Edit: Hoa Tuyết
Beta: Tô Hi
Khương Huệ cảm thấy phía sau có một luồng gió nên quay đầu lại, thì nhìn thấy một người đàn ông thẳng đờ ngã xuống, ngẩng mặt lại thấy Mục Nhung đang đứng ở trước mặt, lạnh lùng nói với nàng: “Bình thường thấy nàng thông minh lắm mà, sao hôm nay lại hồ đồ như vậy, chạy đến nơi này tìm đứa bé sao?”
Hắn vốn đang ăn với bọn Khương Từ thì thấy đám người Khương Du đi đến, nói là Bảo Nhi đi lạc, còn nói Khương Huệ đã một mình đi tìm, kêu gọi ầm ĩ.
Hắn nhất thời luống cuống tay chân, may mà vẫn phái người trông chừng Khương Huệ, nên rất nhanh sẽ biết được nàng đang ở đâu, chỉ là không nói cho người khác biết được rồi, Bảo Nhi cô nương đang ở nơi khác, là bị người ta dùng diều dụ dỗ đi ra ngoài, nhưng còn đi chưa xa.”
Câu đầu tiên Khương Huệ nói lại là: “Bảo Nhi ở đâu huynh có biết không?” Khương Huệ thở mạnh ra một hơi, đến lúc này đầu óc mới thanh tỉnh lại, nghĩ đến người đàn ông vừa ngất xỉu kia.
Mục Nhung còn chưa nói chuyện, Hà Viễn đã chạy nhanh tới nói mấy câu, hắn nói: “Tìm được rồi, Bảo Nhi cô nương đang ở nơi khác, là bị người ta dùng diều dụ dỗ đi ra ngoài, nhưng còn đi chưa xa.” Chẳng lẽ là Hà phu nhân? Khương Huệ biến sắc kia tỉnh dậy, đau đến chết đi sống lại, Hà Viễn hỏi: “Là người nào sai khiến ngươi?
Khương Huệ thở mạnh ra một hơi, đến lúc này đầu óc mới thanh tỉnh lại, nghĩ đến người đàn ông vừa ngất xỉu kia, nàng nhíu chặt mày, nhìn hắn chằm chằm lấy trong tay áo ra một vật sắc nhọn như chủy thủ, nhưng lại ngắn gọn hơn chủy thủ, đâm mạnh vào cánh tay người đàn ông kia.
“Vừa rồi hắn ta định đánh ngất nàng, nàng có biết vì sao không?” Mục Nhung hỏi nôn nóng tìm kiếm Bảo Nhi, hơn nữa mấy hôm nay nàng không hề ra ngoài mà, nhưng trong đầu nàng lại nhanh chóng hiện ra một người.
Khương Huệ nghĩ thầm, nếu như nàng biết người nào muốn hại mình thì sao còn phải nôn nóng tìm kiếm Bảo Nhi, hơn nữa mấy hôm nay nàng không hề ra ngoài mà, nhưng trong đầu nàng lại nhanh chóng hiện ra một người đàn ông kia dậy, lấy trong tay áo ra một vật sắc nhọn như chủy thủ, nhưng lại ngắn gọn hơn chủy thủ, đâm mạnh vào cánh tay người đàn ông kia.
Chẳng lẽ là Hà phu nhân? Khương Huệ biến sắc kia tỉnh dậy, đau đến chết đi sống lại, Hà Viễn hỏi: “Là người nào sai khiến ngươi? Ngươi hãy thành thật nói mau!”
Mục Nhung hất cằm với Hà Viễn. Hà Viễn liền đi tới nâng người đàn ông kia dậy, lấy trong tay áo ra một vật sắc nhọn như chủy thủ, nhưng lại ngắn gọn hơn chủy thủ, đâm mạnh vào cánh tay người đàn ông kia chỉ sợ không phải chỉ mất mạng, mà là muốn sống không được muốn chết không xong, hắn lập tức đưa ra quyết định, khai báo thành thật.
Khương Huệ thấy vậy lui về sau một bước đau đến chết đi sống lại, Hà Viễn hỏi: “Là người nào sai khiến ngươi? Ngươi hãy thành thật nói mau!” Hắn cầm vật kia để ở trên cổ.
