( Chương miêu tả cảnh tượng máu me các bạn yêu hòa bình không nên đọc)
Bọn họ nhìn thấy con tiểu linh thú hiền lành, khả ái khi trước đang lười biếng đang nằm trong lòng Tử Yên không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt của tên mặt thiếu niên kia.
Tiểu linh thú lúc này đâu còn cái bộ dáng đáng yêu như trước kia nữa, nó bây giờ nhìn như một loại sinh vật tà ác đến từ nơi tăm tối nhất, cả người bốc lên ngùn ngụt sát ý, hận ý, ánh mắt nó u ám như tro tàn không còn màu bích lục như trước. Chỉ cần đụng chạm tới ánh mắt kia con người ta không tự chủ được cảm thấy bất lực, đau thương, thống khổ, mọi loại ý nghĩ tiêu cực bao trùm lấy kẻ nhìn vào ánh mắt đó, khiến cho những kẻ đó chỉ muốn tự vẫn kết liễu cuộc sống hiện tại.
Ba người một nam hai nữ khi trước đang còn cao cao tại thượng, nhìn đời bằng nữa con mắt, nhục nhã người khác làm niềm vui lúc này đã như ba con cún hoảng sợ nhìn về tiểu linh thú, bọn họ như bị lực lượng nào đó chế trụ khiến cho bọn họ không thể nói được chỉ có thể dùng ánh mắt mà biểu đạt nỗi sợ hãi.
Hai chân sau của tiểu linh thú quắp vào hai vai tên mặt thiếu niên kia, những móng vuốt sắc bén xuyên thủng da thịt đâm vào trong cơ thể hắn máu tươi chảy ròng ròng, hai trảo trước thì trước tiếp đâm xuyên qua hai con ngươi của tên này, tiểu linh thú cắn một cái lập tức đầu tên này vỡ ra sau đó tiểu linh thú vục đầu vào ăn.... tên này.
Còn cái đuôi của tiểu linh thú có cái đầu là một con rắn lúc này đã cắn xuyên vào trong ngực tên ngạo mạn kia,khi cái đuôi rút ra thi trong miệng con rắn đã có thêm một trái tim đang còn chảy máu tí tách rơi trên sàn phi chu.
Đúng lúc này thì trong cơ thể của tên mặt thiếu niên bay ra một cái hồn phách ngưng thực vô cùng, hoảng sợ nhìn về tiểu linh thú sau ngay lập tức sau đó cướp đường mà chạy, độn tốc có thể nói không chê vào đâu được, trước khi bỏ chạy hắn còn dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía Phong Tử Yên một cái, nhưng hắn có thể chạy được sao? không nói tới 7 người bọn Ánh Nguyệt, Tử Yên ở đây, chỉ riêng mình Xuân Đức thôi thì tên kia cũng có chạy đằng trời.
Xuân Đức đang cắn nuốt não của tên này, nhưng vẫn dùng thần thức quan sát xung quanh nhìn thấy linh hồn tên này định bỏ chạy thì cũng không thèm ngó đầu sang. Cái đuôi có cái đầu con rắn đang ngậm quả tim bỗng nhiên há to miệng nuốt quả tim xuống rồi cái đuôi dài ra sau đó dùng tốc độ ánh sáng, vượt qua thời không cắn về cái linh hồn kia.
" Á...Á....Đau...tha ta... ta là "
Tức thì linh hồn kia không kịp né tránh bị cắn chúng, lập tức hét ra tiếng kêu thê lương khiến lòng người tê tái, nhưng nhiều hơn là sự sợ hãi đến cả linh hồn cũng run rẩy. Cảm thấy ăn óc người cũng giống như ăn óc khỉ mà thôi Xuan Đức ăn được một tí thì không ăn tiếp nữa.
Tâm niệm một cái, linh hồn tên không may đang bị cái đuôi của hắn cắn vào cổ lập tức xuất hiện trước mắt hắn. Xuân Đức không quan tâm gì tới biểu cảm thống khổ,, sợ hãi, cầu xin của tên kia mà một ngụm cắn đứt đôi linh hồn tên này sau đó nhấm nháp một chút, cảm thấy ăn hồn phách đem lại cảm giác mê luyến không thể tả, hắn không vội một lần ăn hết,mà từ từ ăn, cắn nuốt từng tí một để tận hưởng cảm xúc thăng hoa.
Nhưng cũng không bao lâu thì hắn cũng ăn hết, thấy chưa hết thèm hắn nhìn sang hai ả mặc áo vàng và cam bên cạnh. hai ả này thấy hắn nhìn sang thì lập tức đại tiểu tiện không thể kiềm chế. Xuân Đức nhếch cái miệng dính óc người và máu lên cười lạnh.
