Thuý Liễu này là đến từ Ký Châu, mấy cô nương này cũng là từ Ký Châu tới, các nàng là đồng hương.” Một tiểu cung nữ trong số đó như phát hiện ra điều gì, vẫy tay với Minh Âm, nàng ấy vừa nói vừa khoanh lại mấy vòng tròn trên danh sách.
Minh Âm đến gần, cúi người nhìn cẩn thận, lông mày dần nhăn lại. Trên tờ giấy Tuyên Thành tổng cộng có bốn vòng tròn, trong đó có hai vòng tròn là người bên cạnh Đức phi, còn lại là cung nữ hầu hạ bên cạnh Lương phi và Tuệ Phi.
Chân mày Minh Âm cau lại, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào danh sách trong tay, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Ký Châu, sao lại quen thuộc như vậy?” Minh Âm không ngừng lẩm bẩm mấy lời này, nàng hơi nheo mắt, rõ ràng là đang rơi vào trầm tư, như đang kiếm một manh mối nào đó.
“Tra thử chủ tử nương nương của các cung xem, ta nhớ rõ cũng có người đến từ Ký Châu!” Đột nhiên Minh Âm vỗ tay một cái, trên mặt lộ ra vài phần vội vàng, khó trách nàng cảm thấy địa danh Ký Châu này thật là quen thuộc, thì ra là do lúc trước nàng từng để ý đến nó.
Nghe nàng nói như vậy, lập tức có người bắt tay vào tìm kiếm hồ sơ, cung phi có thể khiến Minh Âm nhớ rõ như vậy, chắc chắn là mấy vị thường xuyên lộ mặt kia, vì vậy việc tìm kiếm cũng diễn ra rất nhanh chóng.
“Tìm được rồi, là Đức phi nương nương!” Một tiểu cung nữ trong số đó cầm sổ sách lên, ngón tay nàng chỉ vào một hàng chữ, trên mặt lộ ra vài phần khẩn trương.
Vẻ mặt của Minh Âm càng nghiêm túc hơn, nàng nhận lấy quyển sổ trong tay nha đầu kia rồi nhìn chằm chằm hàng chữ trên đó, tim đập như sấm. Từng đầu ngón tay cầm sổ đều đang run rẩy, tuy Đức phi họ Hứa nhưng cũng chỉ là họ hàng xa, nàng ta vốn là người Ký Châu, lớn lên ở Ký Châu, đến năm mười lăm tuổi Hứa gia mới biết rồi đưa về Hứa gia nuôi dưỡng một năm. Năm mười sáu tuổi, đúng lúc hoàng cung tuyển tú, bọn họ liền đưa nàng ta vào trong cung. Chỉ là trước giờ nàng ta vẫn chưa được Hoàng thượng sủng ái mà thôi.
“Tiếp tục xem cung nhân trong cung Đức phi, rốt cuộc có bao nhiêu người đến từ Ký Châu!” Minh Âm buông sổ rồi trầm giọng dặn dò.
Đáp án này thật sống động, có thể nói Đức phi chính là một mốc đột phá. Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, ngấm ngầm làm việc độc ác, còn hạ độc giết chết cung nữ, chỉ cần xác định được mục tiêu thì sẽ dễ đối phó hơn nhiều.
“Đa số cung nhân trong cung của Đức phi nương nương đều đến từ Ký Châu, trong cung nàng ta thay đổi người thường xuyên, vốn dĩ ta không hiểu lắm nhưng bây giờ thì biết rồi. Vị chủ tử này luôn chọn thời điểm phân phối cung nhân, trước tiên sẽ dùng người một thời gian, nếu là người khá tốt lại đến từ Ký Châu thì sẽ được giữ lại, còn nếu không phải là người đặc biệt lanh lợi hơn nữa lại đến từ nơi khác thì nàng ta sẽ nghĩ cách điều họ đi.” Lúc trước khi nàng phát hiện ra các tiểu cung nữ đến từ Ký Châu đã cảm thấy hơi kinh ngạc, sau nàng cẩn thận thẩm tra đối chiếu qua các cung nữ đó, thậm chí nàng còn kiểm tra thực hư các cung nữ đã từng hầu hạ Đức phi, cuối cùng cũng tìm ra quy luật này.
Sau khi Minh Âm nghe được thì không khỏi cười lạnh, ngữ điệu trào phúng mà nói: “Nhìn dáng vẻ Đức phi nương nương coi như là nuôi sống hơn phân nửa cung nhân đến từ Ký Châu trong hậu cung rồi, thậm chí cả người Ký Châu ở cung khác cũng không buông tha, dùng cũng thuận tay thật đấy!”
Sau khi nàng dặn dò mấy cung nữ kia xong thì lập tức vội vàng rời khỏi phòng, đi đến tiền điện. Đợi nàng báo cáo lại hết tình huống, trên mặt Thẩm Vũ hiện lên vẻ hung tàn.
