TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 696: Thịt

Ba con hư không tiên thú có bộ dạng nhìn giống con chim hạc có điều cơ thể bọn nó lớn hơn nhiều cùng với trên cơ thể bọn nó bao trùm bởi một tầng hư không chi lực. Khi nhìn thấy Xuân Đức đi ra ngoài thì đồng loạt kêu lên một tiếng bén nhọn sau đó cả ba đồng thời lao về phía Xuân Đức.

Nhìn thấy ba con hư không tiên thú bay về phía mình thì Xuân Đức không có sợ hải còn lấy làm hưng phấn, hắn sắp có thịt ăn rồi.

Keng keng keng.

Ba con hư không tiên thú dùng cái mỏ nhọn của bản thân đâm lên cơ thể của Xuân Đức phát ra những âm thanh như kim loại va chạm.

Rắc rắc rắc.

Xuân Đức tiện tay tóm một cái liền bắt được ba cái cổ của ba con hư không tiên thú sau đó tiện tay vặn một cái. Ngay lập tức ba con vật kia chết không kịp ngáp. Nhìn nhìn mấy con hư không tiên thú trong tay mình Xuân Đức nói:

" Tiên thú gì mà cũng ngu quá vậy, tu vi thì thấp mà lại còn muốn ăn thịt ta. Về được ba cái nồi hầm rồi đây, đúng lúc trên đường đi đang buồn đang chán."

Xuân Đức quay về bên trong chiến thuyền, tiếp theo đó là vặt lông làm thịt nướng lên, chẳng mấy chốc mùi hương đã lan tỏa ra khắp chiến thuyền. Lúc này đây cô bé Bích Dao rón rén lò đầu ra nhìn, thấy Xuân Đức đang nướng thịt lại nhìn một con hư không tiên thú chưa vặt lông thì trợn tròn mắt.

Cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, Xuân Đức liền nhìn quay lại. Thấy Bích Dao đang thập thò thì kì hỏi:

" Ăn thịt không. Ta mới bắt được ba con chim bự đây."

" Tiền bối, ngài.. ngài làm sao có thể bắt được chúng nó."--- Bích Dao cà lăm hỏi.

Xuân Đức nghe vậy thì nhìn nàng y nhìn một con ngốc vậy, hắn chỉ chỉ ra bên ngoài nói:

" Đi ra mà bắt chứ còn làm gì nữa, thế ngươi nghĩ bọn nó tự chui lên giá nướng à? "

Bích Dạo xua xua tay nói:

" Không phải.. vãn bối không phải ý đó, ý vãn bối muốn hỏi là tiền bối đi ra bên ngoài vẫn có thể cử động được sao? " 

Xuân Đức nhìn nhìn Bích Dao nói:

" Sẽ không phải sắp về nhà mà mừng phát ngốc rồi chứ, ta không cử động được thì làm sao bắt được bọn nó. Thế người đi ra ngoài không cử động được sao? "

Bích Dao gật gật đầu đáp:

" Vâng. Bên ngoài áp lực rất lớn, đến ngay cả mấy vị trưởng lão trong môn phái nếu ở bên trong không gian tiếp điểm nơi đây cũng không thể hoạt động được. Vì vậy hư không tiên thú mới đáng sợ, mặc dù còn nhỏ đều có thể ở trong môi trường hỗn loạn như thế này bay lượn."

Xuân Đức nghe vậy liền hiểu vì sao cô bé kia kinh ngạc, có điều hắn cũng chẳng biết vì sao nên hắn cũng không thể giải thích cho Bích Dao hiểu. Hắn khẽ gật đầu sau đó lại tiếp tục vặt lông con hư không tiên tiên thú cuối cùng cho lên giá nướng.

Không qua bao lâu con hư không tiên thú đầu tiên đã chín, Xuân Đức ngay lập tức xé xuống hai cái đùi, một cái cho cô bé nhút nhát chỉ dám lò cái đầu ra nói chuyện, còn một cái thì hắn ăn.

Ngoạm, ngoạm, ngoạm.

Vị thịt đậm đà, năng lượng dồi dào, tuy hơi dai tí nhưng cũng rất ngon. Xuân Đức như một cái máy vậy, không qua bao lâu con hư không tiên thú đầu tiên chỉ còn lại đống xương trắng nằm trên sàn.

Đúng lúc này một âm thanh giận dữ vang lên truyền đi khắp một vùng tinh không hỗn loạn.

" Kẻ nào, là kẻ nào dám giết con của ta."

