- --o0o---
Nhưng mà không để cho hai người qua nhiều thời gian chuẩn bị, tám tên đệ tử của Huyết Thần Tông lúc này đã đánh tới rồi. Tám người chiêu thức tương hỗ lẫn nhau, hình thành trận thế vây hai ba người Huyết Vận, Mị Lam,Tiêu Dật Phàm vào bên trong.
Trên bầu trời hình thành một cái cự kiếm huyết sắc to lớn, cùng với chiêu thức của tám người đồng thời đánh xuống.
Cảm nhận được uy thế to lớn kia áp xuống, trong lòng hai người Tiêu Dật Phàm cùng Mị Lam đều nặng nề. Lúc hai người quay lại muốn cầu cứu Huyết Vận thì lại phát hiện tên kia đã biến đi đâu mất dạng.
Hết cách, hai người lúc này cũng chỉ có thể tự mình đón đỡ công kích của tám người kia nhưng trong lòng bọn họ thì đang thầm mắng Huyết Vận không thôi.
Tiêu Dật Phàm nâng lên lôi trùy, ngay lập tức một mảnh hải dương lôi điện bên trên bầu trời hình thành, cùng lúc đó trong miệng hắn quát lớn.
“ Lôi Long Hàng Thế.”
Từ bên trong mảnh lôi điện bên trên bầu trời phóng xuống một đầu lôi long, đầu lôi long uy thế khiếp người, toàn thân lấp lóe lôi quang, nơi nó đi qua một mảnh không gian bị vặn vẹo, lôi long uy mãnh dương nanh múa vuốt há miệng cắn xuống huyết sắc cự kiếm trên trời.
Cùng lúc này Mị Lam cũng xuất thủ, nàng tay cầm trường tiên liên tục quất ra tám roi.
“ Đùng đùng đùng đùng…”
“ Đùng đùng đùng đùng…”
“ Đùng đùng đùng đùng…”
Liên miên tiếng nổ lớn vang lên, cùng lúc đó trên trời xuất hiện vô số bóng roi, bóng roi hóa thành một đám lôi xà phóng tới tám người Huyết Thần Tông.
Nhìn thấy một màn như vậy thì người của Bách Hoa Tông nhanh chóng lùi về phía sau, ánh mắt mở lớn nhìn tràng cảnh độ sộ lúc này.
“ Ầm ầm ầm ầm ầm…”
“ Ầm ầm ầm ầm ầm…”
“ Ầm ầm ầm ầm ầm…”
“ Ầm ầm ầm ầm ầm…”
Hỗn loạn công kích va chạm lẫn nhau hình thành nên liên miên tiếng nổ lớn, tiếng nổ lớn khiến cho cả thiên không rung lắc mãnh liệt, mặt đất bên dưới trao đảo, vô số đồi núi trong nháy mắt sụp xuống.
Cùng lúc đó, lấy trung tâm là vụ nổ hình thành nên một cổ phong bạo khủng khiếp quét ra bốn phía xung quanh, bên trong phong bạo kia còn mang theo không ít lôi điện.
Trong nháy mắt khi phong bạo quét qua, phương viên mấy trăm dặm trong nháy mắt bị hủy diệt không còn sót lại thứ gì.
Ở nơi xa xa quan sát, Hạo Nam sư huynh nhìn thấy một màn như vậy thì kích động nói:
“ Chống đỡ Huyết Thần Nhất Kích không chết cũng thương nặng, đợi ta khôi phục lại thu thập các ngươi, dám làm ta bị thương.”
Đúng lúc này một âm thanh nhàn nhạt vang lên:
“ Cũng sắp chết đến nơi còn kích động cái gì? À mà quên chưa hỏi ngươi tên là gì thế, chặt đứt một tay lại chọc cho người thủng mấy lỗ mà vẫn chưa biết tên của ngươi?”
Nghe được có người phía sau lưng nói chuyện, sư huynh của Hạo Nam liền dựng hết lông tơ, hắn lúc này mạnh mẽ xoay người trở lại, vừa xoay người trở lại thì hắn tí nữa bị dọa cho đái ra quần.
Chỉ thấy Huyết Vận không biết lúc nào đã đứng ở phía sau hắn, đang nhìn hắn nghiền ngẫm, trên tay còn đang nằm một cái đầu người bê bết máu. Hắn có chút cà lăm nói:
“ Ngươi … Ngươi … Người vậy mà có thể giết chết thất trưởng lão.”
Trong giọng nói hắn mang theo sự khiếp sợ không hề che giấu.
Huyết Vận nghe hắn nói thế thì nâng cái đầu trên tay lên nhìn một cái, sau đó thì kinh ngạc nói:
“ Tinh Vương Tiên Cảnh bát tinh mà thôi, tu vi cặn bã dạng này cũng làm thất trưởng lão, Huyết Thần Tông của các ngươi cũng không quá yếu kém đi chứ, ta còn tưởng tên này chỉ là lâu la tiểu tốt, vậy mà là trưởng lão kia à.”
Nhìn bộ dạng lạnh nhạt kia của Huyết Vận thì tên nam tử kia càng trở nên sợ hãi cùng khẩn trương, hắn run run nói:
“ Ngươi...Ngươi giết người của Huyết Thần Tông,dù là trên trời dưới đất thiên ….”
Còn không để nam tử nói xong thì Huyết Vận đã nói:
“ Biết rồi, biết rồi, khổ lắm nói mãi. Là trên trời dưới đất thiên hạ này không có chỗ nào để ta dung thân có phải không?”
