" Như vậy không phải ăn gian sao? Không ngờ ngươi nhìn thật thà vậy mà cũng có lúc ăn gian. Hắc hắc."--- Xuân Đức cười nói.
Trữ Tình nghe vậy khuôn mặt đỏ lên, một nữ đệ tử bên cạnh phản bác:
" Đó là sư tỷ cơ trí không phải ăn gian."
Xuân Đức nhìn thiếu nữ bên cạnh Trữ Tình, cô nàng này nhìn cũng tạm, ánh mắt có thần. Bị Xuân Đức nhìn mấy lần thiếu nữ đỏ mặt gắt lên nói:
" Nhìn gì mà nhìn, lưu manh."
" Ha ha. Thôi được rồi mai tính tiếp,có gì ta giúp cho. Giờ ta đi ngủ đây, các ngươi cũng ngủ sớm đi." Nói xong thân ảnh hai người Xuân Đức cùng Vũ Y biến mất, để lại một đám đệ tử Phượng Hoàng Tông thần tình ngỡ ngàng nơi đó.
......
Vào trong không gian vong linh Xuân Đức ngay lập tức triệu tập mấy tên cự đầu đến, không bao lâu mấy người Vô Địch, Tà Long, Tuyết Anh, Đại Bạch đã đến nơi đây.
Chỉ vào quả tim to như ngọn núi nhỏ đang đập bịch bịch kia Xuân Đức nói:
" Giờ mới có thời gian, mọi người nhìn xem qua tim này thế nào? "
Vô Địch có điều biết rõ nói:
" Cái này có thể là trái tim của một tên Ma Thần nào đó còn sót lại, ngươi kiếm ở đâu vậy. Mấy năm này ta vẫn có việc quan trọng nên không biết sự việc bên ngoài."
Xuân Đức nói:
" Đánh chết tên dụt âm hiểm chiếm được, nói mới nhớ ông bạn ngươi xem xương cốt này thế nào?"
Xuân Đức vẫy tay một cái, bộ xương màu xanh lam cao hai mét phát ra ánh sáng dịu nhẹ kia hiện ra trước mặt mọi người.
Cảm nhận được khí tức cổ lão trên bộ xương Tà Long bật thốt lên nói:
" Cốt tộc, một vị đại năng cốt tộc."
" Đại năng gì ta không biết, đây là xương của tên dụt âm hiểm kia đấy, các ngươi đừng nhìn bộ xương này không có đặc biệt gì, cái thứ này cứng cáp vô cùng đến cả Tà Kiếm chém mà không để lại vết xước là hiểu rồi."--- Xuân Đức nói.
Vô Địch thì lại cười khẩy nói:
"Càng cứng càng tốt, thứ này giao cho ta là được. Sau này sẽ chế tạo một con khôi lỗi đặc biệt, chất liệu tốt như thế này cũng khó kiếm."
Mọi người cũng cười, lúc này Tà Long mấy lấy ra cái giới bảo mang theo tài sài bất lương mà hắn kiếm được.
" Cái này là trong lúc ngươi có việc bọn ta kiếm được, tù binh bên trong có hơn 20 triệu, hóa linh thạch cùng các thứ lung tung."
Xuân Đức cũng không trối từ gì cả, Tà Long vừa để lên hắn đã cướp lấy tự mình xem xét. Nhìn đến 20 triệu tù binh Xuân Đức hỏi:
" Bắt đám tạp ngư này về có ích lợi gì? "
Tuyết Anh nhàn nhạt nói:
" Về cho ngươi rút sinh mệnh cùng sinh hồn, cũng đừng tiếc thương cái gì bên trong này đều là các ma đầu cả, chết đi cho sạch đất."
Xuân Đức cười hắc hắc nói:
" Ý ta không phải như vậy, ta nói các ngươi bắt quá ít số lượng không đủ, chỉ thôn phệ 20 triệu thì có được bao nhiêu đâu. Bắt đám này làm phân bón cho Hắc Ám Ma Thụ còn được."
Mấy người Tuyết Anh trắng mắt nhìn hắn, hóa ra tên này không phải là bỗng nhiên phát ra tấm lòng lương thiện mà là chê số lượng không đủ à.
Cuộc nói chuyện đến gần sáng thì mới giải tán, vì số lượng tài phú quá lớn nên tạm thời chưa thể phân chia thế nào cho hợp lý, còn mà đưa hết vào tay Vô Địch thì đến xương cũng không còn nên đến chết Xuân Đức cũng không nhả ra.
Trong lòng Xuân Đức quyết định sau này bồi dưỡng Lan Lan cùng Thiên Tuyết làm người quản lý tài sản của mình.
