Hai người vừa ra khỏi phòng thì liền đã thấy đám người Lam Linh, Lam Nguyệt đang đứng đợi ở bên ngoài từ trước, có điều sắc mặt mỗi người có cái gì đó không đúng lắm. Cả đám sắc mặt có chút u buồn nhìn vô cùng quái dị.
Có điều Bóng Ảnh cũng không có ngay lập tức hỏi thăm mà đợi khi những người kia đã rời đi rồi thì quay qua nhìn Huyết Vận hỏi:
" Tiểu Vận, mới sáng ra mà bọn người kia làm sao vậy? "
Huyết Vận lúc này bộ dạng vô tội nhún nhún vai nói:
" Mọi người từ khi đi ra khỏi động phủ của Kim ca thì liền có bộ dạng như vậy đấy, đệ cũng không biết mọi người làm sao nữa. Nhìn bộ dạng của mỗi người hình như bị đả kích ghê gớm lắm."
Bóng Ảnh nghe vậy thì càng thêm kì quái, có điều hắn cũng không hỏi gì thêm nữa. Hắn nhẹ gật đầu nói:
" Được rồi, đệ tự mình đi luyện tập đi, chốc nữa ca sẽ ra kiểm tra."
Huyết Vận lập tức gật đầu nói:
" Vâng, đệ ngay lập tức đi luyện tập đây."
Nói xong thì Huyết Vận liền hóa thành một làn gió chạy đi mất, thoáng cái thân ảnh đã không thấy đâu. Bóng Ảnh nhìn theo thân ảnh của Huyết Vận cho tới khi biến mất thì mới đi vào trong phòng, đóng cửa lại. Sau khi đã đóng cửa lại thì hắn nhẹ giọng nói:
" Điệp Vũ ra đây."
Hắn vừa dứt lời thì một thân ảnh yểu điệu xuất hiện ngay trước mặt hắn, thân ảnh kia một thân bạch y, khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, một mái tóc dài đang ngang lưng nhìn không khác gì tiên tử cả, người này chính là Điệp Vũ.
Điệp Vũ lúc này cũng kính nói:
" Chủ nhân gọi tiểu nô."
Bóng Ảnh nhìn thấy Điệp Vũ xuất hiện thì ánh mắt hắn phát ra quang mang xanh lục, hắn ngay lập tức ôm lấy nàng ra sau đó khẽ cắn lên cổ của Điệp Vũ.
Điệp Vũ lúc này cũng không có phản kháng mà mặc kệ cho hắn thích làm gì thì làm, khi bị Bóng Ảnh cắn ở cổ thì nàng khẽ rên lên một tiếng khe khẽ.
" Ư."
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng trong nháy mắt cũng hồng lên phơn phớt. Bóng Ảnh lúc này cũng không phải là cái gì tham luyến sắc dục mà là đang thưởng thức bữa ăn sáng của hắn, máu của Điệp Vũ chính là thức ăn mỹ vị của hắn.
Từ ngày biến Điệp Vũ thành Huyết Nô thì sáng nào hắn cũng phải thưởng thức nàng ta một lần. Nhưng ngay vào lúc hắn đang thưởng thức Điệp Vũ thì một âm thanh có phần buồn chán vang lên:
" Nhìn ngươi như thế này rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm đấy. Sau này có muốn ăn thì tìm nơi nào đó kín đáo mà ăn. Mà đại ca nói ngươi giúp huynh ấy đi mua thêm thiên linh mạch, số thiên linh mạch lần trước đã dùng sắp hết rồi."
Bóng Ảnh nghe được âm thanh quen thuộc này thì liền ngưng lại việc ăn uống, hắn lúc này liếm hết một ít máu còn đang dính trên cổ của Điệp Vũ sau đó ngẩng đầu lên nhìn Vũ Y nói:
" Sao không nói từ sớm, nói từ sớm ta nhờ lão già họ Lam kia làm cho phải xong rồi không? Vậy đại ca cần gấp không? "
Điệp Vũ được hắn buông tha thì ngay lập tức cả người mềm như sợi bún nằm tựa vào trong lồng ngực của Bóng Ảnh, hơi thở của nàng có phần gấp gáp, trên mặt thì đỏ ửng nhìn cứ như là đang động xuân tâm vậy.
Vũ Y lúc này ngồi xuống đối diện với Bóng Ảnh, tự rót cho mình một chén nước sau đó ực một cái uống cạn. Sau khi uống xong thì nàng mới nói:
" Không cần gấp, trong 5 ngày có là được. Mà tối nay ta muốn đột phá rồi ngươi hộ đạo giúp ta."
Gật gật đầu Bóng Ảnh nói:
" Không cần nói thì ta cũng sẽ làm. Ngươi cứ yên tâm mà đột phá, đại ca đã giao Tiểu Y ngươi cho ta thì ta nhất định sẽ bảo vệ tốt. "
Vũ Y nghe vậy thì liếc mắt nhìn Bóng Ảnh một cái sau đó lấy ra từ trong nhẫn chưa một một cái hộp màu đen ném cho Bóng Ảnh nói.
