Trong lúc Tiêu Hinh suy nghĩ, bên kia ba người Ái Xuân, Hoàng Khúc, Văn Đông đã thu thập xong đồ đặc và mấy món trang sức không đáng giá lắm vào túi vải. Tuy ngày thường bọn họ sống chung không hoà thuận lắm, nhưng dù sao cũng ở chung vài năm, ba người nhịn không được nắm tay Diệp Nam thì thầm:
"Tiểu Nam, sao ngươi không lên tiếng chứ, bây giờ thần trí của nàng ta không ổn định, nếu ngươi muốn lấy lại giấy bán thân, ta nghĩ nàng ta cũng sẽ đưa cho ngươi đó."
"Đúng vậy, ta xem sắc mặt của nàng ta là lạ thế nào ấy, ngươi không tranh thủ cho mình, chắc chắn khi nàng ta thanh tỉnh sẽ bán ngươi a."
"Ta thấy ngươi cũng hiểu rõ tính tình của nàng sao không rời đi cơ chứ, ngươi mà ở lại..."
Diệp Nam đưa mắt nhìn ba người, gương mặt thanh tú hiện lên vẻ cam chịu, lắc đầu không nói.
Biết thì có thể sống tốt hơn sao? Phận cô nhi nghèo hèn như y có đi tới đâu cũng bị người ta khinh thường miệt thị mà thôi.
"Thôi, những gì cần nói chúng ta cũng đã nói, ngươi cứ khư khư cố chấp ở lại với nàng chắc chắn sẽ không được kết quả tốt. Đến lúc ngươi có bị nàng ta bán thì đừng có oán trách chúng ta không nhắc nhở."
Nói xong, ba người chào cũng không chào vội vàng rời khỏi căn nhà rách nát còn sót lại của Tiêu Hinh.
"Ài, vừa thoát khỏi nàng ta là ta đã cảm thấy bản thân trẻ hơn mấy tuổi."
"Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao? Nàng bình thường sủng ái ngươi như vậy, ta cứ nghĩ ngươi luyến tiếc nàng ta lắm chứ."
"Lúc nàng ta có tiền, ta liền thích nàng, hào hoa rộng rãi, quả thật rất sức quyến rũ, nhưng bây giờ nàng ta vừa nghèo vừa xấu, có mù mới luyến tiếc a."
"Ái Xuân ngươi không hổ là kỹ tử bạc tình. Hoàng Khúc ta tuy rời đi, có điều đều là vì bất đắc dĩ, nếu sau này nàng ta có làm ăn mày, ta nhất định sẽ siết thắt lưng buộc bụng bố thí cho nàng vài xu, ha ha."
Ngồi trong nha còn nghe được tiếng cười sung sướng của ba người đó, Hà Tần thấp thỏm đưa mắt nhìn sắc mặt của thê chủ. Hắn đúng thật là được nàng cưới về, nhưng không phải là vì môn đăng hộ đối, Hà gia chỉ là một trong trăm hộ làm thuê cho Tiêu gia, bởi vì mẫu thân của hắn từng cứu Tiêu phu nhân và Tiêu lão gia, cho nên một tiểu tử nông thôn quê mùa như hắn mới có thể được Tiêu đại tiểu thư liếc mắt. Chung quy đều là vì báo ân, cho nên hắn luôn luôn nhắc nhở bản thân không nên ôm một chút hy vọng được thê chủ yêu mến. Địa vị của Tiêu Hinh trong lòng Hà Tần mãi mãi là Đại tiểu thư, hắn kính nàng, sợ nàng, và cũng không yêu nàng.
Tiêu Hinh ở kiếp trước tuy chỉ ăn chơi không giới hạn, nhưng nếu không có đầu óc, làm sao có thể hỗn ở trong giới hơn nửa đời người chứ. Thân phận này từng là Đại tiểu thư phú hào một thị trấn nhỏ, thế nên nàng có thay đổi thế nào cũng không chọc người ghé mắt, cốt yếu là do nàng muốn hay không mà thôi. Ba ngày này, Tiêu Hinh ít nhiều cũng biết nơi này tôn sùng Mẫu Thực, ngàn năm trước Mẫu Thực dị thế này xảy ra một trận hạn hán cực kì kinh khủng, người người chết đói chết khát, xác chết khô quắt nằm la liệt, bấy giờ Mẫu Thực từ trời giáng xuống, dùng Mộc linh lực và Thuỷ linh cứu vớt chúng sinh. Sau khi Mẫu Thực về trời, dị thế này bắt đầu có vài người thức tỉnh được linh lực, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Trong năm hệ đó, hệ Mộc và hệ Thủy được mọi người tôn sùng nhất, tiếp đó là Thổ, hai hệ còn lại tuy ở vị trí thấp nhất, nhưng cũng cao quý hơn so với hàng ngàn, hàng vạn người bình thường.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nông Gia Nhàn Tản
Chương 2
Chương 2