Nhưng cô nàng Lam Nhã này cũng không có để ý mấy thứ trắng trắng hồng hồng đó, nàng lúc này sắc mặt trắng bệch, sau đó nàng trực tiếp vứt viên thủy tinh ký ức đi ngồi xổm xuống một bên liên tục nôn, Xuân Đức không có hứng thú nhìn nàng nôn, hắn đi tìm trên người mấy tên này xem có cái gì đáng giá không.
Do mấy tên kia lúc chạy trốn chạy đi cũng được khá là xa nên Xuân Đức cũng phải mất công chạy một phen ( thực ra rãnh rỗi sinh nông nỗi nên mới làm trò vô ích như vậy chứ thực ra hắn có thể cách không lấy vật mà). Kiểm kê một phen ngoại trừ mấy quyển sách củ như giấy vệ sinh ra thì chỉ còn một ít yêu linh thạch, cũng chỉ có mấy chục ức. Thêm vào đó là mấy thanh đồng nát sắt vụn bán không ai mua cho không ai lấy.
À trên người mấy tên này còn có lệnh bài của Luyện Huyết Ma Giáo, bên trong lệnh bài còn có một đạo huyết khí cực nồng, Xuân Đức cắn nuốt đạo huyết khí kia cảm thấy thân thể thoải mái vô cùng. Đấy, cả gia sản bọn chúng chỉ có vậy thôi, chẳng có tí chất dinh dưỡng gì.
Ngồi trên một tảng đá lớn Xuân Đức chống cằm ngáp dài một cái, nhìn 8 cái xác dưới chân hắn không biết có nên hay không thiết kế mấy con tang thi đi hù mấy bọn nhỏ. Nói đến tang thi đàn tang thi của hắn bây giờ đang phải ẩn nấp, do có mấy cái thế lực phái ra đại lượng cao thủ vây sát, thông qua cảm nhận linh hồn thì đàn tang thi của hắn lúc này còn chưa tới 20 ức con, trong đó đám cấp thấp chiếm đại đa số.
Chỉ một đêm thôi mà biến đổi lớn vậy đó, thế mà cứ nói đời tu sĩ 100 năm nhắm mắt cái đi qua. Mẹ, toàn chém gió.
Đang lúc suy hắn suy tư thì có một tên thiếu niên đang rón rén tiến lại phía này quan sát. Xuân Đức cũng lười đi phản ứng con kiến nhỏ, ít ra phải kiến càng mới được hắn để ý.
Xuân Đức nhìn tám cổ thi thể một cỗ không đầu, hắn phun ra một làn độc khí bao trùm cả bọn vào trong, sau đó từ bên trong không gian vong linh tầng 3 triệu ra một con ngựa cũng ném vào bên trong màn độc vụ.
Không qua mấy chục hô hấp tán đi, 8 con độc thi cùng một con kỵ sĩ không đầu được sinh ra. Khí thế của bọn nó thể hiện ra còn mạnh hơn cả lúc chúng nó chưa chết. Quần áo đen tả tơi, đôi mắt xanh lục, cái đầu chỉ còn mỗi xương nhìn mà phê.
A a a a a a a a.
Xuân Đức cũng không có làm gì nhưng cái tên đang rón rén tới nơi này nhìn lén bỗng nhiên kêu lên kinh hãi sau đó điên cuồng chạy ngược lại, tên kia rất có tiềm năng về khả năng chạy, bị vấp vào một cục đá ngã sấp mặt vậy mà sau khi lăn vài vòng thì thuận đà bật dậy chạy tiếp. Xuân Đức hiếu kì vì sao tên này lại không có phi hành mà chạy dưới đất làm gì cho khổ thân ra.
Xuân Đức ra lệnh cho kỵ sĩ không đầu đuổi theo tên đang chạy kia, chỉ đuổi theo phía sau mà nhìn cũng không có ý định chọc cho tên kia mấy lỗ máu. Tên tang thi kỵ sĩ được lệnh giật dây cương một cái con ngựa phía dưới hí dài rồi lao đi bên trong cánh rừng.
Ngay lúc này thì Lam Nhã mang theo khuôn mặt còn đang trắng xám đi tới. Xuân Đức nhìn nàng hỏi:
" Nôn xong rồi à? Đói không? Muốn ăn không? "
Lam Nhã gật đầu đáp:
" Dạ."
Xuân Đức không biết lại lấy từ đâu ra một cái đầu người bị cắt mất đỉnh đầu, bên trong là não cùng nội tạng bị quấy như bột đưa cho Lam Nhã. Lam Nhã vừa thấy thì ngay lập tức bụm miệng quay mặt đi chạy về một gốc cây bắt đầu nôn khan.
