Mười mấy độn quang rất nhanh thì xuất hiện trước mặt Xuân Đức trong phạm vi mấy trăm mét, đi đầu là một ông lão thần tình hàm sát, ánh mắt mang theo sát ý nhìn Xuân Đức không một chút che giấu. Theo phía sau là mười mấy tên trưởng lão ngoại môn khác.
Ông lão nhìn Xuân Đức lạnh lẽo nói:
" Lão phu chính là Hàn Nguyên Thái, tiểu tạp chủng ngươi có...."
Phập phập phập phập.. phụt.. phụt
Xuân Đức cảm thấy trong cơ thể mình sát ý đang trào dâng một cách rất vi diệu khiến hắn cảm thấy phải giết vài người mới có thể thoải mái được, vì vậy hắn lười nghe nói nhảm, nếu đối phương tự nhận là Hàn Nguyên Thái liền tốt, mặc dù hắn biết Hàn Nguyên Thái là người khác.
Dùng tay làm vũ khí Xuân Đức chém mỗi tên vài phát, ngay lập tức mười mấy cái đầu bay lên cao, máu tươi phun trào, tiện tay Xuân Đức lại cho thêm vài đường cơ bản, mấy cái xác lập tức chia thành mấy phần, máu thịt,xương cốt, phân,nước tiểu,quần áo rách bay đầy trời.
Làm xong việc này hắn lại nhìn về một hướng nói:
" Nào đi ra đây con chuột nhỏ cứ nấp ở nơi đó ý tứ sao? "
Xuân Đức vừa dứt lời thì từ một nơi bí mật ở khoảng cách khá xa có một đạo bóng đen bỏ chạy về phương xa.
" Hừ, lại chạy à, chạy vào vào mắt con à, lại đây nào con chuột nhỏ."
Xuân Đức thò tay vào trong hư không một cái sau đó rút ra và lúc này trên tay hắn đang nắm một thiếu niên thần tình sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tên này hoảng loạn vô cùng, nhìn tên này Xuân Đức cười hỏi:
" Muốn sống sao? "
Thiếu niên kia như vớ được cọng cỏ cứu mạng nên liều mạng gật đầu, Xuân Đức thấy thế thì vỗ mặt tên kia mấy cái nói:
" Vậy mới ngoan. Đứng ở đây chờ ta,à mà cũng tùy nếu mà thích chạy cũng được đó là quyết định của ngươi."
Nói xong Xuân Đức quay người bay vào trong cái khu kiến trúc nhìn tầm thường nhưng lại là một cái tù giam đặc biệt, hắn cũng không có lo cái tên mới bị hắn bắt chạy mất, trên người tên kia hắn đã lưu lại một ít tay chân, cam đoan tên kia có chạy lên cao thiên cũng không thoát ( chém gió thôi năng lực lúc này của hắn còn lâu mới tới mức độ khủng bố vậy.)
Bước qua cánh cửa bên ngoài Xuân Đức đi vào một cái thế giới toàn là băng điêu, lạnh tới thấu xương, nơi này chia làm 20 dãy nhà giam, mỗi dãy đều có giới thiệu rõ tội danh bị bắt vào. Nhưng đại khái đều là vi phạm nội quy tông môn, còn những người trong này có vi phạm thật hay không thì không, hay là bị ai hãm hại thì không biết rồi.
Xuân Đức như một cái u ảnh lướt qua tất cả các phòng giam, hắn thấy bên trong mỗi phòng giam có ít nhất 20 tên phạm nhân, cả người trần trụi bị các móc câu xuyên qua thân thể cố định tại một nơi, nam nữ gì cũng vậy cả những người này biểu tình đờ đẫn như đã chết.
Có lẽ cái Thiên Âm Tông này đã lâu lắm rồi không có nội loạn nên tình trạng canh giữ nhà giam ở đây có thể nói là như cứt nhưng mà cũng phải công nhận đám tu sĩ này độc thật đấy, đã bắt nhốt người ta lại còn hành hạ thế này đúng là cầm thú, ít ra hắn còn cho phạm nhân chạy lung tung.
Rất nhanh hắn đã lướt tới một thông đạo, đi xuyên qua thông đạo hắn bước vào bên trong một căn phòng. Bên trong căn phòng này đang có hai người một nam, một nữ cùng với A Ngốc đang hôn mê.
Hai người này đang thông qua một cái pháp trận rút ma nguyên từ bên trong A Ngốc ra, A Ngốc cũng không biết là bị cái gì đả thương mà nó khí tức suy yếu quá trời, so với lúc nó toàn thịnh không được một phần.
