TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 165: Nơi ở của hạch tâm đệ tử

Cũng không lâu sau đó mọi người đã tới nơi tu luyện của đệ tử hạch tâm. Đây là một khu rừng bạt ngàn, duy nhất một loại cây ở đây, loại cây này nhìn rất giống cây trúc nhưng thân của nó lại trong trong suốt nhìn như thủy tinh, đi vào đây cứ như đi vào một thế giới khác được tạo nên từ thủy tinh.

Nơi ở của đám người Thanh Trúc ở tại đây, đi thêm một đoạn trong khu rừng trúc thủy tinh kia một chốc thì mọi người đến một khu tiểu viện. Bên trong cũng không có cái gì gọi là cho ra hồn cả, chỉ có 7-8 ngôi nhà nhỏ và một khu đất trống ở trung tâm, nhìn sơ qua trông thảm hại vô cùng.

Nhìn mấy ngôi nhà trước mắt, Xuân Đức hỏi " sao nơi ở của các ngươi còn không bằng ngoại môn nữa vậy, trông thảm hại quá".

" Tại ngươi không biết thôi, đúng là vô tri, nơi này là mơ ước của mọi đệ tử đấy, ở đây tốc độ tu luyện tăng cao 4 thành so với bên ngoài, hoàn cảnh xung quanh lại vô cùng tốt, ngươi không thấy cả khu rừng này ban đêm này vô cùng đẹp sao? " Thanh Trúc chớp cơ hội lên mặt dạy đời.

" Được rồi, là ta vô tri là ta ngu ngốc, được rồi chứ. Vì ngu nên không biết, không biết thì mới hỏi ngươi, biết rồi thì ta đâu có thừa năng lượng mà đi hỏi làm gì cho mệt. Người thông minh như ngươi mà có bấy nhiêu thôi cũng không hiểu ra sao? đúng là não côn trùng".

" Ngươi.." Thanh Trúc có xung động cắn chết tên này, nàng nghiến răng ken két.

Mấy người bên cạnh thấy cảnh như vậy trên đường đi tới đây nhiều rồi nên không quan tâm nữa mà ai về nhà nấy. Mặc kệ hai tên manh manh kia ở đó tâm tình.

Thấy mọi người đi hết rồi, Xuân Đức ngưng không nói xoáy Thanh Trúc nữa mà đạo " Thôi chúng ta cũng về nơi của ngươi đi".

Thanh Trúc cũng vậy, không cãi nhau nữa mà dẫn Xuân Đức đến ngôi nhà nhỏ của mình.

......

Đi vào căn phòng của Thanh Trúc bên trong cũng không có một cái gì gọi là, trong căn phòng duy nhất chỉ có một cái bồ đoàn mà thôi. Xuân Đức hiếu kì hỏi " Vậy lúc ngươi nghỉ ngơi thì nằm dưới đất sao? tại sao trong phòng không có cái gì hết trơn vậy? ".

" Căn phòng không có gì vì ta thấy không cần thiết có thêm bất cứ cái gì trong phòng cả, tu luyện cũng là một phương pháp nghỉ ngơi và thư giãn của ta".

Lấy ra một cái giường nhỏ, trải lên trên đó một cái đệm thật êm, sau khi làm xong Xuân Đức nhảy lên giường nằm sấp xuống cảm nhận sự êm ái, khi thấy thỏa mãn rồi mới ngẩng đầu lên hỏi Thanh Trúc tiếp

" Vậy sao!! ngươi tu luyện để làm gì mà điên cuồng vậy, bộ ngoài tu luyện ra thì không có gì khác sao?"

Thanh Trúc khoanh chân trên bồ đoàn, vừa lau chùi thanh kiếm của mình vừa trả lời " Từ nhỏ tới bây giờ ta cũng chỉ tu luyện mà thôi, thi thoảng có ra ngoài tông môn làm một ít nhiệm vụ, cuộc sống của ta gắn với hai từ tu luyện mà thôi, mẫu thân ta đã nói có thực lực mạnh thì mới có lực bảo vệ mình và người thân trong gia đình. Với ta được mọi người đặt rất nhiều kì vọng nên không thể để cho mọi người thất vọng được ".