“Phụ thân của Đức phi nương nương cũng không phải là người có học chân chính, thậm chí còn là kẻ vô tích sự, vì thế cho dù Hứa gia dốc hết sức lực cũng không thể dời nhà mẹ đẻ của Đức phi đến kinh đô, giờ vẫn còn lưu lại ở Ký Châu. Có điều trong cung có một vị phi tần toạ trấn nên trên dưới Ký Châu không một ai là không theo bọn họ. Hiển nhiên Ký Châu chính là hang ổ của Đức phi nương nương, người nhà nàng ta ở đó, còn bản thân nàng ta lại một tay khống chế nô tài đến từ Ký Châu trong hậu cung, hai bên kiềm chế, đúng là thực sự có không ít người không thể không bán mạng vì nàng ta!” Đến bây giờ Minh Âm cũng chẳng nói chuyện khách khí nữa, nàng đem hết tất cả tư liệu lúc trước tìm được tổng kết lại một lần.
Khó trách cung nữ bên Tư Dược ti kia thắt cổ tự vẫn, trong phòng không hề có một dấu vết giãy giụa nào, càng không phát hiện ra tình huống khả nghi nào, hiển nhiên là do tự nguyện. Nói không chừng trong tay Đức phi nắm tính mạng cả một nhà già trẻ của cung nữ kia, như vậy cung nữ đó chẳng có lý nào mà không phục tùng.
“Ồ? Bổn cung đúng là nhìn không ra, Đức phi trông thế mà lại là một kẻ giả heo ăn thịt hổ. Có thể tìm ra cách khống chế các cung nhân đồng hương, trong ngoài tiếp ứng, quả là một ý tưởng hay! Bổn cung không thể không khen ngợi sự thông minh tài trí của nàng ta!” Mày liễu của Thẩm Vũ dựng ngược, trên mặt lộ ra vài phần ý cười trào phúng, tuy lời nói ngoài miệng tỏ vẻ khích lệ nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo vô cùng.
Rõ ràng là nàng đang thật sự tức giận, khó trách Đức phi có bản lĩnh thông thiên như vậy, thế nhưng còn có pháp bảo hộ thân. Nô tài trong hậu cung này chỉ cần xuất thân từ Ký Châu thì đều có khả năng trở thành tử sĩ được Đức phi bồi dưỡng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Đôi tay của Thẩm Vũ tàn nhẫn siết chặt cạnh ghế, nàng chậm rãi hồi tưởng lại Đức phi trong ấn tượng của mình. Khi nàng mới vào cung, Đức phi lúc ấy chỉ là Lệ Phi, vừa không có tính tình dứt khoát, đường hoàng ương ngạnh của Thụy phi, cũng không có sự khéo léo, khí chất tao nhã của Hiền phi, so với hai người bọn họ, nàng ta rõ ràng chỉ là kẻ tầm thường. Thậm chí ngay cả kiếp trước, vị Đức phi này cũng chỉ ở vị trí không cao không thấp.
Có điều bây giờ lệ quỷ bỗng nhiên lộ răng nanh bén nhọn cũng khiến Thẩm Vũ âm thầm kinh hãi. Nữ nhân như vậy, nếu không phải Hoàng thượng không thích nàng ta thì chỉ sợ vị trí nàng ta có thể bò lên so với người nào đều cao hơn, tốc độ lại nhanh hơn bất cứ ai.
Thẩm Vũ nâng một tay lên chống cằm, cau mày, đôi mắt thất thần, rõ ràng là rơi vào trong suy nghĩ của bản thân. Minh Âm cứ đứng bên cạnh như vậy, cũng không mở miệng thúc giục nàng.
“Minh Âm, ngươi lại đây, bổn cung có việc muốn ngươi làm!” Thẩm Vũ phục hồi lại tinh thần, sắc mặt nàng cũng giãn ra, rõ là trong lòng nàng đã nghĩ ra chủ ý.
Minh Âm nghe thấy nàng gọi lập tức tiến lên vài bước, chậm rãi cúi đầu chăm chú lắng nghe lời nàng nói. Sau khi Thẩm Vũ nói xong, trên mặt Minh Âm không nhịn được lộ ra mấy phần kinh ngạc, thậm chí nàng còn nhìn lại Thẩm Vũ, rõ ràng là cảm thấy khó mà tin được.
“Ngươi đi tìm người hóa trang một phen, đừng để bị lộ. Đây chính là một mưu kế tuyệt hảo, để kẻ đó phải chột dạ làm lộ ra sơ hở, nếu hoá trang càng thật thì chỉ cần làm vài lần, không chừng người bình thường còn phát điên!" Thẩm Vũ đối với vẻ mặt khó tin của Minh Âm lập tức không vui, không nhịn được ném một ánh mắt xem thường sang, tức giận nói vài câu.
Minh Âm thấy nàng kiên trì nên cũng không nhiều lời nữa, có điều lúc ra khỏi cửa điện, nàng ấy vẫn không ngừng mặt ủ mày chau.
Mấy ngày gần đây, toàn bộ Phượng Tảo cung đều vô cùng khẩn trương, về chuyện Thái tử bị ám toán, Thẩm Vũ cũng không rêu rao ồn ào mà chỉ bí mật đề cập với một số người. Chính vì vậy người trong hậu cung chỉ biết Hoàng hậu nương nương chắc chắn lại mưu tính kế hoạch lớn gì chứ không biết rốt cuộc chuyện là như thế nào.
