Ánh Nguyệt nghe vậy thì hiện lên vẻ lo lắng đạo:
" Tỷ việc này thật sự ổn sao, chỉ có mấy người chúng ta liệu có làm được không? thánh thú Bất Diệt Cảnh trung kì không phải đơn giản đối phó đâu, tỷ hẳn là phải biết việc này chứ làm sao lại ra một quyết định không sáng suốt như vậy được. Chỉ với mấy người chúng ta căn bản không phải đi thu phục thánh thú mà là đi đưa đồ ăn cho nó. Tỷ suy nghĩ lại đi."
Nói xong nàng lại nhìn chằm chằm Tử Yên, để xem vị đại tỷ tỷ này quyết định ra sao?. Mấy người bên cạnh cũng đồng loạt dùng ánh mắt khuyên nhủ nhìn về phía Tử Yên, duy chỉ mỗi Xuân Đức là không thèm quan tâm mà vẫn tiếp tục ăn.
Tử Yên nghe vậy lại nhìn thần tình của mọi người khẻ mỉm cười một tiếng đạo:
" Ngoài sáng thì chúng ta chỉ có 7 người nhưng còn trong bóng tối thì sao? ai có thể ngăn cản chúng ta mang thêm nhân lực cơ chứ, sẽ có thêm vài trợ lực mạnh mẽ đi cùng chúng ta lần này. Mọi người yên tâm đi ".
Mọi người nghe vậy thì mới thở ra một hơi, khuôn mặt thoáng cái dãn ra. Ánh Nguyệt lúc này lại hỏi:
" Là ai lần này sẽ trợ giúp chúng ta vậy tỷ?
" Tỷ cũng không biết rõ người này là ai cả "---Tử Yên cũng bất đắc dĩ nói.
Khuôn mặt của Ánh NGuyệt hiên lên vẻ suy tư, sau đó mới thở dài nói:
" Mong không phải là mấy tên kia"
Ngay sau đó nàng lại hỏi: " Đã như vậy khi nào chúng ta xuất phát tỷ, lần này thánh địa cho chúng ta mang theo bảo vật gì để đi thu phục mấy đầu thánh thú kia?".
Tử Yên dùng ngón tay út gõ gõ lên mặt bàn ngọc, chậm rãi đạo:
" 7 người chúng ta được thánh địa ban cho nhất kiện Trấn Yêu Kính, đan dược và nhiều thứ khác. Còn việc xuất hành thì đã có quyết định rồi, sáng ngày mai chúng ta lên đường tới Thâm Uyên Tử Vong. Mọi người tạm thời nghĩ ngơi một ngày rồi sáng mai lên đường ".
Đúng lúc này Xuân Đức chen ngang vào một câu làm mọi người ngẩn ra:
" Thế mấy tông môn các ngươi không phải là dự định bắt mấy con thần thú hôm trước sao? Tại sao lại chuyển qua đi bắt mấy con thánh thú làm gì cho tốn công? ".
Nghe Xuân Đức nói, cả 7 người không tự chủ được hồi tưởng việc trước kia, bọn họ trong lòng đều một mảnh lạnh lẽo, liên tục rùng mình vài cái.
Ánh Nguyệt khuôn mặt có chút xấu hổ đạo:
" Đại nhân việc đó, việc đi thu phục thần thú đó bây giờ còn ai dám nghĩ tới nữa, mấy tông chúng ta cũng tự biết cân lượng bản thân nhìn, thấy sức mạnh đỉnh cấp như vậy làm gì có ai dại dột đi chịu chết đây. Bây giờ cả bốn thế lực đều đang đề phòng việc mấy con thần thú kia trả thù chứ đừng nói là đi thu phục".
Xuân Đức nhỗ mấy hạt linh quả ra, thuận miệng đạo:
" Hắc hắc, mà thôi mấy việc này là chuyện riêng của thế lực các ngươi đâu có liên quan gì tới ta mà phải quan tâm,à mà có còn linh quả này nữa không đem ra đi, đang ăn lỡ miệng rồi".
" Còn rất nhiều để tiểu nhân đi lấy "--Ánh Nguyệt đạo.
Tiếp theo mọi người lại tiếp tục đàm luận còn Xuân Đức tiếp tiếp tục ăn, Xuân Đức bây giờ đang cảm thấy rất vui, theo như tính toán thì đêm này Vũ Y sẽ thức tỉnh.
Sau cuộc vui thì mọi người cũng ai về động phủ người nấy, Xuân Đức thì vẫn ở lại với Ánh Nguyệt cho thoải mái, Tử Yên tuy không muốn nhưng cũng không biết làm sao nên đành để hắn lại đây còn nàng một mình về động phủ.
..............
Nữa đêm trong không gian vong linh.
Xuân Đức lúc này đang ở trong lâu đài nhỏ giữa sinh mệnh hồ, bên trong căn phòng của Vũ y trước kia bây giờ Xuân Đức đang chăm chú nhìn quả trứng lớn trước mắt mà lòng tràn đầy lo lắng.
Vì sao lo lắng ư, đơn giản vì đã qua thời gian rồi, đáng lý lúc này Vũ Y đã phá trứng mà ra mới phải. Nhưng lúc này quả trứng kia vẫn không có dấu hiệu gì là sắp nở cả, nếu không phải còn cảm nhận được sinh cơ dạt dào từ quả trứng tán ra thì Xuân Đức đã phát điên rồi cũng nên.
