TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 490: Đệ tử tiêu dao tông(1)

Sau khi chia nhau xong chiến lợi phẩm thì nhóm môn đồ Tiêu Dao Tông tiếp tục dọc theo bờ suối đi lên thượng nguồn. Càng đi dọc theo bờ suối ngược dòng thì bọn họ càng thấy nhiều những miếng vãy cá bạc nằm lắng đọng ở bên dưới lòng suối, bọn nó bị mắc kẹt bên trong những khe đá. Và những miếng vãy đó hiển nhiên lại trở thành chiến lợi phẩm của bọn họ. 

Thời gian từ từ trôi qua, một ngày dần qua đi lại sắp tới buổi tối. Buổi chiều tà( chập choạng tối), thời gian này có thể nói là đẹp nhất trong ngày đối với Xuân Đức. 

Xuân Đức lúc này cũng đã nấu xong mọi thứ rồi. Hắn bây giờ có một nồi nước súp, thêm vào đó là một trảo đầy thịt cá vàng ươm cùng trứng cá béo ngậy. Còn có một ít rau ăn kèm nữa. Mặc dù tay nghề của hắn chẳng ra làm sao nhưng đối với hắn lúc này đã là một thành quả to lớn. 

Chế biến một ít nước chấm chua cay, sau đó lấy ra một bình rượu. Xuân Đức bắt đầu ngồi bên đống lửa đang cháy bập bùng thưởng thức thành quả của cả một buổi của mình. Lấy dao nhỏ cắt một miếng thịt vừa ăn rồi chấm với nước chua cay. 

Bỏ vào miệng nhai, cái cảm giác dai dai ngọt ngọt của thịt cá cùng vị hơi chua chua cay cay của nước chấm khiến hắn thỏa mãn, không kiềm lại được sự sung sướng khi ăn, hắn bắt đầu quấn thịt cá cùng rau sống rồi chấm ăn. Thi thoảng làm hớp rượu mạnh quả là tuyệt không còn gì bằng. 

Sau một lúc hắn cũng đã cảm thấy lưng lửng bụng, hắn nằm dài trên mặt cỏ nhìn lên bầu trời, cảm nhận gió mang theo hương hoa cỏ thôi qua.Uống một ngụm rượu lớn xong hắn nhịn không được nhếch môi cười nói: 

" Cuộc sống như thế này mới là sống chứ. Không có áp lực, phiêu diêu tự tại. Vạn sự tùy tâm. Ha ha ha ha " 

Âm thanh cười vang của hắn truyền đi xa xa dọa cho đám chim chóc bay tán loạn. Ở bên cạnh Xuân Đức lúc này A Ngờ cũng đang học hắn uống rượu cùng ăn thịt, nó tữu lượng không được chỉ mới uống một bình rượu đặc chế do Xuân Đức chế ra thì liền bay loạn xung quanh phát ra những tiếng kêu không có ý nghĩa. 

Xuân Đức cũng mặc kệ nó, hắn gối tay ra đầu rồi đốt một điếu thuốc hút, suy nghĩ đủ chuyện trên đời. Hắn có một vài câu hỏi mà bấy lâu nay hắn suy nghĩ hoài vẫn không tìm ra đáp án, đó là: " vì duyên cớ gì hắn lại được sinh ra trên cuộc đời này? Được sinh ra có phải là tự nhiên hay có chủ đích? Vì sao bản thân dù mạnh tới đâu vẫn phải tuân theo thiên địa mà sinh tồn? Cái gì sinh ra vũ trụ này? Vũ trụ này bắt nguồn từ cái gì? Vũ trụ có phải hay chăng có rất nhiều? " 

Quá nhiều câu hỏi vì sao khiến cho hắn mờ mịt, đến cả hỏi Vô Địch mà tên kia cũng nói không biết như vậy muốn trả lời hết những câu hỏi đó thì phải làm cái gì. 

Ngay lúc hắn đang suy tư thì cảm nhận có người từ rất xa đang đi lại nơi này. Nhìn lướt qua mấy người kia một cái rồi hắn không để ý nữa, dù sao không thù không oán cũng không có mấy thằng động kinh nào tự nhiên đi công kích hắn. 

Đám người xa xa đang hướng lại đây chính là đám môn đồ của Tiểu Dao Tông, bọn họ dọc theo con suối mà tới nơi này. 

Cách xa xa mấy người Tiêu Dao Tông cũng thấy đống lửa đang cháy bốc cao chiếu sáng cả một vùng kia. Có người nhịn không được hiểu kì hỏi người bên cạnh.

