Động tĩnh chém giết nơi đây có thể nói là vô cùng to lớn, tiếng hét, tiếng hống, tiếng kêu thảm của hàng triệu kẻ đang sống mái với nhau tạo nên hàng loạt những tiếng động kinh thiên, kéo dài liên miên bất tận, mùi máu tươi nồng nặc, mùi nội tạng cơ thể nghiền nát tuy bị cơn mưa lớn che lấp đi đa phần nhưng vẫn theo gió phiêu tán trong không gian đến cả hàng vạn dặm. Điều này đưa tới khá nhiều vị khách không mời mà đến.
Ở cao trên một ngọn núi lớn, Xuân Đức nhìn về phương xa đạo:
" Nơi đây cũng hấp dẫn không ít kẻ liều mạng tới nhỉ, lão Tà ngươi nói chúng ta nên làm cái gì cho phải đạo làm chủ ".
Lão Tà bên cạnh đang bỏ vài ngàn quả tim vào trong miệng nhai bẹp bẹp nghe vậy thì nuốt cái ực liếm mép vài cái đạo:
" Còn làm gì nữa, ngươi hoặc ta đi hỏi thăm sức khỏe mọi người thôi. Để bọn họ lặn lội đường xa tới đây mà không ra đón tiếp thì thất lễ quá".
" Ừm, vậy ta đi chào hỏi mọi người cho, còn ngươi ở đây vừa quan sát vừa trông nom đám tiểu đệ chúng ta, tiện thể làm thịt luôn đám người đang ẩn nấp, với đám không chịu đi lên tấn công kia đi. Để bọn hắn lại cũng không có giá trị gì cả "- Xuân Đức cười tàn nhẫn đạo.
Lão tà nhếch miệng lộ ra hàm răng nhọn hoắt đang còn dính máu đạo:
" Không thành vấn đề ngươi không nói ta cũng ngứa mắt đám nấp phía sau kia lâu rồi. Mọi việc ở đây đã có ta ngươi đi chào hỏi mấy vị khách không mời kia đi".
Không dây dưa thêm một khắc nào nữa, Xuân Đức đã biến mất ngay tại chỗ dịch chuyển về nơi có mấy vị khách mới đến.
...............
Một đội ngũ có khoảng 800 người đa số là nam đang cưỡi ma thú phi hành, bay nhanh về nơi phát ra những tiếng động lớn kia, người cầm đầu đội ngũ không ngờ lại là một cô gái nhìn qua cũng rất trẻ, nhưng đã có tu vi Bất Hủ Cảnh Tam Trọng Hậu Kì, bên cạnh nàng là một nam, một nữ chắc cũng là cùng một thế hệ với cô gái.
Đội ngũ đang yên lặng phi hành thì thiếu niên bên cạnh cô gái dẫn đoàn bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
" Đội trưởng tại sao chúng ta phải mạo hiểm nhận nhiệm vụ đi xem xét tình hình nơi đang có chiến đấu kinh khủng như vậy, ta thấy thật sự quá nguy hiểm ".
Thiếu nữ bên cạnh cũng phụ họa:
" Phong ca nói rất đúng, Tình tỷ ngươi đâu cần liều mạng nhận nhiệm vụ nguy hiểm như vậy làm gì? tỷ không đi sẽ có người khác thay thế chúng ta mà".
Thiếu nữ được gọi là Tình tỷ kia nở nụ cười yếu ớt:
" Lần này ta đúng là liên lụy hai người các ngươi vào rồi, nhiệm vụ lần này không nhận không được, đích thân Thiên Mị trưởng lão đã giao nhiệm vụ này xuống cho ta, các ngươi nói ta có đường trốn tránh sao?"
" Thiên Mị không phải là mẫu thân của tên háo sắc Thiên Long bị tỷ tỷ phế đi sao? ". Thiếu nữ bên cạnh bật thốt lên.
" Đúng vậy, từ khi ta phế đi tu vi của tên Thiên Long thì mẫu thân tên này đâu đâu cũng nhằm vào ta, lần này cũng vậy. Nhưng ta cũng không có cách nào khác, trong thánh địa không ai dám đứng ra bảo vệ ta, đến cả sư phụ ta cũng không dám nói tiếng gì, khi thấy người phụ nữ đang ghét kia còn phải hành lễ, nịnh nọt". Thở dài một hơi nàng lại nói tiếp " nếu lần này làm xong nhiệm vụ coi như ta cũng không nợ thánh địa cái gì nữa, bao năm nay ta cống hiến cho Thánh Địa cũng đã là ta hết sức, ta sẽ rời đi một nơi khác, không ai có thể.....".
Nàng còn chưa nói xong thì đúng lúc này dị biến phát sinh, một âm thanh như từ nơi âm u vang lên như xuyên qua cả không gian và thời gian, truyền thẳng vào đầu của nàng
" Ta rất tiếc nói cho ngươi biết, các ngươi sẽ không một ai có thể quay về rồi"
Không những nàng mà tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được thanh âm đó, những con ma thú bỗng nhiên dừng lại không dám bay về phía trước, chúng nó biểu hiện ra vô cùng sợ hãi và bất an.
Trong khi mọi người còn chưa biết là ai đang nói thì từ trong không gian phía trước bỗng nhiên tách ra, một kẻ xung quanh là ác dụt có đôi cánh xương được phủ bên trên là hắc khí đen ngòn thì thoảng lại ánh lên những tia chớp như Ma Thần bước ra. Uy thế tuy đã thu liễm nhưng khiến cho mọi người ở đây cũng hô hấp khó khăn.
Vừa xuất hiện không nói hai lời kẻ này đang vung tay lên hời hợt chém ra một đạo quang mang, thiếu nữ dẫn đoàn phản xạ cực nhanh ôm hai người bên cạnh mình ngã xuống phía dưới.
Bịch! Bịch! Bịch
ba người ngã xuống phía dưới tạo thành một cái hố to, theo sau ba người là một đám ma thú và tu sĩ bị cắt đôi rơi xuống.
Người tới dĩ nhiên là Xuân Đức rồi, thấy nhất kích của mình lại không giết chết toàn bộ mà lại để còn sống ba con rệp thì hắn thoáng qua vẻ ngạc nhiên. Nhưng cũng chỉ là ngạc nhiên thôi, hắn mĩm cười lại nâng tay, khi hắn đang định ra tay lần nữa thì phía dưới vang lên tiếng cầu xin
" Tha cho bon ta, bọn ta còn có giá trị"
Xuân Đức cười lạnh đạo:
" Giá trị gì ta không biết, nếu ngươi sống qua chiêu này thì có thể nói giá trị của ngươi cho ta biết, còn nếu không thì xin lỗi rồi"
Xuân Đức lại hời hợt đánh ra một kích như lúc ban đầu về phía ba người phía dưới. Cô gái vừa mới lên tiếng kia ném hai người được nàng ôm bên cạnh ra một nơi xa xa, toàn thân ánh lên ánh sáng xanh, trên bàn tay của nàng cũng hiện lên một chiếc lá. Chiếc lá nhỏ bé kia từ từ lớn lên bao trùm nàng.
Phập.... Ầm...ầm
Đao quang của Xuân Đức cắt qua chiếc là kia như cắt qua tờ giấy mỏng manh không một chút khó khăn, tiếp theo cả đao quang đánh lên thân hình thiếu nữ khiến cho nàng đâm sâu vào trong đất,nước bùn có lẫn máu huyết nội tạng văng lên tung tóe.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 188: Kẻ không sợ chết trên đời có thật nhiều
Chương 188: Kẻ không sợ chết trên đời có thật nhiều