TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Chương 11: Nhân duyên tốt hơn, lâm đạt vả mặt

Sáng sớm, lúc Lục An Nhiên đi vào trường học, các bạn học trong lớp nhìn thấy cô đều chủ động tiến lên chào hỏi, các bạn nam sinh cùng lớp cũng cùng nhau thảo luận về cách vượt ải trong game và bí kíp vượt ải. Không chỉ trò chơi sa mạc thành mà còn vô số trò chơi khác, những trò chơi đó Lục An Nhiên đều đã chơi qua hết rồi, cho nên cô cũng biết thành thạo. Sở Dao bị ghẻ lạnh ở một bên, nghiến răng nghiến lợi, đem nỗi tức giận trong lòng nuốt xuống bụng.

Xuyên suốt buổi học hôm đó, Lục An Nhiên như cũ nghiêm túc học hành, cảm động toàn bộ giáo viên bộ môn, trong giờ số học và tiếng Anh, giáo viên còn chủ động hỏi Lục An Nhiên có chỗ nào không hiểu hay không, Lục An Nhiên đưa ra vài vấn đề có liên quan, còn được giáo viên khen ngợi trước lớp, điều này thật làm cho Lục An Nhiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Mọi người đều cảm nhận được sự thay đổi của Lục An Nhiên, Lục An Nhiên cũng cảm thấy thái độ thay đổi của mọi người đối với mình, cho nên cũng rất vui vẻ. Lục An Nhiên học lực không tốt, luôn có một số vấn đề không hiểu được, cũng đều sẽ đi hỏi người bạn cùng bàn Lâm Đạt, Lâm Đạt là lớp phó học tập của lớp, trong lớp ai có vấn đề hỏi cô ấy cô ấy cũng đều rất vui vẻ mà giảng bài cho. Cho nên mỗi lần Lục An Nhiên đặt vấn đề, cô ấy cũng luôn kiên nhẫn không oán không hận mà chỉ cho cô.

Sau khi nói xong vấn đề ngữ pháp và từ vững của môn tiếng Anh, Lục An Nhiên hỏi Lâm Đạt: “Lâm Đạt, cậu có nghĩ qua sẽ làm giáo viên không?”

“Mình? Gíao viên?” Lâm Đạt thật sự chưa hề nghĩ qua vấn đề này.

“Mình cảm thấy cậu rất thích hợp làm giáo viên!” Lục An Nhiên cảm thấy mỗi lần Lâm Đạt giảng bài đều rất nghiêm túc, và cũng là một người rất kiên nhẫn, cảm thấy rất giống giáo viên trong truyện tranh.

“Mình cũng cảm thấy như vậy!” nữ sinh ngồi trước mặt Lâm Đạt quay xuống nói: “Lâm Đạt nhất định có thể làm một giáo viên tốt!”

“Đúng đó! Nhiều lúc có chỗ nào không hiểu, Lâm Đạt nói mấy câu là có thể làm cho mình hiểu ra!” nam sinh trước mặt Lục An Nhiên cũng nói thế.

“Đúng đó đúng đó!” những bạn học xung quanh cũng nói: “mình cũng cảm thấy Lâm Đạt rất thích hợp làm giáo viên!”

“Nếu như Lâm Đạt lớn lên đẹp gái giống như Lục An Nhiên thì đã có thể làm giáo viên đẹp nhất cả quốc gia Z này rồi!” góc lớp nào đó truyền đến âm thanh của một nam sinh.

“Hahaha!” mọi cùng cùng nhau cười phá lên.

“Tốt nhất là giống Lục An Nhiên biết chơi game nữa, vậy thì tất cả nam sinh đều chết mê cô!” mọi người thật sự đùa đến không sợ xảy ra chuyện như thế này.

“Ý của cậu là nam sinh lớp chúng ta không phải đều chết mê Lục An Nhiên sao!” nam sinh cùng bàn với nam sinh đó trêu đùa.

“Mình không có nói như vậy!” nam sinh kia vội vàng lật lọng: “nghiêm cấm yêu sớm! Nghiêm cấm yêu sớm!”

“Với hình dáng của cậu, đừng nói đến yêu sớm, cậu cũng đừng mơ tưởng đến việc kết hôn!” nam sinh cùng bạn lại trêu chọc.