Nam tử liên tục gật đầu nói:
“ Phải phải, đúng là như vậy, không có chỗ nào cho ngươi dung thân… Đi chết đi.”
Vốn đang còn run run giọng nói, đột nhiên tên nam tử bổng dưng xuất thủ, sát khí lăng lệ tán ra xung quanh, ánh mắt hắn như dã thú đồng dạng nhìn về phía Huyết Vận, hai bàn tay hắn hóa trảo chộp tới.
“ Bộp..”
Hai bàn tay hắn trong nháy mắt bóp nát đầu của Huyết Vận, có điều cũng không có máu tươi chảy ra, cùng lúc đó thân ảnh kia cũng dần dần mờ nhạt, hiển nhiên là tàn ảnh. Ngay sau đó thân ảnh của Huyết Vận lần nữa hiện ra, trên tay hắn còn đang chơi đùa một thanh đoản dao.
Khe dùng đầu lưỡi liếm máu trên đoản dao, Huyết Vận nhìn nam tử cười nói:
“ Quên nói cho người biết ta là một thích khách, muốn bất ngờ đánh lén một thích khách ngươi cảm thấy có thể sao, mà ngươi nghĩ rằng ta ngu ngốc đến nổi không có chắc chắn nắm chặt giết ngươi mà lại lộ diện đi ra sao. Ngây thơ.”
Nam tử nhìn con dao đang dính máu trên tay Huyết Vận, lại sờ sờ cổ hắn, đưa bàn tay lên nhìn thấy cả bàn tay nhuộm đỏ bởi máu tươi thì cười thảm nói:
“ Ngươi khi nào xuất thủ.”
Sau khi biết mình hẳn phải chết thì nam tử ngược lại rất bình tĩnh, không có cái bộ dạng như nhược yếu đuối như trước kia nữa.
Huyết Vận nghe hắn hỏi vậy thì khẽ cười nói:
“ Đương nhiên là trước lúc hai ta nói chuyện cùng nhau rồi, vốn dĩ muốn cùng đạo hữu tâm sự đôi lời nhưng ai ngờ đạo hữu xung động quá, ài, thật không có cách nào.”
Ở cổ nam tử xuất hiện một vết rách nhỏ, vết rách kia nhanh chóng biến lớn, máu từ bên trong phun ra như suối. Nam tử cảm thấy sinh cơ đang trôi qua nhanh thì cười nói:
“ Ta chết rồi sẽ có người thay ta báo mối hận này. Rất nhanh thôi ngươi cũng sẽ cùng ta xuống dưới bồi bạn.”
Nghe được mấy lời trù ẻo này của đối phương thì Huyết Vận cười nhạt, tay hắn khẽ nắm vào hư không sau giật mạnh một cái, thân thể của nam tử trong nháy mắt hóa thành vô số khối thịt rơi xuống phía dưới.
Nếu như người có thần thức mạnh lúc này có thể nhìn thấy trong tay Huyết Vận lúc này đang nắm rất nhiều sợi huyết tuyến những sợi huyết tuyến kia không ngờ lại là từ bên trong thân thể nam tử vừa chết rút ra.
Động tĩnh bên này cũng không nhỏ, ngay lập tức hút ánh mắt của đám nữ tử Bách Hoa Tông. Khi nhìn thấy đầy trời thịt vụn thì mọi người đều cả kinh nhưng lúc muốn nhìn xem ai vừa xuất thủ thì đã không thấy người nào khác.
Phỉ Yên tử đầu đến cuối đều đang quan sát, mới đầu nàng cũng chỉ là ôm tâm tư nhìn xem thực lực hai bên như thế nào mà thôi, không ngờ lúc này đã có người chết đi, hơn nữa tình trạng còn không ngừng tệ hơn.
Nơi đây đều là tinh anh của một tông, nếu chết hết thì không thể nghi ngờ chính là một đả kích to lớn, nàng ước gì cho cả hai bên đều chết sạch nhưng mà để chuyện như vậy xảy ra thì rất có thể dẫn đến một hồi phong bạo.
Nàng lúc này quay về một phía bên trong hư không nói:
“ Nam bà, chúng ta có nên ngăn cản bọn họ lại không, băng không để chuyện này còn tiếp tục tiếp diễn thì việc sẽ náo động lớn rồi.”
Ngay khi nàng vừa hỏi xong thì một âm thanh già nua vang lên:
“ Việc đã nháo lớn rồi, có chết thêm một ít người nữa cũng không sao?”
Phỉ Yên nghe vậy thì nhíu mày, khó hiểu nói:
“ Cũng chỉ là chết hai tên thiên kiêu mà thôi, sự việc vẫn còn có thể cứu vãn nhưng nếu để tiếp tục xuống lại có người chết thì mọi việc xem như xong.”
Âm thanh già nua kia tiếp tục vang lên:
“ Một tên trưởng lão của Huyết Thần Tông đã vẫn lạc, đám người điên kia nhất định sẽ không bỏ qua. Mà thôi, mà thôi, đằng nào Hoan Nguyệt Tông cùng Huyết Thần Tông cũng là đại địch nhân của nhau mấy vạn năm rồi, cứ mặc cho bọn họ tiếp tục tranh đấu đi.”
Nghe vậy, đám nữ tử Bách Hoa Tông đầu đều là dấu hỏi lớn, làm sao lại có trưởng lão của Huyết Thần Tông vẫn lạc, không phải chỉ có hai tên đệ tử hạch tâm chết sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1296
Chương 1296