.......
Trời vừa sáng, Xuân Đức cùng Vũ Y liền xuất hiện. Xuất hiện cùng hai huynh muội là một con ma lang có tu vi rất thấp, chỉ đạt tới Tạo Hóa Cảnh, nó là con sói phế vật nhất trong đàn sói nhưng vì tính chất đặc thù của công việc mà nó được chọn, thành ra nhờ lần này mà địa vị của nó trong đàn tăng lên không ít.
Cưỡi trên ma lang Xuân Đức ôm Vũ Y trong lòng nhìn Trữ Tình nói:
" Bây giờ chúng ta đi đâu? Ngươi dẫn đường đi ta không biết đường."
Trữ Tình khẽ gật đầu sau đó cưỡi lên linh thú đi trước dẫn đội. Lại nói tới con ma lang phế vật, nó ở trong tập thể toàn Bất Hủ Cảnh với Bất Diệt Cảnh thì đúng là thành phế vật thật nhưng ở trong đội ngũ này nó lại có tu vi rất cao, đám linh sủng của mấy thiếu nữ Phượng Hoàng Tông nhìn nó với ánh mắt đầy sùng kính.
Con ma lang số khổ này lần đầu tiên cảm giác được mình cũng là cường giả, thi thoảng lại ngẩng đầu tru lên một tiếng vang vọng khắp nơi, Xuân Đức ngồi bên trên nhìn nó mà cũng thấy vui vui.
" Tiểu lang tại sao ngươi tu vi lại chậm tiến vậy? "
Ma lang đang hưng phấn nghe Xuân Đức hỏi thì lập tức cung kính đáp:
" Vì thuộc hạ không còn ba mẹ thưa chủ nhân, từ nhỏ không có cái ăn nên qua mất thời kì phát triển, thuộc hạ mãi hôm hai ngày trước mới bước vào Tạo Hóa Cảnh."
Xuân Đức nghe vậy thì cười nói:
" Tốt lắm, cố gắng lên. "
Con ma lang lập tức hưng phấn rống lên một hồi. Đám linh thú bên cạnh không hiểu sao cũng gào rú theo cứ như đám tiểu đệ đang chúc mừng lão đại thăng chức vậy.
Mọi người đi được hai canh giờ thì dừng lại, nơi họ dừng lại là trước một cái hồ nước, nước hồ trong vắt như gương mặc dù xung quanh mọi thứ đóng băng nhưng nước hồ vẫn như vậy. Xuân Đức nhìn Trữ Tình hỏi:
" Chúng ta đến đây đánh yêu quái sao? "
Trữ Tình gật gật đầu cười duyên nói:
" Trong hồ có một con băng giao tu vi Liệt Hải Cảnh đỉnh phong, ngươi giúp ta bắt nó đi. Hì hì."
Xuân Đức vỗ cái trán, hắn bây giờ còn chẳng nhớ cái tu vi Liệt Hãi Cảnh là cảnh giới gì nữa, quá nhỏ yếu nên quên luôn rồi. Vỗ vỗ ma lang Xuân Đức hỏi:
" Liệt Hãi Cảnh Đỉnh Phong ngươi bắt sống được nó không? "
Ma Lang nghe vậy thì cam đoan nói:
"Chủ nhân yên tâm nó còn thấp hơn thuộc hạ ba đại cảnh giới cơ mà, chủ nhân yên tâm."
(Ma lang ở địa cung đều không hiểu ngôn ngữ nhân loại nên không nói được tất cả đều phải dùng tinh thần lực câu thông).
Bùm
Ma lang nhảy tọt xuống nước, bọt nước văng tung tóe. Cũng không lâu sau đó ma lang lôi từ trong nước ra một con băng giao dài 30 m, con băng giao cũng không dám phản kháng gì cứ như vậy ngoan ngoãn nằm dưới chân ma lang.
Thấy tiểu ma lang dễ dàng bắt được một con băng giao trưởng thành đám thiếu nữ Phượng Hoàng Tông nhìn về phía tiểu ma lang toàn là ngôi sao nhỏ. Lúc này Trử Tình cũng tiến tới hỏi thăm:
" Con thú sủng của ngươi thật lợi hại, không ngờ một con băng giao trưởng thành bị nó tóm gọn."
Xuân Đức thì cười khan không nói gì, tiểu ma lang thì dương dương đắc ý. Nó thầm nghĩ Về nhà nhất định phải kể chuyện này cho thành viên trong đàn nghe. Ở bên ngoài nó cũng là một cao thủ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 371: Vô đề
Chương 371: Vô đề