Người xung quanh nghe hai người đối thoại tuy chỉ vài câu nhưng cũng làm cả đám giật mình không thôi, cả đám đều nhìn về phía Trương tam thiếu, bọn họ tuy không biết người này là ai nhưng có thể ngồi xuống nói chuyện tự nhiên như hai lão bằng hữu vậy ắt hẳn không phải dạng người bình thường.
Đến ngay cả Hương Hương cũng sửng sốt một chút, nàng không nghĩ sự tình lại thành ra như thế này, nàng còn đang tính toán đợi cho Trương tam thiếu bị ăn đòn một trận thì nàng đứng ra ngăn cản để tranh thủ hảo cảm của vị sư đệ này, nàng là một cô gái thông minh nàng biết sư đệ của nàng nhìn rất bình thường nhưng thực tế lại không phải như vậy. Được một vị phong chủ chọn trúng thì làm sao có thể bình thường được.
Trương Đức còn đang hào hứng ăn thịt thì Lộ Sơn Vương đã nhanh như chớp làm cho đĩa thịt biến mất, Lộ Sơn Vương nhìn biểu tình mất mát của Trương tam thiếu khi không còn thịt thì cười nói:
" Tiểu tử thịt không tệ đi, chỉ cần tiểu tử người trả lời lão phu vài vấn đề thì lão phu sẽ bao ngươi ăn thịt cả đời."
Trương tam thiếu nhìn Lộ Sợ Vương một hồi sau đó với phọt ra được hai từ:
" Không cần. Ta đang đói bụng bằng không ta mới không thèm ăn thứ thịt không ra thịt này. Thôi lão bá cứ ngồi ở đây mà ngắm kiếm đi, ta cho lão bá mượn mấy ngày mà nhìn đấy, nhìn xong nhớ đem trả đó, thứ này rất đáng tiền."
Nói xong hắn liền phủi mông đứng dậy đi về phía Hương Hương nhưng hắn chưa bước được vài bước thì đã bị Lộ Sơn Vương tóm cổ lại hỏi:
" Muốn đi cũng được nhưng phải trả lời ta đã, thanh kiếm này là làm sao chế tạo thành, nó tên gọi là gì, tiểu tử ngươi biết sao? "
Nghiêng đầu qua Trương Đức nói:
" Chế tạo thì ta không có biết à, nghe đại ca nói là phải dùng sinh mệnh năng lượng tinh hoa, với hắc ám tinh hoa cùng rất nhiều loại thần kim chế tạo mà thành. Còn thực tế thế nào thì không biết rõ ràng lắm, với thứ lão bá đang cầm là bán thành phẩm theo đại ca nói loại công nghệ chế tạo này còn chưa được hoàn thiện. Còn tên của thanh kiếm này là Vô Diện Kiếm, cái này là ta đặt cho nó. Ta trả lời xong rồi cũng coi như trả nợ ăn miếng thịt lúc trước, lão bá thả ta ra đi."
Lộ Sơn Vương nghe vậy thì lại hỏi: " Đại ca của tiểu tử ngươi là ai? "
Trương tam thiếu nhìn Lộ Sơn Vương thiếu kiên nhẫn nói: " Thì là đại ca chứ còn là ai nữa, nói ra thì lão bá cũng đâu có biết, hỏi làm gì cho mệt. Được rồi buông tay, không buông tay ta liền động thủ à."
Lộ Sơn Vương trừng mắt hổ lên, cho ngay Trương tam thiếu một cái đập vào đầu, ông lão hung dữ nói:
" Tiểu tử thối không biết tôn ti là cái gì cả, lại dám muốn ra tay với lão phu. Nể tình tiểu tử ngươi vừa trả lời ta nên tha cho người lần này. Cút đi khi khác ta đến tìm tiểu tử ngươi."
Lộ Sơn Vương đá một cước vào mông Trương Đức khiến hắn bay thẳng tới nơi Hương Hương đang đứng.
Bịch
Trương Đức tiếp đất bằng mặt, cả người trượt dài vừa khi đến dưới chân Hương Hương thì dừng lại. Hương Hương nhìn tiểu sư đệ lại bị đánh thì vừa có chút tức cười, vừa có chút không đành lòng.
Nàng ngồi xuống nâng hắn lên sau đó chau chuốt lại một lượt cho hắn rồi ôn nhu nói:
" Đi làm thân phận lệnh bài xong rồi chúng ta về ăn cơm."
Trương tam thiếu đứng ở nơi đấy xoa xoa mấy nơi bị đau, sau đó mới gật gật đầu đi theo phía sau Hương Hương đi vào bên trong nơi làm thân phận lệnh bài, nơi làm thân phận lệnh bài có ba nơi tiếp nhận, nhưng theo Trương Đức quan sát thấy thì chỉ có một chỗ là còn hoạt động còn hai bên còn lại thì không ai hỏi tới.