Lời vừa nói ra, mọi học sinh trong lớp đều cười vang.

Lâm Đạt cũng cười phun ra tiếng, Lục An Nhiên cũng cười đến nỗi bò lên mặt bàn.

“Vào lớp rồi! chuông cũng đã reo rồi! đều nhỏ giọng một chút đi!”Sở Dao đột nhiệt kêu một tiếng, thân là lớp trưởng, ả có quyền và nghĩa vụ duy trì trật tự trong lớp. Ả chính là không thích người khác khen ngợi Lục An Nhiên, học lực của ả cao hơn Lục An Nhiên, lớn lên cũng không thua kém Lục An Nhiên bao nhiêu, không phải chỉ là gia thế hơi kém một chút sao? Lục An Nhiên có gì ghê gớm chứ!

Một tiếng kêu này của Sở Dao, không khí trong lớp có phần dịu xuống, giọng nói của mọi người cũng nhỏ dần.

Nụ cười trên mặt Lục An Nhiên cũng dần dần giấu đi, Sở Dao này còn có thể biểu hiện rõ ràng thêm một chút không? Bản thân cô cũng thật ngốc! như vậy cũng không thể nhận ra được sự chán ghét của Sở Dao đối với mình? Haizz…

Một ngày học lại kết thúc như vậy, Lục An Nhiên sau khi nghe tiếng chuông reo, chép xong bài tập lièn rời khỏi lớp học. Cuối tuần này chính là sinh nhật của ông nội rồi, ngày mai còn phải đến nhà ông nội, nhân lúc tan học cô có thể cùng với mẹ đi lựa quà sinh nhật cho ông.

Lúc Sở Dao chậm rì thu dọn xong đồ đạc của mình thì bạn học trong lớp cũng gần về hết rồi, chỉ còn những bạn học trực nhật là còn ở lại. Sở Dao vác lên vai chiếc cặp của mình nói: “vốn dĩ việc trực nhật trong lớp các bạn luân phiên nhau làm, tổ các bạn so với các tổ khác thiếu mất một người, khổ các bạn rồi!”

“Không sao!” mọi người đều biểu thị không vấn đề, dù gì việc cần làm cũng không nhiều, trường học cũng có mướn lao công định kỳ đến lau chùi lớp học, bọn họ dọn vệ sinh cũng chỉ đơn giản là quét lớp, sắp xếp bàn ghế, lau bảng…

“Haizz…” Sở Dao ra vẻ thở dài nói: “Nếu như Lục An Nhiên cũng được xếp vào lịch trực nhật thì tốt rồi, tổ các bạn cũng sẽ đủ người, chỉ là Lục An Nhiên có làm việc gì cũng chỉ nhiệt huyết được vài phút, cho dù có xếp vào lịch trực nhật cũng không làm được mấy lần, vả lại ở nhà cậu ấy đến cây lau nhà còn chưa có chạm qua!”

“Dạo gần đây mọi người đều nói Lục An Nhiên rất nghiêm túc học hành!” một nữ sinh vừa quét lớp vừa nói: “Lúc lên lớp cũng rất chịu khó ghi chép, một khi hết tiết lại hỏi Lâm Đạt vấn đề.” @#$%^&* “Chuyện này…” Sở Dao mắt vừa chuyển nói: “các bạn không hiểu Lục An Nhiên rồi, mình với cậu ấy cùng nhau lớn lên, cậu ấy có làm gì thì cũng chỉ được vài phút, không có tính lâu dài, không mấy ngày thì cô ấy lại vẫn sẽ ngủ như trước thôi! Vả lại Sơ trung năm một và năm hai cậu ấy cũng không có nghiêm túc học hành, chỉ còn lại vài tháng, cho dù có gấp rút học hành cũng chẳng được ích gì!” Sở Dao nhìn Lâm Đạt đang lau bảng: “Lâm Đạt, nếu là cậu, cậu rất có tiềm năng có thể thi vào trường cao trung ở thành phố S đó, đừng để cho Lục An Nhiên trễ nại việc học của cậu đó!” Sở Dao dừng một chút nói: “vốn dĩ mình cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này, nhưng mà dù gì cậu cũng là học sinh ưu tú nhất lớp chúng ta, mình cũng vì điểm trung bình của lớp mới nhiều chuyện một chút.”

