Cũng phải hai canh giờ sau thì tất cả đàn muỗi biến dị của Xuân Đức quay về Huyết Liên Trấn Hồn. Khi con muỗi cuối cùng trở về cũng là lúc Xuân Đức đứng dậy, nhìn cô gái đang đứng bên cạnh suy nghĩ lung ta lung tung hắn nói:
" Chúng ta đi thôi, ngươi đi trước dẫn đường."
Cô gái nghe vậy thì cúi đầu nói:
" Vâng, đại nhân."
Hai người không nhanh không chậm đi ra khỏi cái nơi phong cấm con sinh vật lông đỏ trước kia, ở bên ngoài bây giờ đã thay đổi khá nhiều, huyết sát chi khí bị đám tiểu đệ muổi cùng Bóng Ảnh thôn phệ đi không ít khiến cho nơi này bớt nguy hiểm đi nhiều, nhất là đám quỷ hồn, hung linh càng triệt để biến mất không còn một mống.
Cũng không biết từ khi nào nơi này đã bị vô số thực vật cao lớn bao phủ những thực vật này không có màu xanh như thực vật bình thường mà tất cả đều có màu đỏ yêu dị tới cực điểm. Khi hai người đi ra bên ngoài thì cũng có 3 người tình cờ thấy bọn họ.
Xuân Đức còn đang chuẩn bị giết người thì từ phía ba người kia có một cô gái mặc áo đỏ nhìn rất nhỏ tuổi chạy tới, vừa chạy vừa gọi:
" Tiểu My tỷ tỷ."
Xuân Đức ở phía sau cũng không có ngạc nhiên khi có người gọi thiếu niên trước mắt là tiểu My, vì hắn biết trước rồi. Đợi khi cô bé kia chạy đến gần thì lập tức ôm lấy cô gái có tên tiểu My khóc ròng.
" Muội cuối cùng cũng tìm thấy tỷ rồi. Hu hu."
Thấy hai người ôm nhau tình cảm thắm thiết mà éo biết còn kẻ đang rình cách đó không xa. Ba tên nam nhân mặc hắc bào cách nơi đây vài dặm đang dùng ánh mắt âm độc nhìn về phía hai cô nàng.
" Anh Chiêu không cần sợ đã có tỷ đây. Làm sao muội lại đi tới nơi nguy hiểm thế này. Ông bà ngoại đâu? "
Cô bé áo đỏ lau nước mắt nói:
" Mọi người vẫn đang ở nhà là muội trốn bọn họ đi tìm tỷ, ta mới không tin tỷ ngươi chết đây. Bọn họ nói tỷ bị người nhà họ Trần giết rồi."
" Không sao, không sao, Anh Chiêu ngoan đừng khóc, không phải tỷ vẫn còn sống tốt đấy sao. Hai người kia là ai mà lại đi cùng muội vậy." Dĩ nhiên Phạm Tiểu My cũng không biết hai người đi cùng tiểu muội của nàng là ai. Còn không đợi cô bé trả lời thì Xuân Đức phía sau nói:
" Địch nhân của ngươi, ngoài ra cách 7 dặm còn có 3 tên nữa. Người muốn giết ngươi cũng không ít."
Xuân Đức vừa dứt lời thì hai người đi cùng cô bé tới nơi này cùng ba tên hắc y ngay lập tức tạo thành vòng tròn bao vây lấy cả 3 người, tính cả Xuân Đức trong đó.
Những người này sau khi bao kín đường lui của ba người thì lộ ra vẻ mặt đê tiện, một tên hắc y ánh mắt trêu tức nhìn Xuân Đức nói:
" Con kiến hôi như ngươi vậy mà có thể phát hiện được lão phu quả là anh hùng xuất thiếu niên nhưng hôm nay đáng tiếc tiểu tử ngươi phải nằm lại nơi này rồi."
Cô bé áo đỏ đang nép vào trong lòng tỷ tỷ mình không thể tin được nhìn hai người đã đồng hành cùng nàng suốt quãng đường, nàng lắp bắp nói:
" Lam tỷ, Thiên ca hai người làm sao vậy, tại sao lại muốn giết tỷ tỷ của ta."
Người thanh niên tuấn tú lịch sự được gọi là thiên ca lúc này trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn nói:
" Làm sao có thể giết các ngươi dễ như vậy được, tỷ của ngươi biết bảo tàng ở nơi nào chúng ta còn..."