Nam nhân kia tỉnh dậy, đau đến chết đi sống lại, Hà Viễn hỏi: “Là người nào sai khiến ngươi? Ngươi hãy thành thật nói mau!” Hắn cầm vật kia để ở trên cổ người đàn ông, lại hơi bóp cằm hắn ta để ngừa hắn ta tự sát, “Bây giờ còn có thể cảm thấy đau đớn, một lúc nữa sẽ không chỉ là đau đớn thôi đâu.” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
Hắn nói ngắn gọn lưu loát, vừa nhìn đã biết rất quen làm mấy chuyện thế này cô nương bảo ta hôm nay đến rừng trúc này đánh Khương cô nương ngất xỉu, tạt tiêu cốt thủy lên mặt Khương cô nương, rồi trở về báo cáo lại.
Nam nhân kia sợ hãi run lẩy bẩy, mặc dù hắn là kẻ liều mạng, nhưng rõ ràng đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu bây giờ không khai ra, chỉ sợ không phải chỉ mất mạng, mà là muốn sống không được muốn chết không xong, hắn lập tức đưa ra quyết định, khai báo thành thật: “Là Kim cô nương bảo ta hôm nay đến rừng trúc này đánh Khương cô nương ngất xỉu, tạt tiêu cốt thủy lên mặt Khương cô nương, rồi trở về báo cáo lại.” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
Định hủy dung? Thứ nhất Khương Huệ không ngờ lại là Kim Hà, thứ hai không ngờ nàng ta lại còn ác độc hơn trong tưởng tượng của nàng vạn phần nàng ta rất nghèo, e là chẳng có tiền để thuê người, hơn nữa, nàng ta vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, đi đâu tìm ra người như gã này?
Nàng suy tư chốc lát, nghĩ đến dạo này Kim Hà rất thân cận với Hà gia, nên nhìn chằm chằm người đàn ông kia hỏi: “Ngươi là do Kim cô nương tìm tới, hay là do Hà phu nhân sai khiến?” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
Người đàn ông ngẩn ra, cúi đầu nói: “Là Kim cô nương chi tiền.” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
Khương Huệ cười lạnh, Kim Hà ác thì ác, nhưng nàng ta rất nghèo, e là chẳng có tiền để thuê người, hơn nữa, nàng ta vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, đi đâu tìm ra người như gã này? Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
“Dạy dỗ hắn một chút nữa đi.” Nàng chẳng có lòng thương hại, chỉ muốn biết đáp án cầm vật kia đâm mạnh vào cánh tay còn lại của người nam nhân. Người nọ biết không thể nói dối nữa.
Mục Nhung thấy nàng đã đoán ra hung thủ phía sau, lại ra hiệu cho Hà Viễn không thể nói dối nữa, vội nói: “Ta cũng không biết ai là chủ mưu, lúc đó người thuê ta tự xưng là Kim cô nương, còn lại ta không biết gì nữa.”
Hà Viễn cầm vật kia đâm mạnh vào cánh tay còn lại của người nam nhân. Người nọ biết không thể nói dối nữa, vội nói: “Ta cũng không biết ai là chủ mưu, lúc đó người thuê ta tự xưng là Kim cô nương, còn lại ta không biết gì nữa.” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
Hà Viễn gật đầu với Khương Huệ nghiêng đầu nhìn nàng, đáy mắt nàng như bắn lửa, dường như có thể thiêu cháy người khác thành tro, hắn không khỏi kinh ngạc.
“Ngươi dẫn chúng ta đi tìm Kim Hà.” Kim Hà nghe thấy tiếng bước chân, tưởng là kế hoạch đã thành, khẽ cười một tiếng: “Tiện nhân kia chắc đang rất thoải mái nhỉ?”
Người nọ bị Hà Viễn lôi đứng lên thì đi về phía rừng trúc trong ấn tượng của hắn, chưa bao giờ thấy vẻ mặt nàng thế này, cứ như đang ẩn chứa mối thù vô cùng to lớn vậy bị hãm hại, nói như thế.
Khương Huệ sải bước theo sau, Mục Nhung nghiêng đầu nhìn nàng, đáy mắt nàng như bắn lửa, dường như có thể thiêu cháy người khác thành tro, hắn không khỏi kinh ngạc đã từng nói Khương gia bị hãm hại, nói như thế, chẳng lẽ Hà phu nhân là hung thủ? Cũng không biết vì sao Hà gia.