“Cậu hiểu Lục An Nhiên như vậy sao?” Lâm Đạt sau khi lau xong sạch sẽ cái bảng mới buông chiếc giẻ lau bảng xuống.

“Đúng vậy!” Sở Dao nói: “Tụi mình cùng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn đó.”

“Vậy Lục An Nhiên có hiểu cậu không?” Lâm Đạt nhìn thẳng vào mắt của Sở Dao.

Sở Dao đối với cái nhìn của Lâm Đạt có chút chột dạ: “Cậu, cậu có ý gì!”

“Không có ý gì cả, mình còn tưởng hai người các cậu là bạn bè!” Lâm Đạt vỗ vô đôi tay dính bụi phấn của mình.

“…”  Sở Dao lập tức không nói gì, sửng sốt cả nửa ngày, muốn giải thích gì đó lại bị Lâm Đạt đánh gãy.

“Mình là lớp phó học tập của lớp, mỗi bạn học trong lớp muốn học thì mình đều rất nghiêm túc giúp đỡ, cậu ấy muốn học một ngày, mình liền dạy cậu ấy một ngày! Cho dù tuần sau cậu ấy lại quay lại giống như trước đây, mình cũng chịu! bởi vì đây là trách nhiệm của mình, cũng là do mình tự nguyện! hiểu không?” Lâm Đạt gằn từng chữ một, mỗi một chữ đều như tát vào mặt của Sở Dao: “Lớp, trưởng, Sở, Dao!” âm thanh vang lên, Lâm Đạt đi đến chỗ của mình, đối với các bạn học trực nhật cùng nói: “Mình lau xong bảng rồi, mình đi trước đây! Thứ hai tuần sau gặp!”

“A… Ừm! Thứ hai tuần sau gặp!” các bạn trực nhật còn lại cũng chào tạm biệt với Lâm Đạt, Lâm Đạt hôm nay thật sự biểu hiện vượt ngoài ý muốn của mọi người, ai cũng không nghĩ được một người bình thường như vậy, chỉ biết đọc sách, cư nhiên lại có thể nói những lời như thế.

“Mình…” Sở Dao cảm thấy như chính bản thân mình bị Lâm Đạt tát cho vài cái tát thật mạnh, siết thật chặt nắm đấm của mình, nơi đây còn có vài người nữa, Sở Dao cắn chặt răng, quyết định vẫn muốn diễn cho hết phân cảnh, chí ít cũng phải để cho mọi người thấy được cô ta không phải là người ích kỷ vô tình vô nghĩa như vậy, Sở Dao cố gắng để cho mình rơi ra hai hàng nước mắt cá sấu, hỏi những bạn trực nhật khác: “Là mình sai rồi sao? Mình, mình cũng chỉ là sợ An Nhiên tiếp tục ham chơi như vậy sẽ làm liên lụy đến Lâm Đạt mà thôi! An Nhiên gia thế hùng hậu, không học hành cũng áo cơm không lo, nhưng mọi người thì không phải như vậy! còn mấy tháng nữa là thi Cao trung rồi… mình…”

“Sở Dao, không có gì, tụi mình hiểu cậu!” hai nữ sinh an ủi Sở Dao nói: “Tụi mình biết là cậu có ý tốt.”

“Ừm…” Sở Dao “ủy khuất” lau nước mắt: “Mình thật sự rất lo lắng cho Lâm Đạt!”

“Cậu ấy không hối hận là được! Cậu cũng đã nhắc nhở cậu ấy rồi!” Một nữ sinh nói: “mình cũng cảm thấy vì người khác mà hủy đi tiền đồ của mình cũng không đáng!”

“Nhưng mà lúc này Lâm Đạt thật sự rất ngầu nha! Mình cũng muốn trở thành fan của cậu ấy rồi!” một bạn nam ánh mắt lấp lánh nói.

“…” Sở Dao cắn chặt răng, không nghĩ được rằng chính bản thân mình cũng có ngày phải may áo cưới cho người khác(ý nói bạn nam ấy quay qua thích Lâm Đạt đó)! Trong lòng cũng âm thầm mà đem Lâm Đạt ghi vào trong danh sách đen của chính mình.

Đọc truyện chữ Full