Nhưng khi hắn đang định giết hai ả này thì Tử Yên lên tiếng:
" Tha cho bọn họ đi, bọn họ còn có tác dụng cho chuyến đi lần này ".
Nghe vậy thì Xuân Đức thoáng chần trừ một chút nhưng sau đó hắn mỉm cười một cái mà không nói gì, tiếp theo
" Á... không "
Cô ả mặc áo màu vàng bị Xuân Đức một ngụm ăn luôn, hình thức cũng giống tên lúc trước nhưng tốc độ thì nhanh hơn, qua hai hô hấp thì linh hồn và trái tim cô ả đã bị Xuân Đức săn sạch, Xuân Đức ợ một cái đạo:
" Để lại một đứa là được rồi, hai đứa thì cũng không có tác dụng gì lớn cả. Bọn này thật tưởng ta dễ khi dễ thích bắt nạt lúc nào cũng được sao, lại còn xem ta như hàng hóa trao đổi cơ đấy. Mới sáng sớm còn mát nên ta cho mấy tên kia chết sớm một chút bằng không ta sẽ nuôi thần hồn bọn chúng rồi ăn dần dần, mỗi hôm ăn một tí".
Xuân Đức dùng năng lượng thanh trừ mấy thứ óc, máu và thịt vụn bị dính trong miệng và trên người cho sạch sẽ quay lại trong ngực của Tử Yên, nhìn nàng ta mà nói:
" Không sợ sao? "
Tử Yên khuôn mặt tuy có hơi chút trắng xám, nàng lắc nhẹ đầu sau đó mỉm cười nói:
" Đương nhiên là sợ nhưng đây là người vì ta mà làm, ta cảm thấy rất vui ".
Xuân Đức nghe vậy thì nhìn nàng thật sâu một cái, nhắm mắt lại sau đó mới không nhanh không chậm nói:
" Ngươi suy nghỉ quá nhiều rồi, ta làm đơn giản vì ta thích mà thôi ".
Tử Yên lúc này cũng không nói gì thêm nửa mà chỉ mỉm cười hạnh phúc mà thôi. Nàng quay lại nhìn thiếu nữ mặc áo cam kia lên tiếng đạo:
" Dọn sạch vết máu rồi xử lý hai cái xác kia đi ".
Thiếu nữ mặc áo cam liên tục gật đầu, rồi bắt đầu công việc xử lý hai cái xác. Nhưng khi nàng đang định dùng hỏa thuật thiêu hủy hai cái xác kia đi thì Xuân Đức lại lên tiếng:
" Đừng có mà hủy đi phí của, bộ ngươi không có óc sao hay phải để ta tách đầu của ngươi ra xem thử bên trong là thứ gì, nghe ta nói bây giờ ngươi lột sạch quần áo hai kẻ kia ra, sau đó lột da, rút hết móng tay móng chân đi, tiện thể cạo tóc, nhổ luôn răng ra sau đó rửa sạch là được, tối nay ta định hầm hai kẻ này ăn dần ".
Thiếu nữ mặc áo cam còn chưa nghe Xuân Đức nói hết câu thì trực tiếp ngất xỉu luôn. Còn 6 người Ánh Nguyệt sắc mặt trắng xám, tay chân lạnh ngắt, Tử Yên lúc này sắc mặt có hơi chút thay đổi đang định nói cái gì thì lại nghe Xuân Đức đạo:
" Ta nói đùa chút thôi, các ngươi phải có tính hài hước chứ ".
Nghe được lời này thì Tử Yên trợn tròn mắt nhìn hắn, còn 6 người Ánh Nguyệt tuy không nói gì nhưng trên mặt biểu hiện đầy vẻ không tin tưởng.
Cuối cùng hai cái xác bị vứt ra ngoài phi chu còn vết máu trên sàn thì vung tay cái là xong không cần tốn thời gian.
Mọi người lại tiếp tục lên đường tới Vực Thẳm Tử Vong, nhưng bầu không khí trên phi thuyền có vẻ hơi trầm trọng, nhất là thiếu nữ mặc áo cam nàng ta từ khi tỉnh lại thì ngồi vào một xó, hai tay ôm lấy đầu gối cả khuôn mặt cúi xuống, thi thoảng lại len lén nhìn xem Xuân Đức có tỉnh lại chưa.
Một đường có thể nói là bình an vô sự, không có ai dám chặn đường, đánh cướp gì cả. Đến cả mấy con yêu thú cấp thấp phi hành không có linh trí khi thấy cái phi chu này đều tự động bay trốn chạy thật xa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 255: Sự sợ hải tột cùng
Chương 255: Sự sợ hải tột cùng