Cố Kinh Thế là của cô ta, là của Bạch Vũ Tâm, bất luận người nào muốn cướp Cố Kinh Thế đều phải chết!
Đặc biệt là Thiên Lạc kia, Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc bằng con mắt khác, Bạch Vũ Tâm càng phải làm Thiên Lạc chết không có chỗ chôn!
Nghĩ tới điều này, Bạch Vũ Tâm nhìn Thốn Thử, đáy mắt nổi lên sự âm độc cùng tàn nhẫn, trên mặt lại bày ra dáng vẻ dịu dàng lo lắng, “Thật ra tôi muốn giết Thiên Lạc, hoàn toàn là vì muốn tốt cho anh a!”
Nghe Bạch Vũ Tâm nói xong, Thốn Thử rõ ràng ngẩn người, rồi mới khó hiểu nhíu mày, “Cô nói lời này là có ý gì?”
Thốn Thử cảm giác hắn nghe không rõ.
“Không phải hôm nay lúc anh báo cáo với tôi có nói, anh đã cướp một đầu gấu ngựa của Thiên Lạc sao? Thiên Lạc là người có thù tất báo, khẳng định sẽ gặp Cố Kinh Thế tố cáo anh, đến lúc đó chờ anh chỉ có con đường chết, chi bằng tiên hạ thủ vi cường, diệt trừ Thiên Lạc!” Thật ra Bạch Vũ Tâm cũng biết, Thiên Lạc căn bản không phải loại tiểu nhân đê tiện.
Cũng không phải thì như thế nào? Dù sao cô ta nhất định phải tìm lý do khiến Thiên Lạc chết!
Nghĩ tới điều này, đáy mắt Bạch Vũ Tâm càng nhiều vài phần quan tâm giả mù sa mưa, “Anh tự nghĩ lại xem, giết Thiên Lạc không chỉ là vì giúp tôi, càng là giúp cho chính anh, hơn nữa, tôi còn cho anh thù lao phong phú, đây quả thật là một hòn đá ném hai con chim a!”
Bị Bạch Vũ Tâm nói đến trong lòng rung động, Thốn Thử cuối cùng do dự, “Tôi muốn đối phó Thiên Lạc thì nhất định phải sử dụng dị năng, đến lúc đó cô có thể bảo đảm sự an toàn của tôi sao?”
Sở dĩ Bạch Vũ Tâm tìm Thốn Thử để xuống tay với Thiên Lạc là bởi vì Thốn Thử có dị năng!
Tuy không phải dị năng cực kì cường hãn, dùng xong còn sẽ khiến Thốn Thử gặp nguy hiểm, nhưng cái này không liên quan đến Bạch Vũ Tâm, thậm chí Thốn Thử chết hay sống cũng không liên quan đến cô ta, bởi vì từ lúc bắt đầu cô ta đã không làm được việc để Thốn Thử được an toàn.
Cô ta chỉ biết giúp đỡ Thốn Thử rời khỏi trấn Mậu Sơn, rồi cô ta sẽ tự tay giết Thốn Thử.
Trong lòng âm độc nghĩ, Bạch Vũ Tâm lại nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên, tôi nhất định sẽ bảo vệ cho anh, cũng sẽ cho anh số thù lao mà tôi đã nói.”
Dù sao cũng là ngân phiếu khống, Bạch Vũ Tâm quyết định nhìn thấy Thốn Thử liền trực tiếp giết Thốn Thử, hiện tại đồng ý cũng chỉ là lừa gạt Thốn Thử bán mạng cho cô ta.
“Vậy được rồi, nếu Cố thiếu tướng thật sự có thể mang Thiên Lạc trở về, tôi cũng sẽ tìm một cơ hội thích hợp để ra tay.” Thốn Thử nói xong liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Bên này, Bạch Vũ Tâm ở trong nhà của mình khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh.
“Thật là một người đàn ông ngu xuẩn, nếu anh Kinh Thế phát hiện anh giúp tôi giết người, khẳng định tôi sẽ gặp nguy hiểm, sao tôi có thể để anh tồn tại.” Bạch Vũ Tâm nói như thế, uống một ngụm rượu vang đỏ, nụ cười khát máu trên mặt Bạch Vũ Tâm nhìn qua càng thêm tà ác, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn vặn vẹo, lộ ra sự hắc ám cùng tà ác từ sâu trong lòng cô ta.
……………………
Cùng lúc đó, sâu trong rừng Mậu Sơn.
Mùi máu tươi dày đặc gần như gay mũi, xung quanh mưa dầm liên miên, những giọt nước mưa không ngừng rơi xuống thấm ướt quân trang của Cố Kinh Thế.
Cố Kinh Thế nhanh chóng đi xuyên qua rừng cây, tốc độ cực nhanh, gần như không thể nhìn thấy được bằng mắt thường, thậm chí dã thú đều đuổi không kịp, chỉ có thể nhìn thân hình Cố Kinh Thế chợt lóe lên nhanh chóng rời đi, ánh mắt nôn nóng nhìn về phía trước.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ
Chương 163: Thiên Lạc gặp nguy hiểm (5)
Chương 163: Thiên Lạc gặp nguy hiểm (5)