Xuân Đức vẫn tiếp tục gặm một cái đùi khác, hắn đưa mắt về phương xa nơi phát ra âm thanh. Hắn nhìn thấy cách xa xa có một con hư không tiên thú to lớn vô cùng, phải to hơn mấy con hắn vừa bắt vài ngàn lần. Đi theo phía sau là một đàn hư không tiên thú có đến cả vài ngàn con.

Có điều đàn hư không tiên thú phía sau hình dạng khác nhau, có con giống như mấy con sứa biển, có con lại nhìn như mấy con bọ ngựa, duy chỉ có con hư không tiên thú đầu đàn là có bộ dạng giống con hạc.

Nuốt xuống một miếng thịt Xuân Đức ngạc nhiên tự nói với bản thân.

" Đúng là nghe đồn có khác, còn tưởng hư không thú kinh khủng cở nào, nguy hiểm cỡ nào nữa kìa. Đám này khác quái gì mấy con yêu thú bên dưới trung thiên, chỉ được mỗi cái là bay được bên trong khu vực không gian tiếp điểm mà thôi." 

Xuân Đức vừa gặm thịt vừa bình thản nhìn đàn hư không tiên thú đang tới gần. Rất nhanh thì đàn hư không tiên thú kia đã tới sát cạnh chiến thuyền của Xuân Đức. Khi con hư không tiên thú đầu đàn nhìn thấy thứ gì bên trên giá nướng cùng với lông chim ở bên cạnh thì ánh mắt của nó không khỏi đỏ chót lên.

" Dám ăn thịt con của ta. Chết đi."

Con hư không tiên thú đầu đàn kia dùng cái mỏ dài của mình hung hăng mổ về phía Xuân Đức đang đứng.

Ngay lúc này đây kinh biến phát sinh, không gian ở phụ cận con thuyền của Xuân Đức bỗng dưng ba động kịch liệt, sau đó một chuyện bất khả tư nghị( éo thể tin được phát sinh), một vật thể lạ từ không gian nơi phụ cận bay ra đánh thẳng vào cái đầu của con hư không tiên thú đầu đàn.

A a a a.

Một tiếng kêu thê lương vang lên, con hư không thú đầu đàn vừa bị vật kia đập chúng thì chỉ kịp kêu được mấy tiếng sau đó liền biến thành thây khô. Không những nó mà đàn hư không thú phía sau cũng gặp phải tai kiếp.

Chỉ thấy từ vật thể có dạng tròn tròn kia bắn ra một loạt ánh sáng màu đen bắn về phía đám hư không tiên thú, đàn hư không tiên thú phía sau nhao nhao bay tán loạn nhưng lại không một con nào có thể chạy thoát. Tất cả đều bị thứ quái quỷ kia hấp thành xương khô.

Sau khi làm thịt xong đám hư không tiên thú thì vật kia lại nhìn về phía Xuân Đức, Xuân Đức có thể cảm nhận được ác ý phát ra từ vật thể không rõ kia. Nhưng vào ngay lúc này từ nơi hư không lúc trước vật kì quái đi ra lúc này đây lại đang dị động.

Cảm nhận được không gian ba động vật kia ngay lập tức rời đi. Đúng lúc này Xuân Đức ra tay, một bàn tay phủ đầy ma phiến, cả cánh tay bốc lên hắc khí cuồn cuộn vươn dài ra bắt hướng về phía vật kì quái kia chộp đến.

Đột nhiên cảm nhận được cái gì đó hướng mình chộp tới, vật kì quái kia ngay lập tức làm ra động tác né tránh, có điều nó né kiểu gì lại vẫn không thoát được bàn tay kia. Thấy không thể thoát nó vật kì quái kia bỗng nhiên dừng lại phát ra một trùm ánh sáng màu đỏ bắn thẳng về phía bàn tay đang chụp đến.

Có điều trùm sáng mang theo khí tức kinh khủng kia đánh lên bàn tay kia thì cũng giống lấy đèn pin soi bờ tường chẳng có tác dụng gì cả. Bàn tay kia đơn giản bắt được vật kì quái kia.

Ngay khi bắt được thứ mình muốn Xuân Đức ngay lập tức cho chiến thuyền rời đi xa xa, được một đoạn thì hắn điều chỉnh tốc độ chiến thuyền cho bình thường lại, cùng lúc hăn đeo lên một cái mặt nạ da người cấp cao, rồi bình thản điều khiển chiến thuyền giả bộ như không có việc gì xảy ra.

Không những hắn ngụy trang mà cả Bích Dao phía bên trong cũng vậy. Hai người lúc này đã thay đổi một khuôn mặt khác, nếu không ở gần chăm chú điều tra thì sẽ không thể nào biết được.

Đọc truyện chữ Full