Xuân Đức cười hắc hắc, cái đầu người trên tay hắn ngay lập tức biến về trạng thái ban đầu chính là một cái chậu nhỏ đựng sữa thú. Lúc trước chỉ là một chút ảo thuật hù cô nàng chơi thôi. Sau một lúc nôn xong vừa xoay người lại thì thấy Xuân Đức đang húp thứ màu trắng bên trong cái đầu chùn chụt, bụng dạ nàng lại bắt đầu cồn cào, nàng lại quay lại tiếp tục nôn.
[ Cô gái số khổ]
Sau khi Xuân Đức thấy cô nàng kia nôn xong thì ngồi ôm gối khóc tu tu thì hắn mới không tiếp tục dọa nàng nữa, có lẽ hôm nay cho nàng chút kinh nghiệm vậy là đủ rồi, nhiều quá có khi lại phản tác dụng.
Triệu hồi ra một con ma lang, Xuân Đức cùng Lam Nhã ngồi lên trên nó rồi thong dong đi dạo bên trong khu rừng, Lam Nhã thì đang gặm một cái đùi nướng ngấu nghiến còn Xuân Đức thì nghêu ngao hát bài " Thiên hạ này là của bố mày".
***
Nửa tháng sau.
Sau những ngày tháng dạy dỗ cho tùy tùng mới thu nạp Lam Nhã, cô nàng này bây giờ cũng gọi là có tiến bộ lớn, nàng bây giờ bắt đầu dám uống máu tươi, dám ăn tim sống, dám giết người không nháy mắt rồi.
Trong nửa tháng này đã có gần 60 người bị nàng giết nhưng một điều kì quái là nàng giết người mà lại không có tích tụ sát khí. Rất không hợp thói thường, nhìn nàng lúc nào cũng yếu đuối nhu mì cả. Giống y hệt một cô gái yếu đuối dễ ức hiếp.
Đang ngồi trên Ma Lang, Xuân Đức bỗng nhiên hỏi Lam Nhã:
" Làm sao mà tìm được mấy thứ tín vật gì đó vậy? Không có địa điểm cụ thể nào sao? "
Lam Nhã đang lau cây dao găm trong tay nghe vậy thì đáp:
" Chủ nhân, việc này thuộc hạ cũng không biết rõ ràng lắm, chỉ biết càng đi vào khu vực trung tâm thì càng dễ tìm thấy, tìm mấy vật kia đều phải dựa vào vận khí. Hoặc là có đoàn đội lớn tìm kiếm."
Trong mười lăm ngày này Lam Nhã đã chuyển qua gọi Xuân Đức làm chủ nhân, Xuân Đức cũng mặc kệ nàng, nàng thích gọi sao thì cũng được cả. Nhưng nghe một cô gái gọi mình là chủ nhân thì có cảm giác rất thú vị. Đôi khi hắn cũng nghĩ có nên chơi trò chủ nhân cùng nô bộc không? Có điều cái ý tưởng kia ngay lập tức bị hắn gạt bỏ.
Gào Gào Gào
Đang đi tới một núi đá thì cả cái núi đá kia đột nhiên đứng dậy biến thành người khổng lồ, Xuân Đức nhìn thấy cảnh này thì có phần kinh ngạc vì theo hắn nhớ không lầm thì từ nhỏ đến giờ hắn chưa thấy người đá lần nào thì phải.
Cùng lúc này đây Xuân Đức mới chú ý bốn phía xung quanh bị bao trùm bởi một cái kết giới cùng một cái trận pháp phòng ngự phù văn màu vang lấp lóe, đứng ở bên ngoài có gần 100 người, nam có, nữ có. Tất cả đều đang dùng ánh mắt xem trò đùa nhìn về phía Xuân Đức cùng Lam Nhã.
Lại nhìn nhìn vào con người đá Xuân Đức phát hiện ra nó cũng không phải to lớn như vậy mà chỉ có một con người đá 1 mét ở bên trong, còn ở bên ngoài là do sức mạnh trận pháp nơi đây hình thành.
Sau khi người đá rống lên vài tiếng kinh thiên thì nó liền đấm về Xuân Đức một quyền, quyền chưa tới mà đã nghe tiếng gió rít ghê người. Xuân Đức không có ra tay mà từ bên trong miệng của Ma Lang bò ra một con tang thi, con tang thi kia rít gào nhào về phía nắm đấm người đá.
Đùng
Một âm thanh nặng nề vang lên, cánh tay người đá trong phút chốc biến thành đầy trời đá vụn bay tứ tung, còn con người đá thì bay thẳng ra ngoài đụng lên kết giới, khiến cho cả cái kết giới run lên bần bật.
Đám người đang xem ở bên ngoài thấy cảnh này thì thất kinh, mấy tên đang duy trì kết giới cùng trận pháp thì lập tức phun ra máu ngất đi tại chỗ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 560: Người của luyện huyết ma giáo
Chương 560: Người của luyện huyết ma giáo