" Vì sao chúng ta không dừng lại đốt lửa ăn uống, ăn no xong rồi mới tiếp tục lên đường, như vậy không phải tốt hơn rất nhiều sao? " 

Người bên cạnh nhìn hắn nói: 

" Không phải lúc ở tông môn sư phụ ngươi đã đưa một quyển sách nhỏ cho ngươi rồi sao? Bên trong có gì mấy điều cần lưu ý khi vào nơi này đấy, chẳng lẽ ngươi không xem à? " 

Người kia gãi đầu hơi ngượng ngùng nói: 

" Mấy ngày trước ta cùng với Tiểu Mai về nhà nàng nên còn chưa có xem, thế bên trong viết gì vậy? " 

Tên kia nghe vậy thì cười hắc hắc, vỗ vai tên đồng bạn nói: 

" Ta hiểu mà, hiểu mà. Lão Mã ngươi có việc hệ trọng quấn thân không xem cũng phải nếu là ta thì ta cũng không có thời gian xem. Dù sao chúng ta vào đây cũng không phải một mình. Được rồi nói cho lão Mã ngươi nghe một chút mấy cái lưu ý bên trong này. 

Đầu tiên đó là trong 10 ngày đầu đi vào không thể loạn chạy, nên tìm nơi cao và rộng rãi để kịp ứng phó với biến đổi địa hình sau 10 ngày. 

Cái thứ hai đó là không được đốt lửa hoặc cái gì tương tự nhằm bảo vệ cái mạng nhỏ, buổi tối âm hồn nơi này rất nhiều với bọn nó thực lực cũng không yếu, một ít thì có thể đối phó được nhưng nếu ngươi đốt lửa thu hút một đám âm hồn thì chỉ có con đường chết. Trừ khi thực lực của người đủ mạnh thì cũng không cần cố kị mấy điều này. 

Điều thứ ba chính là gặp đệ tử Huyết Nguyệt Giáo nếu có khả năng liền giết chết, một tên cũng không để lại. Úc, mùi gì thơm quá vậy, hít hà, lại còn có mùi rượu nữa, hít hà hít hà. " 

Người này còn chưa nói xong đã ngửi thấy mùi đồ ăn cùng mùi rượu, cái mũi hắn như mũi chó đánh hơi liên tục, hắn quên luôn việc giải thích cho tên đồng bạn. 

Những người khác cũng ngửi thấy mùi hương này, bụng cả đám đang trống không hít thêm mùi đồ ăn vào liền sôi ục ục. Mấy người nữ đệ tử mắc cỡ đỏ cả mặt. Mấy cô nàng thẹn quá thành giận quát mấy tên đang dùng ánh mắt tò mò nhìn mình. 

" Nhìn cái gì mà nhìn, là tại mấy tên vô dụng các ngươi bỏ đói chúng ta đấy. Hừ. Lần này về tông môn biết tay chúng ta." 

Mấy tên thanh niên bị quát vậy nhưng cũng chỉ là gãi đầu, khuôn mặt thì vẫn cười ngây ngô, nhìn cứ y một tên ngốc vậy. 

Nhưng đang lúc mọi người cười đùa cùng nhau thì một âm thanh vù vù bay tới, khi bọn họ nhìn thấy là vật gì thì cả đám sắc mặt không còn chút máu. Một cô gái lắp bắp nhìn lên trên đầu đang bay đồ vật nói: 

" Độc Huyết Hoàng, một con Độc Huyết Hoàng điều này không thể nào, làm sao bên trong Cổ Ma Địa lại xuất hiện một con Độc Huyết Hoàng." 

Những người khác không có ai đáp lời nàng mà đang chằm chằm nhìn vào A Khờ bên trên, bọn họ biết với tu vi của bọn họ thì có cả một ngàn cũng không địch nổi lại với Độc Huyết Hoàng, ngay lúc bọn họ cho rằng mình chết chắc rồi thì Độc Huyết Hoàng lại bay đi mất, tốc độ nó không nhanh, trong khi bay thì liên tục kêu gào. 

Khi A Khờ bay đi được một lúc thì có người mới hoàn hồn lại lắp bắp nói: 

" Cứ như vậy đi rồi, không phải mấy vị tiền bối trong tông môn nói Độc Huyết Trùng vô cùng tàn bạo sao? " 

Lúc này có một người khác nhíu mày nói ra: 

" Có lẽ không phải Độc Huyết Hoàng, có khi lúc nảy chỉ là một con Mộng Ma." 

Ngay lúc mọi người nghi ngờ thì Ngạo Vô Song nói: 

" Đừng nhiều lời, rời đi nơi này nhanh lên.".

Đọc truyện chữ Full