Lão Hệ thì bị thương nặng chưa lành đang tận lực trị thương nên không thể làm phiền, còn đám ăn hại Tuyết Anh, Thanh Mai, Thanh Trúc kia thì khỏi cần nhắc tới cũng được. Sau một lúc chăm chú chờ đợi thi Xuân Đức bây giờ lại như thằn lằn đứt đuôi bay qua bay lại trong phòng nhìn quả trứng từ trên xuống dưới.
Đã dùng vài ngàn lần thăm dò, có cả system phụ trợ thăm dò nữa nhưng lại không cho ra số liệu gì làm Xuân Đức càng cảm thấy bất an, lo lắng, lo lắng điều gì đó không may xảy ra với Vũ Y, tâm tình hắn bây giờ cực độ không tốt, nhân cách thứ hai bắt đầu khống chế thân thể, hàng loạt suy nghĩ tà ác hiện lên, hắn tự nhủ với lòng mình nếu Vũ Y không sống lại được thì hắn thề sẽ huyết tẩy hết cả cái Viễn Cổ Chiến Trường này về đúc lại thân thể và linh hồn cho Vũ Y.
Tuy bản tính độc ác trổi dậy nhưng khi Xuân Đức nhìn vào quả trứng trước mắt lại không khỏi cảm thấy đau xót, hắn từng bước, bước đi tới góc căn phòng rồi ngồi vào trong góc quay mặt ra nhìn quả trứng, đôi mắt như hai viên bảo thạch nhạt nhòa, nước mắt liên tục chảy ra. Hắn không kêu gào hay la hét gì cả, cứ yên lặng như vậy nhìn quả trứng không nhúc nhích kia mà rơi lệ.
Hắn đau, hắn buồn, hắn cảm thấy khổ sở khi người thân của hắn ngay trước mắt mà không thể gặp nhau, nói chuyện với nhau. Hắn bỗng nhiên lại nhớ về những ngày vui vẻ bên nhau, tuy khi đó hắn và Vũ Y đều rất nhỏ yếu nhưng cuộc sống khi đó thật tốt, ăn uống, vui cười bên nhau thật tuyệt làm sao.
Nhưng bây giờ Vũ Y nàng còn sống, nhóc tỳ vẫn ở trước mắt hắn, thế nhưng hai người lại bị ngăn cách với nhau, nhóc tỳ yên lặng nằm trong quả trứng hắn cũng lặng yên ngồi trong góc tường nhìn quả trứng, không gian tĩnh mịch lạnh lẽo đến đáng sợ.
Xuân Đức hắn bây giờ thật hận, hận tất cả, hận những kẻ đã sát hại muội muội hắn, hận những kẻ đã sinh ra những tên súc vật kia, hận luôn cả gia đình, tông môn những kẻ có liên quan tới những tên kia. Sát ý đã bao lâu rồi chưa được bộc phát, luôn được hắn kìm nén bây giờ nó sôi lên sùng sục như một ngọn núi lửa đang phun trào.
Ngay lúc hắn đang có ý định ra ngoài giết người cho vơi bớt nỗi buồn thì system phụ trợ(1) lại thông báo:
꧁༺༒ Quét và phân tích hoàn tất ༒༻꧂
Trạng thái: Trứng.
Tình trạng: Tốt
Năng lượng cầu hoàn tất quá trình: 768.882/1000.000
( Năng lượng thiếu hụt yêu cầu bổ sung thêm đại lượng sinh hồn, huyết dịch để trứng thôn phệ và chuyển đổi hoàn tất quá trình tái tạo. Kiến nghị sinh hồn và huyết dịch từ kẻ có tu vi thấp hơn Bất Diệt Cảnh).
Thấy thông báo này Xuân Đức đầu tiên là ngẩn ra,nhưng sau đó là vui mừng, hắn vui quá nên đần luôn. Sau một lúc lâu thì hắn mừng rỡ cười như điên, hắn vừa cười vừa ôm quả trứng mà khóc, tiếp theo ý định của hắn là giết chết hết mấy tên nô bộc của Tà Long và ra ngoài giết mấy tên môn đồ của Diệp Linh Tông để bồi dưỡng cho Vũ Y.
Nhưng suy nghĩ một lúc lý trí vẫn thắng cảm xúc nhất thời, hắn thấy giết mấy tên nô bộc của Tà Long kia thì tác dụng cũng không lớn lắm, còn ra ngoài đồ sát môn đồ của Thiên Thu Thánh Địa lúc này là việc không hề khôn ngoan chút nào,nên cuối cùng hắn đành bỏ qua.
* Ngày mai ắt hẳn là có cơ hội*--Xuân Đức tự nói với bản thân một câu, sau đó cả người khí tức thu liễm trở về một con tiểu linh thú bình thường.
Chú thích:
(1) system phụ trợ: là một phân bản dạng đơn giản được Lão Hệ để lại cho Xuân Đức nhằm mục đích hỗ trợ những việc phân tích vật phẩm, đánh giá mọi thứ mà Xuân Đức cần biết. (1) có thể tự do hoạt động.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 253: Đau thương
Chương 253: Đau thương