Ở bên trong này Xuân Đức cùng Vô Địch cũng là một hồi bận rộn thì bên ngoài cũng là như vậy, khi hai người Xuân Đức biến mất không được bao lâu thì ở nơi chiến đấu trước đó lại xuất hiện một đám người.
Những người này không ai khác chính là đám người Bằng thành chủ cùng một đám Thánh tử, Thánh nữ mang theo tùy tùng đến đây.
Khi hai bên vừa gặp nhau không tránh khỏi một hồi kinh ngạc, đám người Ác Ma Điện kinh ngạc vì cái gì mà hôm nay hết đám Bất Diệt Cảnh này đến đám Bất Diệt Cảnh khác chạy tới nơi đây, cái này cũng quá đúng lúc đi chứ.
Còn đám người Bằng thành chủ thì không phải là kinh ngạc mà là kinh sợ, nhìn hơn trăm cổ thi thể cường giả nằm trên mặt đất, còn có Kiếm tử cùng lão yêu bà bị trói thành cái bánh trưng. Lại nhìn hơn ngàn người đồng nhất một loại áo choàng màu đỏ thẳm, hoa văn đều là ma dụt quấn quanh vô cùng kì dị. Bằng thành chủ cảm thấy mình cực độ không may chưa làm rõ chuyện gì đã nhanh chân chạy tới nơi đây, đúng là không còn gì để nói.
Mọi người đều là người thông minh nên thấy cảnh tượng này đều không nói gì mà lấy thái độ không liên quan tới phản ứng. Người thông minh tuy nhiều nhưng là kẻ ngu vẫn là có không ít, không ngờ có một tên Bất Hủ Cảnh viên mãn nhìn thấy cảnh hai người bị trói trên mặt đất thì gầm lên giận dữ thét lớn:
" Lớn mật, các ngươi biết là đang làm gì sao? Bọn tạp chủng các người vậy mà lại dám xúc phạm tôn nghiêm của Quang Minh Kiếm Điện ta... "
Lấy Tà Long cùng Tuyết Ánh, Đại Bạch ba đại cự đầu đi đầu, vô số cặp ánh mắt bất thiện cùng một lúc nhìn về tên mới lên tiếng kia, ánh mắt hơn ngàn người mang theo sát ý dạt dào khiến cho tên đang nói kia lập tức câm miệng liên tục lui về phía sau.
Thấy cảnh này Tiểu Thất khinh bỉ nói:
" Một cái nhát như chuột lại thích làm anh hùng. Biết đường thì cút được bao xa thì cút bao xa, nếu không ngứa mắt bản cô nương, bản cô nương ăn sống ngươi."
Đang tích một bụng oán khí không có chỗ nào phát tiết không ngờ lại có một tên đần nhảy ra, cái này không phải là muốn bị mắng còn là gì nữa.
Tên Bất Hủ viên mãn kia bị xem thường lòng tự ái bộc phát, nói lời độc ác còn không quên đem giá đỡ của mình ra:
" Ta đứng nơi đây, đám tạp chủng các ngươi có thể làm gì được ta, nói cho các ngươi biết bên cạnh ta là thành chủ cùng các vị thánh tử, thánh nữ, các ngươi còn không nhanh quỳ xuống nhận tội."
Không nói thì thôi, vừa nói liền lôi đám người Bằng thành chủ cùng mấy tên thánh tử, thánh nữ xuống nước. Không cần phải nói những kẻ vừa bị hắn lôi xuống nước đều hận thấu hắn.
Làm một thành chi chủ, Bằng thành chủ cũng là người vô cùng khôn ngoan vội chắp tay nói:
" Các vị đạo hữu xin dừng đã, vị bằng hữu này của ta có chút lỗ mãng xin được tha thứ. "
Thấy kẻ này cũng đã nhún nhường đám người Ác Ma Điện cũng không tiện làm quá, bọn họ cũng phải cực độ khát máu loại người, lấy giết chóc làm niềm vui. Nếu không ai đụng chạm tới bọn họ thì người Ác Ma Điện cũng lười giết kẻ khác. Sống tu luyện an vui có tên nào tâm thần mới cả ngày chém chém giết giết.