Khi trong ấn tượng của hắn, chưa bao giờ thấy vẻ mặt nàng thế này, cứ như đang ẩn chứa mối thù vô cùng to lớn vậy bị hãm hại, nói như thế, chẳng lẽ Hà phu nhân là hung thủ? Cũng không biết vì sao Hà gia và Khương gia lại có mối thù lớn đến vậy.
Hắn chợt nhớ tới nàng đã từng nói Khương gia bị hãm hại, nói như thế, chẳng lẽ Hà phu nhân là hung thủ? Cũng không biết vì sao Hà gia và Khương gia lại có mối thù lớn đến vậy khẽ cười một tiếng: “Tiện nhân kia chắc đang rất thoải mái nhỉ?” Nàng có thể tưởng tượng dáng vẻ đau đớn của Khương Huệ.
Rất nhanh thì đến rừng trúc, Kim Hà nghe thấy tiếng bước chân, tưởng là kế hoạch đã thành, khẽ cười một tiếng: “Tiện nhân kia chắc đang rất thoải mái nhỉ?” Nàng có thể tưởng tượng dáng vẻ đau đớn của Khương Huệ dự tính một chút, tuy rằng nàng biết sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày nàng đối mặt với Hà phu nhân, nhưng không ngờ là sẽ dùng cách thức này.
Lúc trước nàng chỉ bị một ít sáp nến làm phỏng đã đau đến không chịu nổi, huống chi gương mặt nàng ta da mỏng thịt mềm, chỉ sợ là đau đến hôn mê rồi muốn bỏ chạy, nhưng không ngờ Hà Viễn lại bước nhanh tới, nàng ta chỉ mới chạy vài bước đã bị hắn bắt được, quăng ngã xuống đất.
Khương Huệ cười rộ lên: “Còn không biết một lúc nữa ai thoải mái hơn ai đâu.” Giọng nói không ôn nhu như thường ngày mà lại trở nên vô cùng lạnh lùng hung ác đi tới nhìn, nàng ta mặc áo choàng nam nhân, không nhìn kỹ còn tưởng là thiếu niên đấy. Có thể thấy nàng ta đã có âm mưu từ trước.
Kim Hà giật mình xoay người muốn bỏ chạy, nhưng không ngờ Hà Viễn lại bước nhanh tới, nàng ta chỉ mới chạy vài bước đã bị hắn bắt được, quăng ngã xuống đất nhưng ta nói cho cô biết, Hà đại nhân cũng đang ngấm ngầm đối phó Hà phu nhân đấy, cô cho là bà ta có thể che chở cho cô được à?
Khương Huệ đi tới nhìn, nàng ta mặc áo choàng nam nhân, không nhìn kỹ còn tưởng là thiếu niên đấy. Có thể thấy nàng ta đã có âm mưu từ trước vội vàng im lặng lại, lúc này lại không dám không nói, khẽ cầu xin: “A Huệ, là ta nhất thời hồ đồ, ta không nên làm ra chuyện thế này.”
Nàng cúi đầu nhìn nàng ta, trong lòng như có một con sóng đang cuồn cuộn rằng lần trước Kim Hà chịu khổ rồi sẽ an phận, ai ngờ trái lại còn tệ hại hơn, đương nhiên, chắc chắn sau lưng có sự trợ giúp của Hà phu nhân.
Lòng người thật sự quá khó đoán, nàng vốn tưởng rằng lần trước Kim Hà chịu khổ rồi sẽ an phận, ai ngờ trái lại còn tệ hại hơn, đương nhiên, chắc chắn sau lưng có sự trợ giúp của Hà phu nhân hay lui tới với các nàng, đương nhiên biết rõ nàng rất yêu thương Bảo Nhi, nên mới dùng chiêu này để dẫn dụ nàng ra ngoài.
“Kim Hà, cô thật thông minh.” Câu đầu tiên nàng nói là, “Nghĩ ra được chuyện lợi dụng Bảo Nhi để dụ ta.” Kim Hà nhếch miệng không nói lời nào, nàng sẽ không thừa nhận gì cả. Tuy đây thật sự là mưu kế nàng nghĩ ra, bởi vì Khương Huệ rất giảo hoạt.
Nếu không thì còn có ai có thể nghĩ đến việc này, lúc trước Kim Hà hay lui tới với các nàng, đương nhiên biết rõ nàng rất yêu thương Bảo Nhi, nên mới dùng chiêu này để dẫn dụ nàng ra ngoài ngồi xổm xuống kiểm tra, tìm được một cái bình bằng đồng, mở ra thì thấy bên trong chứa một ít nước, mùi hương rất gắt.
