Tần Thư Hàm ăn mặc gọn gàng, nhìn chính mình trong gương hai mắt sưng lên vì khóc, cô chỉnh chỉnh cổ áo trên người. Bất kể như thế nào, cô nhất định phải đi... vì Lục An Duy cô có thể bỏ hết tất cả... xoa xoa bụng của cô, trên mặt Tần Thư Hàm phủ lên một sự quyết tâm. Ra khỏi cửa bắt xe đến khách sạn Lĩnh Hinh, sau đó dựa theo tin nhắn Bạch Tín Hồng gửi đến trước đó, cô đứng trước cửa phòng siết chặt nắm tay, tiếp đó vươn tay gõ cửa ba lần. Động tác gõ cửa đơn giản đó tựa như đã sử dụng hết sức lực cả đời này của cô.
Cánh cửa bị mở ra, cô cúi đầu đi vào. Tiếp theo đó một người từ đằng sau ôm lấy cô, không có bất kỳ phản ứng và hành động nào, cô cảm nhận được người kia ở đằng sau hôn vào gáy cô, mang theo hơi thở gấp gáp cùng dục vọng phả trên cổ, Tần Thư Hàm đè xuống xúc động muốn nôn hạ giọng hỏi: “Là anh vu oan anh ấy... đúng không... qua hết đêm nay, anh sẽ bỏ qua cho anh ấy... đúng không...” cô không chắc chắn, thậm chí không biết Bạch Tín Hồng rốt cuộc có bỏ qua cho Lục An Duy hay không, nhưng cô không có bất kỳ biện pháp nào. Ban ngày cô đã gọi điện thoại cho Lục An Nhiên, mặc dù Lục An Nhiên vẫn luôn an ủi cô, bảo cô không cần lo lắng, nhưng cô có thể nghe ra được sự vô lực trong giọng điệu của Lục An Nhiên, cô biết sợ là Lục An Nhiên cũng không còn cách nào khác, cho nên, cô vẫn đến đây, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, cô cũng phải thử một lần...
Người phía sau sửng sốt một chút, vươn tay ôm lấy Tần Thư Hàm, nhẹ giọng nỉ non: “Đồ ngốc...”
Nghe thấy âm thanh này, Tần Thư Hàm ngây ngẩn, những giọt nước mắt to như hạt đậu trào ra khỏi hốc mắt, cô cứng ngắc quay đầu lại, vẻ mặt không dám tin nhìn người phía sau: “An Duy...”
“Là anh...” Lục An Duy một tay ôm lấy vòng eo của Tần Thư Hàm, một tay chế trụ sau gáy cô, cô bé ngốc này, anh thật sự yêu cố đến chết mất...
Tần Thư Hàm nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Lục An Duy, tay bắt đầu xé rách quần áo trên người đối phương, hai ngày này cô lo lắng như thế nào, có bao nhiêu sợ hãi... cô thật sự rất lo lắng sẽ đánh mất anh! Loại cảm giác này so với việc giết chết cô còn đau khổ hơn, đời này tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không chia xa nữa... tuyệt đối không muốn...
Một đêm gió xuân, ngày hôm sau, Tần Thư Hàm nằm trong lòng Lục An Duy nghe anh tường thuật lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, mặc dù anh đã đem sự việc bị đánh đơn giản hóa thành xảy ra một chút xung đột nhỏ, nhưng vẫn khiến cho Tần Thư Hàm đau lòng đến rơi nước mắt, ngay cả tâm tư tự trách cũng hoàn toàn biến mất.
Nhìn Tần Thư Hàm bắt đầu khóc, Lục An Duy chỉ có thể vụng về an ủi, nhưng bất luận thế nào cũng không có tác dụng, anh chỉ có thể sử dụng năng lực vốn có của mình tiếp tục biểu diễn cuộc chiến trên giường như những gì học được từ trong tiểu thuyết ngôn tình, cuối cùng cũng có thể biến tiếng khóc thút thít thành những tiếng nỉ non ư ư a a... nhờ vào loại chuyện này, Lục An Duy dường như cảm giác bản thân đã mở ra cánh cửa to lớn của một thế giới mới...
Chuyện này xem như hạ màn, sau khi Bạch Tín Hồng mất tích, đại học S liên tiếp nổi lên những tin tức nóng hổi của hắn về việc dụ dỗ cưỡng hiếp nữ sinh trong lớp học cùng với những mối quan hệ bất chính khó nghe, vừa khéo còn có một nữ sinh cùng một giáo viên nữ cùng lúc tự xưng mình đã mang thai con của hắn, mà chuyện Bạch Tín Hồng mất tích lại bị cho rằng hắn ta vì muốn chối bỏ trách nhiệm mà trốn chạy. Chuyện tình có bằng có chứng khiến người khác không thể không tin, cha Tần biết được chính là trợn mắt cứng mồm, ông nghĩ như thế nào cũng không thể tin được Bạch Tín Hồng lại là người như vậy! Một người giáo viên lại làm ra loại chuyện này, thật sự là một loại sỉ nhục đối với ngành giáo viên cao thượng! Một người văn hóa bại hoại! May là Thư Hàm không đến với loại cặn bã này! Cha Tần và mẹ Tần rất hối hận việc trước đây đã tác hợp lại vui mừng vì lúc đó Tần Thư Hàm không phối hợp. Mà hiện tại lúc này tình cảm của Lục An Duy và Tần Thư Hàm càng ngày càng sâu đậm, cha Tần mẹ Tần cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Haizz... đều là phúc của con cái... cái khổ của cha mẹ a... kệ thôi kệ thôi... chung quy cũng là người mà con gái thích...