Nhớ tới cái gì đó Thanh Trúc bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi " Thế vị muội muội của ngươi đi đâu rồi? ta thật rất thích nha đầu đó nhưng nha đầu kia hình như có thành kiến với ta".

Nãy giờ Xuân Đức cứ cảm thấy thiếu thiếu gì, khi nghe Thanh Trúc nhắc tới Vũ y thì hắn biết thiếu cái gì rồi á. Lập tức hắn đưa Vũ Y từ không gian vong linh ra ngoài. Khi bị đưa ra ngoài thì tiểu Y vẫn còn đang ngủ.

Nhìn khuôn mặt phính phính, nhỏ nhắn, đáng yêu kia, Xuân Đức mỉm cười dùng ngón tay chọc nhẹ vào má của tiểu Y vài cái. Không hiểu sao, đúng lúc này thì tiểu cô nương lại tỉnh lại, ngó ngó,nghiêng nghiêng xung quanh một chập, khi thấy ca ca bên cạnh thì nàng hỏi

" Ca ca chúng ta ở đâu vậy, đấu giá hội gì đó bắt đầu chưa?"

" Chúng ta đang ở nhà một người quen của ca ca, còn cái đấu giá hội kia nhàm chán quá, lại còn ồn ào nữa nên được một lúc thì ca ca đã ra về rồi. Nơi đó chán đến chết đi được nên ca ca mới không gọi muội dậy khi nào có nơi nào hay thì ca ca lại dẫn muội đi chơi bù, chịu không nào "

" Vâng, không sao đâu ca ca, ca ca thấy nó nhàm chán thì Y nhi cũng thấy vậy hì hì". Thấy ca ca mình đang nằm úp xuống giường Vũ Y nghịch ngợm cũng bò lên trên lưng nằm úp trên lưng ca ca. Khi nàng nhìn một phía trong căn phòng thì thấy một người quen, Vu Y hỏi ca ca " Tỷ tỷ xấu xa sao lại ở nơi đây vậy ca ca".

Nhìn về phía Thanh Trúc thấy cô nàng này không biết từ lúc nào đã nhắm mắt tu luyện rồi, Xuân Đức nói nhỏ với tiểu Y" Chúng ta đang ở tạm nơi của nàng ta, nàng là chủ căn phòng này đó. Cứ mặc kệ nàng đi, để nàng tu luyện, chúng ta tiếp tục làm sâu ngủ thôi"

" Muội thích làm sâu ngủ bé, còn ca ca làm sâu ngủ lớn "

" Ừm,muội thích cái gì cũng được. Ngủ sớm mai mới có sức đi chơi ".

" Vâng "

Trước khi ngủ Xuân Đức tạo ra kết giới cho an tâm. Một lúc sau cả sâu ngủ lớn và nhỏ đã ngủ say. Trong căn phòng không còn tiếng động gì nữa cả chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của ba người. Thanh Trúc cũng không phải là đã bước vào trạng thái tu luyện rồi, nãy giờ nàng chỉ giả vờ mà thôi, thực chất vẫn đang lén xem hai người còn lại ở trong phòng.

Thấy cảnh một lớn một nhỏ, nằm trên nhau mà ngủ, trên khuôn mặt không mang theo bất kì một sự lo âu, hay sợ hãi, buồn phiền gì, làm nàng cảm thấy hoang mang, hoang mang liệu mình hằng ngày chỉ tu luyện và luyện liệu có phải là sự lựa chọn đúng.

Cuộc sống hằng ngày của nàng có vô vàn áp lực, từ tông môn, từ gia tộc, từ kẻ thù của gia tộc, muốn giành một ngày cho bản thân cũng là một quyết định khó khăn đối với nàng. nàng thật ước mình giống một trong hai người ở căn phòng của nàng bây giờ.

Đọc truyện chữ Full