Hương Hương dẫn hắn tới nơi có một bà lão đang đọc sách, bà lão đọc sách rất chăm chú giống như bà không thuộc về cái thế giới này luôn vậy. Nghi Hương Hương đi tới trước mặt bà lão thì nàng hơi cúi đầu lễ phép nói:
" Thưa Huyền Nguyệt bà bà, nhờ bà bà giúp tiểu Hương làm thân phận lệnh bài cho vị tiểu sư đệ mới được sư tôn nhận làm đệ tử chân truyền."
Bà lão từ từ đóng quyển sách dày cả gang tay kia lại để nó sang một bên, ngước mắt nhìn lên Hương Hương sau đó lại chuyển qua nhìn Trương Đức một chút. Bà lão hiền hòa nói:
" Là tiểu nha đầu Hương Hương đó à, còn vị này hẳn là đệ tử mới của Phù Dung đi."
Hương Hương lúc này ngẩng đầu lên cười dịu dàng gật đầu đáp:
" Vâng, bà bà."
Bà lão đánh giá Trương tam thiếu một lúc bỗng nhiên kì quái hỏi:
" Tiểu tử này được Phù Dung từ nơi nào dẫn về làm sao chỉ mới có Kim Đan kì? Mà những vết thương trên người hắn là ai gây ra vậy? "
Hương Hương cười khổ nói:
" Vị tiểu sư đệ này có đôi chút thật thà không giữ miệng nên mới vừa bị sư tôn cùng Sơn Vương tiền bối dạy bảo một chút." Hương Hương đem chuyện nàng biết cùng nhìn thấy kễ lại hết cho bà lão nghe, bà lão càng nghe thì nét mặt già nua càng giãn ra, đến cười cùng thì bà lão cũng phải cười lên.
Bà nhìn về phía Trương Đức với ánh mắt ôn hòa, nhìn hắn bà lão nói:
" Tiểu tử lại đây cùng Hương Hương ngồi xuống, già đây muốn hỏi vài câu."
Trương tam thiếu cũng không có e dè hay sợ hãi gì mà tự nhiên kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh gần nơi bà lão đang ngồi, hắn cảm thấy bà lão này có lẽ là người bình thường nhất mà hắn gặp, ở trên người bà lão hắn tìm thấy sự quen thuộc, cảm giác giác giống hệt bà ngoại hắn trong kí ức lúc còn nhỏ. Hắn lặng yên ngồi ở nơi đó chờ đợi bà lão hỏi tiếp.
Bà lão nhìn Trương Đức hỏi:
" Cậu bé năm này bao nhiêu tuổi rồi? "
Trương tam thiếu nghe vậy thì theo thói quen gãi đầu sau đó mới nói:
" Cái này hơi khó nói à, vì cháu cũng không biết tính như thế nào nữa, linh hồn cháu tính ra thì năm nay đã hơn một trăm tuổi nhưng mà thân thể thì vừa mới có được ngày hôm kia."
Bà lão hiển nhiên cũng đã nhìn ra được điểm này nên cũng không ngạc nhiên gì, bà cũng đã phát hiện ra linh hồn của Trương tam thiếu cực kì cường đại, cường đại đến thái quá so với đồng cấp. Bà lại hỏi:
" Có phải hay không linh hồn của cháu gặp được cơ duyên gì khiến cho linh hồn phát triển mạnh trong trăm năm này? Còn nữa cái cơ thể của cháu hiện giờ là ai đưa cho."
Trương Đức có chút khó giải thích hắn nói thế này:
" Cái này giải thích rất khó, cháu nói đơn giản thế này bà nghe chỗ nào không hiểu thì hỏi lại nhé. Chuyện là trước kia lâu lắm rồi, hồi đó cháu còn đang nhỏ bị người hạ nguyền rủa một thời gian sau thì bị hôn mê không thể dậy được sống một kiếp người thực vật.
Nhưng vào một ngày thì có một linh hồn khác du nhập vào cơ thể cháu, người đó cũng chính là đại ca cháu bây giờ. Khi đại ca chiếm đoạt thân xác cháu lúc đó thì cũng phát hiện ra linh hồn bị nguyền rủa sắp tiêu tán của cháu, đại ca lúc đó đã tạo ra một cái phong ấn rồi dùng linh hồn ôn dưỡng cháu suốt hơn trăm năm.
Đến khi cháu một lần nữa thức tỉnh thì đại ca dùng bí pháp chém đôi linh hồn ra và tăng cho cháu cơ thể này đây. Cuối cùng sau hơn trăm năm thì cháu lại một lần nữa được sống lại."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 510
Chương 510