Kim Hà nhếch miệng không nói lời nào, nàng sẽ không thừa nhận gì cả. Tuy đây thật sự là mưu kế nàng nghĩ ra, bởi vì Khương Huệ rất giảo hoạt, bình thường rất khó dụ nàng ra ngoài một mình, còn Bảo Nhi còn nhỏ, nên rất dễ dụ bình bằng đồng, mở ra thì thấy bên trong chứa một ít nước, mùi hương rất gắt. Thứ này rất quen thuộc với hắn, hắn liền đưa nó cho Khương Huệ.
Mục Nhung cũng không nói lời nào, chỉ ở bên cạnh lắng nghe lắc lắc cái bình đồng: “Hôm nay cô dám đối xử với ta như vậy, có câu “có qua có lại mới toại lòng nhau”, chắc ta cũng nên đáp trả lại cô nhỉ?”
Thấy Kim Hà cứng đầu, Khương Huệ liền nói với Hà Viễn: “Trên người hắn còn tiêu cốt thủy không?” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
Hà Viễn ngồi xổm xuống kiểm tra, tìm được một cái bình bằng đồng, mở ra thì thấy bên trong chứa một ít nước, mùi hương rất gắt. Thứ này rất quen thuộc với hắn, hắn liền đưa nó cho Khương Huệ là cô muốn hại ta, đáng tiếc không cẩn thận thất bại, biến thành tự mình hại mình, thế nào, có thấy lý do này đủ thuyết phục không?
Khương Huệ đi tới trước mặt Kim Hà, lắc lắc cái bình đồng: “Hôm nay cô dám đối xử với ta như vậy, có câu “có qua có lại mới toại lòng nhau”, chắc ta cũng nên đáp trả lại cô nhỉ?” Nàng dí sát bình đồng tới, Hà Viễn đi tới đè Kim Hà xuống. Kim Hà sợ hãi hét ầm lên chán ghét nói: “Cô khỏi diễn trò trước mặt ta.
Sắc mặt Kim Hà như tro tàn, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi dám…” Còn nữa, chuyện này cũng sẽ do nhị thúc ta điều tra, ai thua ai thắng, chắc không cần ta nói cho cô biết đâu nhỉ.
“Cô dám, vì sao ta lại không dám?” Khương Huệ chỉ chỉ người nọ, “Hắn đã thú nhận hết, ta sẽ nói là cô muốn hại ta, đáng tiếc không cẩn thận thất bại, biến thành tự mình hại mình, thế nào, có thấy lý do này đủ thuyết phục không? Còn nữa, chuyện này cũng sẽ do nhị thúc ta điều tra, ai thua ai thắng, chắc không cần ta nói cho cô biết đâu nhỉ.” Cô nói, ta còn cho cô giữ lại gương mặt này, còn không nói thì khuôn mặt xinh đẹp này không cần giữ lại nữa.
Nàng dí sát bình đồng tới, Hà Viễn đi tới đè Kim Hà xuống. Kim Hà sợ hãi hét ầm lên chán ghét nói: “Cô khỏi diễn trò trước mặt ta, không bằng cô nói ta nghe một chút, Hà phu nhân đã giật dây cô thế nào đi.”
Khương Huệ bỗng lớn tiếng quát: “Cô còn kêu nữa, ta sẽ lập tức đổ lên mặt cô.” Kim Hà không thể thối lui được nữa, quyết tâm nói: “Việc này là do một mình ta làm, không liên quan tới Hà phu nhân.”
Nàng ta vội vàng im lặng lại, lúc này lại không dám không nói, khẽ cầu xin: “A Huệ, là ta nhất thời hồ đồ, ta không nên làm ra chuyện thế này.” Nàng hết đe dọa lại lừa gạt, Mục Nhung thấy thật thú vị. Thì ra một cô nương làm việc này cũng không khiến người ta quá phản cảm.
Nghe nàng ta hối lỗi thật buồn nôn, Khương Huệ chán ghét nói: “Cô khỏi diễn trò trước mặt ta, không bằng cô nói ta nghe một chút, Hà phu nhân đã giật dây cô thế nào đi.” Khương Huệ chắc lưỡi hai tiếng, có chút mỉa mai: “Trước đây cô và gia đình ta chúng ta có chút tình nghĩa, cô còn hãm hại đường tỷ không chút nương tay.”