Đương nhiên có người tự biết rõ trong lòng, ví dụ như kẻ mưu đồ muốn lấy tính mạng của Thái tử. Có điều bên trong không truyền ra tin tức Thái tử đã chết khiến ả rất buồn bực. Bây giờ Phượng Tảo cung được canh gác càng nghiêm ngặt hơn, muốn hành động chỉ sợ khó càng thêm khó, e rằng lại phải án binh bất động, mà thời gian đợi đến thời cơ sợ là tương đối dài.
Trong Vân Nhạn cung vô cùng im ắng, cũng đã hơn nửa đêm, người không phải trực ban đã đi nghỉ từ sớm rồi. Ngay cả nội điện cũng yên tĩnh khác thường, chỉ còn ở ngoại điện có cung nữ canh giữ là đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Phía sau cùng của cung điện là chỗ ở của các cung nhân, góc tây bắc đều là chỗ cho cung nữ ở, bên ngoài gió lạnh thổi từng cơn. Không khí tết vẫn chưa lui, có một vài cửa sổ vẫn còn dán hoa văn trang trí trông vô cùng vui mắt.
“Thùng thùng----- ” bỗng nhiên có một cửa sổ bị gõ vang, mỗi gian nhà có hai cung nữ ngủ, lúc này hai cung nữ trên giường đều trở mình nhưng lại không hề tỉnh.
“Thùng thùng, thùng thùng--- ” Lúc này tiếng vang xuất hiện ở mọi nơi, hơn nữa còn đặc biệt có tiết tấu.
“Ưm, ai thế?” Cung nữ ngủ ở phía ngoài tỉnh trước, mơ mơ màng màng hỏi một tiếng. Bên ngoài lại yên ắng không một tiếng động, ngoài tiếng gió ra thì không hề nghe thấy thêm một âm thanh nào khác.
“Có thể là tiếng gió thổi, trời vẫn còn chưa sáng mà!” Cung nữ khác nói với giọng không rõ ràng rồi lại xoay người tiếp tục ngủ.
Sau khi trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, tiếng đập cửa “Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng----- ” bên ngoài lại vang lên lần nữa, lần này nó không còn dừng lại nữa mà tiết tấu bắt đầu nhanh hơn.
“Rốt cuộc là ai thế!” Cung nữ ngủ phía ngoài đột nhiên xoay người, nhìn về phía cửa sổ bị đập, trong phòng không đốt đèn, ánh trăng bên ngoài cũng không được sáng, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ lướt qua khiến tâm tình người khác không yên.
“Này, hình như có ai đó ngoài cửa sổ, mau dậy đi!” Cung nữ kia đã sợ tới mức mặt tái mét, nàng vội vàng chạy đến một chiếc giường khác, đưa tay lay lay người nọ.
Người trong cung sợ nhất là ban đêm có người gõ cửa hoặc cửa sổ, cũng không biết là người hay quỷ, quan trọng nhất là bây giờ đang nửa đêm, nếu có người gõ cửa sổ thì cũng nên lên tiếng.
Cung nữ bị lay dậy rõ ràng là tuổi hơi nhỏ, nghe cung nữ lớn tuổi hơn nói như vậy, cơn buồn ngủ của nàng liền biến mất tăm. Nàng run rẩy ngồi dậy, hai người cùng nhìn về phía cửa sổ.
“Thùng thùng, thùng thùng----- ” Bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, không hề ngừng lại một giây phút nào, cũng không biết phải gõ đến lúc nào mới dừng.
Hai cung nữ trong phòng sợ tới mức run lẩy bẩy không ngừng, cả hai ôm lấy nhau từ sớm, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm.
“Có cần ra ngoài xem thử hay không, có khi nào là phòng bên cạnh hù dọa chúng ta cũng nên?” Cung nữ lớn tuổi hơn miễn cưỡng tự trấn an bản thân, run rẩy hỏi.
Hai người rối rắm đã lâu, tiếng đập cửa sổ bên ngoài lại tiếp tục vang lên. Bây giờ mới là giờ Tý, còn vài canh giờ nữa mới đến hừng đông, cứ đợi thế này cũng không phải là cách. Cuối cùng hai người vẫn quyết định ra ngoài xem thử. Cả hai cùng đỡ nhau xuống giường, áo khoác cũng chưa mặc, cứ như vậy mà run rẩy đi về phía cửa.
Nến trên bàn đã được thắp sáng, hai người cổ vũ nhau một phen rồi mới mở cửa.
“Vèo” một tiếng, một người mặc trang phục cung nữ đứng trước cửa, ngay trước mặt các nàng. Tóc nàng ta rối tung che khuất hết khuôn mặt, chỉ lộ ra một thứ đang vươn ra từ miệng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiến Công Sủng Phi
Chương 234: Tra ra hung thủ
Chương 234: Tra ra hung thủ