Tuyết Anh thay mặt tất cả mọi người đứng ra nói chuyện nhưng sắc mặt của nàng vẫn lạnh như hàn băng vạn năm không mang theo bất cứ loại tình cảm nào:
" Việc nơi đây là việc riêng của chúng ta nếu các ngươi có ai liên quan với những kẻ đã chết nơi đây thì có thể đứng ra chúng ta tiện tay giải quyết luôn một lần, còn nếu không có thì cách xa nơi này một chút. Thêm một điều nữa là tên nào còn nói mấy câu xàm ngôn thì ta cũng không ngại tiễn hắn đi chết. "
Đám người Ác Ma Điện một trận ngạc nhiên, không ngờ Tuyết Anh đại nhân lại cường thế đến mức này, theo giọng điệu này có khả năng một lời không hợp lập tức phân sinh tử. Bình thường nhìn nàng nhu mì hiền lành không ngờ lại có một mặt như vậy.
Mấy người Bằng thành chủ nghe được câu nói này cũng giống như ăn con ruồi đồng dạng, đầy bụng căm tức nhưng lại không dám nói gì. Ở thế giới này lấy thực lực nói chuyện, không có thực lực thì nói cũng không ai nghe.
Nhưng lại có kẻ đun mù không phát giác được tình cảnh lúc này, mấy tên này còn tưởng thành chủ cùng các vị thánh tử, thánh nữ ngại vấn đề mặt mũi không dám đôi co với những người này kia.
Tên Bất Hủ Cảnh viên mãn khi nãy lại không biết lấy ra đâu dũng khí, chỉ tay thẳng mặt Tuyết Anh chửi:
" Tiện nhân ngươi cho rằng ngươi là ai? "
Không đợi Tuyết Anh làm ra quyết định gì, một tiếng hét thảm gây sự chú ý của mọi người. Nhìn lại thì thấy tên đang nói khi trước lúc này đã thành một cái xác chết đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Trên cơ thể hắn đang cắm một thanh đoản kiếm phát ra hắc vụ dày đặc, thân thể của tên xấu số này cũng nhanh chóng héo tàn biến thành một đống tro màu xám bị gió thổi qua bay phiêu tán khắp nơi.
Đợi hấp thu toàn bộ tên kia, Tà Kiếm lúc này mới bay trở về trước người Tà Long, khi quay về trước người Tà Long không ngờ thanh kiếm này lại nói chuyện:
" Rác rưởi mà thôi, gặm đan dược mà lên tạp chất quá nhiều."
" Chúng ta đi"--- Cùng lúc này Bằng thành chủ quyết định thật nhanh rời khỏi nơi đây nếu còn nán lại một chút thì cái mạng nhỏ của hắn không chắc có thể giữ được không nữa, trong lòng hắn thầm hận tên lắm miệng kia, nếu an ổn lôi kéo được những người này một tay giúp đỡ thì việc vực thú có thể nói là việc nhỏ như con thỏ.
Mấy tên thánh tử, thánh nữ cũng không dám nhiều lời mà cũng như vị thành chủ kia lập tức na di rời đi, người Ác Ma Điện thấy vậy cũng không có đuổi theo mà an ổn đợi mệnh lệnh từ các vị cự đầu.
Đợi những kẻ kia đã đi hết rồi Vũ Y lúc này mới lên tiếng hỏi thăm Tuyết Anh:
" Tuyết Anh tỷ, chúng ta bây giờ đi đâu đây."
Tuyết Anh lúc này lại trở lại vẻ hiền lành, dịu dàng nhỏ nhẹ nói:
" Tỷ cũng chưa biết nữa nếu không mọi người vào tạm không gian thí luyện một thời gian được hay không."
Những ai đã từng vào qua không gian thì luyện rồi thì ngay lập tức lắc đầu, lắc liên tục biểu hiện cực độ không muốn vào bên trong đó nhưng đa phần mọi người lại chưa từng qua nơi thí luyện kia nên vô cùng hào hứng với nó.
Không ngờ đến sau cùng gần như tất cả mọi người đều đi vào bên trong không gian thí luyện tập huấn, trước sự áp bức của Tuyết Anh ở bên ngoài chỉ để lại ba người Tà Long, Tuyết Anh cùng Đại Bạch, à thêm một thanh đoản kiếm nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 346
Chương 346