Còn chưa nói hết thì
phập phập phập phập phập
Liên tiếp năm âm thanh vang lên, 5 người đang vây xung quanh bị Xuân Đức chém cho mỗi tên một kiếm vì cái tội đã ngu còn thích đánh đu với đời. Không biết cái bảo tàng kia có cái cọng lông gì không nhưng dù sao hắn bây giờ mới là chính chủ, dám cướp thức ăn trước mặt hắn mấy tên này chán sống hết rồi.
Xuân Đức cũng là tiện tay chém kiếm mà thôi nên 5 tên chết khác nhau, tên thì bị gọt mất cái đầu, tên thì bị cắt làm hai, ba tên còn lại thì bị chém đôi chéo người. Nhất kiếm đoạn hồn, vừa bị chém phải thì hồn phách cũng tan vô cùng bá đạo.
" Đi thôi, tiếp tục dẫn đường." Xuân Đức bình tĩnh nói như chưa có việc gì.
Phạm Tiểu My nhìn tàn chi thân thể cùng máu tươi lênh láng trên mặt đất không nhịn được run run một hồi, lúc trước nàng có thấy Xuân Đức vẩy tay liền có người chết đã biết hắn rất mạnh nhưng lúc này đây mới cảm nhận rõ ràng, gia tộc đối địch cử ra người truy sát nàng đứng trước mặt người này lực phản kháng cũng không có, chết thế nào cũng không biết. Nhìn biểu hiện còn đang cười nham hiểm đọng trên mặt những cái xác này là hiểu rồi.
Cô bé tên Anh Chiêu có phần kinh hãi khi thấy Xuân Đức nhưng có lẽ vì cô bé nghĩ Xuân Đức là bạn của chị gái mình nên lá gan cũng lớn hơn, dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía hắn nói lời cảm ơn:
" Cảm ơn đại ca giúp đỡ."
Tiểu My nghe lời nói của muội muội mà cả người cứng ngắc, phải biết kẻ đứng sau nàng là một tên giết người không cần lý do thích liền giết ( theo suy nghĩ của nàng là như vậy) nếu tiểu muội của mình mà chọc hắn tức giận thì...
Đang lúc nàng chuẩn bị dập đầu tạ lỗi thì Xuân Đức phía sau nở một nụ cười ôn hòa nói:
" Tiểu cô nương rất ngoan."
Cô bé thấy Xuân Đức ôn hòa như vậy nên cảm thấy dễ gần hơn, cô bé thoát ra khỏi vòng tay tỷ tỷ chạy tới bên cạnh Xuân Đức chỉ tay về phía A Ngốc hỏi:
" Đại ca, đây là con gì thế làm sao nó lại mập như vậy."
Có lẽ ở thế giới này cô bé Anh Chiêu này cũng đã quen với cảnh chém giết nên ở bên cạnh có 5 cái xác mà cô bé không có bị dọa sợ, sắc mặt chỉ có hơi trắng một chút. Cọn cô gái Phạm Tiểu My lúc này thì âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, nàng bị tiểu muội của mình lớn gan dọa sợ.
Xuân Đức thường không có thiện cảm với người lớn nhưng với trẻ con hắn rất có thiện cảm. Xoa đầu cô bé Anh Chiêu một cái, Xuân Đức rất không có lương tâm tóm cái đuôi A Ngốc xách nó lên đưa cho Anh Chiêu.
" Đại ca cũng không biết nó là gì nữa, thấy nó dễ thương nên mang về nuôi. Bé mà thích thì nhận lấy mà chơi."
A Ngốc mở đôi mắt thật to, đáng thương nhìn Xuân Đức, nó như đang muốn hỏi " Ngươi đồ không có lương tâm này, ngươi có phải chủ nhân của ta không? "
Anh Chiêu thấy A Ngốc béo ú phì nộn thì vô cùng thích thú, cô bé xoa xoa nắn nắn A Ngốc, vuốt ve cái bụng tròn vo của nó. A Ngốc lúc đầu còn phản kháng nhưng sau một lúc nó bắt đầu hưởng thụ cảm giác được người âu yếm. Cuối cùng nó nằm ngủ ngon lành.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 479
Chương 479