" Bên trong có một kiện bảo vật có thể đẩy nhanh tốc độ cắn nuốt cùng chuyển hóa tinh hoa hắc ám của ngươi. Đại ca làm riêng cho ngươi đấy. Thôi ta đi tu luyện tiếp đây, ngươi thay ta chăm sóc Tiểu Vận cùng Tiểu Kim mấy ngày tới."
Nói xong thì nàng liền đứng dậy quay người đi vào trong. Bóng Ảnh cầm lấy cái hộp đen, cảm nhận được lực lượng quen thuộc bên trong thì không khỏi nở nụ cười. Nhìn lên thấy Vũ y đã quay về phòng thì hắn cũng không nói gì thêm mà chỉ cười cười.
Tiếp sau đó hắn liền nhanh chóng lấy ra bảo vật mà đại ca hắn làm cho, quan sát một chút thì hắn liền tiến hành nhận chủ. Sau khi đã nhận chủ xong thì hắn lại quay lại với bữa ăn sáng đang còn dang dở của hắn.
Tiếp sau đó bên trong căn phòng lại vang lên từng tiếng rên khẽ của nữ tử, nếu là người ngoài nghe được thì rất dễ hiểu lầm việc gì đang xảy ra bên trong.
- --o0o---
Trên đường quay về Lâm Nhược Viên nhìn thấy hai đứa cháu gái bảo bối của mình cả một chặng đường dài mà không nói một tiếng nào thì Lam Nhuận Phát( lão tổ Lam gia) không khỏi kì quái, có điều lão ta cũng không có hỏi gì mà chọn lựa giữ im lặng.
Nhưng vào lúc thú xa đi được nữa đường thì Lam Linh lại lên tiếng:
" Gia gia, Có phải Vô Ảnh ca ca gia nhập Lam gia chúng ta là vì mục đích khác phải không. Không thể nào huynh ấy lại gia nhập Lam Gia chỉ vì tài nguyên tu luyện."
Đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được Lam Linh hỏi thì Lam Nhuận Phát lúc này mở mắt ra, ánh mắt ôn hòa nhìn nàng cười nói:
" Vô Ảnh ca ca của cháu là tán tu, gia nhập một thế lực lớn để có tài nguyên tu luyện thì có gì là không đúng. Dù sao cuộc sống tán tu không phải tốt như vậy vượt qua đấy."
Nghe được lời này thì Lam Linh liền phồng má lên, bộ dạng của cô nàng lúc này khả ái đến cực điểm. Nàng lúc này không vui nói:
" Gia gia không cần nhìn thấy Tiểu Linh Nhi còn nhỏ mà lừa gạt, nói Vô Ảnh ca ca thiếu thốn tài nguyên tu luyện thì chắc cả Triều Tịch Châu chúng ta đều là ăn xin cả."
Ông lão Lam Nhuận Phát nhìn thấy bộ dạng này của cháu gái thì buồn cười hỏi:
" Ha ha. Làm sao Tiểu Linh Nhi lại nói như vậy, chẳng lẽ cháu biết Vô Ảnh ca ca của cháu có bao nhiêu tài phú sao? "
Lam Linh lúc này có chút bất mãn nói:
" Sau khi cháu đi thăm quan khắp nơi bên trong trang viên mới biết, hừ, Vô Ảnh ca ca rất không đáng tin, miệng thì liên tục nói bản thân nghèo khổ. Trong khi đó đến cả một con Sói tầm thường còn có đãi ngộ cao hơn thần thú hộ sơn của Lam Gia chúng ta nữa. Hừ hừ. Vô Ảnh ca ca là người xấu. Hừ hừ, huynh ấy chắc chắn rất hay lừa gạt người."
Nghĩ tới việc ngày hôm qua đi vào động phủ của Sói Mập, Lam Linh lúc này kể tiếp:
" Gia gia không biết đâu, cái động phủ dành cho tiểu cẩu kia có đến 9 đầu Địa Long Mạch cung cấp tiên khí, trận pháp bảo vệ có thể ngăn cản hai người Lam Mị cùng Lam Hải công kích mà không hư hao, gia gia biết nó ăn thứ gì không. Con tiểu cẩu kia vậy mà chỉ ăn nội đan cùng tinh hạch của vương giả cấp yêu thú. Nó ăn không hết con bày ra xung quanh để ngửi mùi.
Còn chưa có hết, gia gia biết con tiểu cẩu kia trên người là gì không? Là nguyên một bộ tiên khí đấy. Không biết là người nào mà thừa thời gian phong ấn từng bộ phận của một bộ sáo trang sau đó lại mang cho một con tiểu cẩu chỉ có tu vi với bước vào Hằng Quân Tiên Cảnh mặc nữa."
Những người khác ở bên cạnh liên tục gật đầu, bọn họ thấy người kia không phải là thừa thời gian mà chính là một kẻ ăn không ngồi rồi, không có việc gì mới làm ra việc như vậy.
Ông lão nghe xong cũng ngẩn người, lão biết Bóng Ảnh là người rất có tiền, nhìn thấy đối phương đưa cho hắn 18 bộ con rối vương giả mà không nháy mắt lấy một cái là biết rồi nhưng không ngờ đối phương lại có tiền đến mức này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 960: Cảm thấy thua thiệt
Chương 960: Cảm thấy thua thiệt