Chớp mắt đã đến tháng hai, phẩu thuật mắt lần hai của Lục An Duy cũng đã tốt lên rất nhiều, đồng thời, cuộc thi mô hình cho học sinh Cao trung toàn quốc mà Lục An Nhiên tham gia gần tết âm lịch đã công bố kết quả chung cuộc, không phụ lòng kỳ vọng của mọi người, Lục An Nhiên giành được hạng nhất cuộc thi cho cá nhân, tham gia vào lễ trao giải ở Đế Đô, chính Long lão là người đã trao cúp vinh dự và giấy chứng nhận.
Sau khi quay về thành phố S, việc Lục An Nhiên nhận được giải thưởng đều xuất hiện trên một góc của các tờ báo lớn. Nhìn thấy kết quả này, Lục An Hổ có chút không vui: “An Nhiên, sức ảnh hưởng của cuộc thi này quá nhỏ. Xem tình hình vốn không thể nào đạt được như trong dự liệu của em đâu!”
“Ai nói không được chứ!” Lục An Nhiên vừa xem truyện tranh vườn trường, vừa uống nước ép trái cây tươi, vẻ mặt sung sướng còn đôi khi phát ra từng đợt tiếng cười.
“An Nhiên, em sao thế? Tại sao lại mang vẻ mặt vui vẻ như thế?” Lục An Hổ nhìn Lục An Nhiên suy đoán: “Chẳng lẽ em còn có plan B (kế hoạch B đấy)?”
“Không phải plan B, mà là plan A mới tiến hành được một phần ba thôi!” Lục An Nhiên đắc ý vung vẩy quyển truyện tranh.
“Một phần ba kế hoạch này em phải tiến hành trong vòng bốn tháng sao! hai phần ba kế hoạch tiếp theo em tính tiến hành trong bao lâu? Ngày một tháng ba nhà hàng mới của em đã bắt đầu kinh doanh rồi!” Lục An Hổ nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lục An Nhiên, vẻ mặt lo lắng.
Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh của nữ hầu: “Đại tiểu thư, lão gia bảo người xuống lầu ăn cơm tối.”
“Tôi biết rồi.” Sau khi đáp một tiếng vẻ mặt Lục An Nhiên thần bí nhìn Lục An Hổ: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra đêm nay kế hoạch liền tiến hành được hai phần ba rồi!”
“Ơ?” Lục An Hổ nghe xong liền hứng thú nhướng nhướng mi, cô bé này lại muốn làm gì đây?
Hai người ra khỏi phòng của Lục An Nhiên, đi tới lầu một, lúc này tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ ở nhà ăn, ngoại trừ Lục Kiếm Hào, Kỷ Nhu và Lục An Duy, cả nhà Lục Quân Phong và Lục Quân An cũng đều có mặt, người vắng mặt duy nhất chỉ có Lâm Hạo Thịnh đang bận công việc của Hội học sinh trong trường. Lục An Hân chưa ngồi xuống đang nhìn Lục An Nhiên đã lâu không gặp càng ngày lại càng đẹp ra tức giận bất bình cắn chặt răng.
“An Nhiên, chúc mừng con giành được hạng nhất nha!” Từ Liên Tâm cười nói: “An Nhiên của chúng ta thật là giỏi!”
“Hi Hi.” Lục An Nhiên đắc ý cười: “Cuộc thi lần này là do vận khí của con tốt thôi! Con cũng chỉ tùy ý vui đùa một chút à.”
“Tùy ý vui đùa liền có thể giành được hạng nhất toàn quốc, nếu như anh An Minh của con cũng có thể tùy ý như vậy, ta liền vui đến chết mất!” Từ Liên Tâm liếc mắt nói con trai mình.
“Phụt...” Lục An Minh không nhịn được phun cơm: “Mẹ, tại sao lại nói đến con nữa rồi!”
“Con còn có mặt mũi nói!” Từ Liên Tâm lại trừng mắt con trai mình sau đó quay đầu hướng Kỷ Nhu nói: “Tiểu Nhu à! Hay là chúng ta thương lượng một chút, đem An Minh cho chị, chị đem An Nhiên cho em! Em thích nhất là con gái đó!”
“Thích con gái thì em phải tìm Quân Phong chứ! Tìm chị cũng không có ích gì! Chị không đổi đâu!” Kỷ Nhu cười như đóa hoa, An Nhiên này chính là cục thịt tim bà đó, ai cũng không đổi được!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Chương 172: Sẽ không chia xa, một phần ba
Chương 172: Sẽ không chia xa, một phần ba