Khi hắn đi vào thì hai người kia cũng không có biết mà đang chăm chú điều khiển trận pháp hấp thu ma nguyên, vẻ mặt của hai người lúc này rất hưởng thụ, nét mặt tươi cười cả người sung sướng, hưng phấn đến run rẩy.
A Ngốc hình như cảm nhận được cái gì đó nó cố gắng mở mắt ra, khi nó nhìn thấy Xuân Đức đang đứng cách đó không xa thì hai mắt hiện lên những quang mang kì lạ. Xuân Đức nhìn nó nhếch mép cười sau đó khẽ vươn tay ra bóp lấy cổ của một nam, một nữ kia.
Phựt phựt
Hai âm thanh vang lên, hai người kia bị Xuân Đức bóp đứt cổ luôn, mắt của bọn trợn lồi ra, miệng há lớn cái lưỡi lè dài ra ngoài nhìn thấy mà hài hước. Xuân Đức bồi thêm một cước cái trận pháp đang giam cầm A Ngốc liền bạo toái.
A Ngốc vừa được tự do liền ngay lập tức vồ lấy hai cái thi thể ăn ngấu nghiến, thân thể đầy vết thương của nó cũng lấy mắt thường mà đang khôi phục lại, tại nó chắc bị suy yếu quá nên tốc độ ăn cũng chậm bằng không giống như trước kia thì hai cái xác này chỉ ngoạm một cái liền xương cũng không còn.
Đợi một lúc cho A Ngốc ăn xong, Xuân Đức bồng nó lên lấy ra một quả cầu sinh nguyên xanh biếc nhét vào trong miệng nó, A Ngốc lập tức phê pha hai mắt nó lim dim như đang hưởng thụ, sau khi sinh mệnh năng lượng khổng lồ phân tán trị liệu gần hết thương thế thì A Ngốc lập tức mở mắt nhìn Xuân Đức, bên trong ánh mắt kia hiện rõ sự ỷ lại vô hạn.
Nó bắt đầu dùng niệm lực câu thông cùng Xuân Đức, kể hết mọi sự việc mà nó gặp phải thời gian mấy tháng này. Xuân Đức nghe xong thì cũng phải công nhận A Ngốc xui tận mạng, sau khi chia tay với Xuân Đức không lâu thì nó lại gặp phải một con Bọ Cạp Tử Thần, phí 9 trâu hai hổ mới giết chết được.
Vừa đánh chết xong được con Bò Cạp kia đám người Huệ Ngạn lại đi thẳng vào một cái tử cục, bên trong có ba con vương trùng, A Ngốc liều mạng mới ngăn cản được cho ba người kia chạy thoát một mạng, nhưng nó thì không may mắn như vậy bị ba con vương trùng kia đã thương nặng cuối cùng lại rơi vào tay đám ngoại người Thiên Âm Tông.
Rơi vào tay đám người Thiên Âm Tông thì nó còn khổ hơn nhiều, không có sức chống lại bị đám người kia luyện hóa, hấp thu năng lượng bổn nguyên bên trong. May mà Xuân Đức đến kịp bằng không vài tháng nữa thì nó cũng về với cát bụi.
Vuốt ve thân thể A Ngốc một chút rồi lại cho nó thêm một quả cầu sinh mệnh nữa cũng xem như là an ủi tổn thương tinh thần của nó. Đặt A Ngốc lên vai phải của mình sau đó hắn liền rời đi nơi đây.
Hắn vừa đi ra bên ngoài thì đã thấy một đám đông đang đứng trước mặt hắn, hắn quan sát một chút thì thấy đám người này thần tình mỗi người khác nhau, có người bình thản như muốn đến xem cuộc vui, có người lại âm trầm như muốn chảy ra nước. Lại có người đang tĩnh tâm tham ngộ cái gì đó không quan tâm đến hắn.
Hắn nhìn về phía tên thanh niên bị lúc trước hắn dọa sợ tí nữa tè ra quần, tên này bây giờ đang đứng phía sau một trung niên đại hán, vẻ sợ hãi trước đây đã biến mất không còn thấy đâu nữa mà thay vào đó là thần tình cao ngạo, nói cao sang thì là chảnh chó đấy.
Bắt gặp ánh mắt Xuân Đức quét lại đây, người thanh niên kia có chút sợ hãi nhưng rất nhanh thì kiềm chế sự sợ hãi lại, lạnh giọng quát:
" Tiểu tử ngươi nhìn cái gì mà nhìn, dù ngươi có là nội môn đệ tử thì hôm nay cũng chết chắc rồi, dám tàn sát trưởng lão ngoại môn."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 515: Sự khát máu
Chương 515: Sự khát máu