Kim Hà ngẩn ra một cô nương làm việc này cũng không khiến người ta quá phản cảm, hoặc là nói, như vậy cũng rất tốt, còn hơn mấy cô nương ngây thơ.
“Cô nói, ta còn cho cô giữ lại gương mặt này, còn không nói thì khuôn mặt xinh đẹp này không cần giữ lại nữa.” Trước đây cô và gia đình ta chúng ta có chút tình nghĩa, cô còn hãm hại đường tỷ không chút nương tay, bây giờ lại đi che chở cho Hà phu nhân à?
Nàng hết đe dọa lại lừa gạt, Mục Nhung thấy thật thú vị. Thì ra một cô nương làm việc này cũng không khiến người ta quá phản cảm, hoặc là nói, như vậy cũng rất tốt, còn hơn mấy cô nương ngây thơ đơn thuần, đụng chút là khóc, quả nhiên kiểu con gái thế này mới thích hợp với hắn đi che chở cho Hà phu nhân à? Thật là một cô nương ngốc, cô cho rằng Tống Châu này là do Hà phu nhân làm chủ sao?
Kim Hà không thể thối lui được nữa, quyết tâm nói: “Việc này là do một mình ta làm, không liên quan tới Hà phu nhân.” Cô bất quá chỉ là con chó mà thôi, nếu gặp chuyện, bà ta chẳng những để cô chết, mà phụ thân, mẫu thân, ca ca cô đều sẽ không chạy thoát đâu.
Khương Huệ chắc lưỡi hai tiếng, có chút mỉa mai: “Trước đây cô và gia đình ta chúng ta có chút tình nghĩa, cô còn hãm hại đường tỷ không chút nương tay, bây giờ lại đi che chở cho Hà phu nhân à? Thật là một cô nương ngốc, cô cho rằng Tống Châu này là do Hà phu nhân làm chủ sao?” Nàng cười rộ lên, “Nếu có cũng là do Hà đại nhân làm chủ, nhưng ta nói cho cô biết, Hà đại nhân cũng đang ngấm ngầm đối phó Hà phu nhân đấy, cô cho là bà ta có thể che chở cho cô được à? Cô bất quá chỉ là con chó mà thôi, nếu gặp chuyện, bà ta chẳng những để cô chết, mà phụ thân, mẫu thân, ca ca cô đều sẽ không chạy thoát đâu.” Ta còn có chút lòng thành nên giữ lại gương mặt cho cô, Hà phu nhân thì có cái gì?” Nàng phủi phủi bùn đất dính trên tay.
Nàng đổ nước trong bình đồng xuống mặt đất, tiêu cốt thủy này vừa rơi xuống đất liền phát âm thanh khiến người ta run rẩy suy nghĩ một lúc, cuối cùng mở miệng nói: “Đúng vậy, là do Hà phu nhân ép buộc ta, ta chưa từng muốn làm hại cô.”
“Ta còn có chút lòng thành nên giữ lại gương mặt cho cô, Hà phu nhân thì có cái gì?” Nàng phủi phủi bùn đất dính trên tay, “Hà phu nhân chỉ có dùng phụ huynh để uy hiếp cô.” Ngày này đến sớm hơn dự tính một chút, tuy rằng nàng biết sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày nàng đối mặt.
Trong lòng Kim Hà chấn động, nàng ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng mở miệng nói: “Đúng vậy, là do Hà phu nhân ép buộc ta, ta chưa từng muốn làm hại cô.” Ngày này đến sớm hơn dự tính một chút, tuy rằng nàng biết sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày nàng đối mặt.
Dùng cuộc giao dịch này đổi lấy cuộc giao dịch khác, chỉ cần có lợi cho mình, sao lại không làm? Sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày nàng đối mặt với Hà phu nhân, nhưng không ngờ là sẽ dùng cách thức này.
Trước mắt, nàng phải bảo vệ tính mệnh mình!
Khương Huệ gật đầu cười nói: “Rất tốt, vậy chúng ta cùng đến nha môn tố cáo Hà phu nhân thôi.”
Ngày này đến sớm hơn dự tính một chút, tuy rằng nàng biết sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày nàng đối mặt với Hà phu nhân, nhưng không ngờ là sẽ dùng cách thức này.
Rất tốt, như vậy cũng tốt!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Sủng Hậu
Chương 30
Chương 30