Sau một hồi đi hết từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác, Thiên Hoa cuối cùng cũng lấy được bình tĩnh và sau khi cô nàng lấy lại được bình tĩnh thì cái bản tính trước đây của nàng cũng từ từ quay trở về.
Mới hồi đầu cô nàng còn e thẹn ít nói nhưng chỉ được một lúc,sau khi đã quen thuộc hơn với Xuân Đức thì cô nàng bắt đầu nói nhiều, nói nhiều tới nỗi khiến cho Xuân Đức cùng Sói Mập chỉ có thể lắng nghe mà thôi.
Vốn là cô nàng định sang ngồi chung với Xuân Đức nhưng mà Sói Mập kiên quyết không chịu nên cô nàng chỉ có thể hậm hực mà ngồi trên chiến mã của bản thân.
Lâu thật lâu Xuân Đức mới có cơ hội xen ngang một câu, hắn hỏi:
“ Ngươi bái sư rồi vậy sư phụ ngươi đâu? Làm sao lại đi có một mình vậy?”
Thiên Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
“ Sư phụ ta cùng với Hoa Tiên đều đến trước Thiên Tinh Các rồi. Ta lúc này có việc nên tới sau. Làm sao không?”
Nói đến Thiên Tinh Các thì trong mắt Thiên Hoa hiện lên vẻ sùng bái cũng ngưỡng mộ không hề che giấu, giống như nơi kia chính là thánh địa mà nàng hướng tới vậy.
Vừa nghe đến Thiên Tinh Các thì trong lòng Xuân Đức liền nổi tên sát dày đặc, có điều sát ý kia rất nhanh đều bị Bóng Ảnh hấp thu đi sạch. Hắn lúc này vẫn là giữ bộ dạng thong dong như không có việc gì nói:
“ À, không có gì, chỉ hỏi cho vui vậy thôi. Mà ngươi biết Hoan Nguyệt Tông không?”
Thiên Hoa nghe nhắc tới Hoan Nguyệt Tông thì trong mắt lần nữa hiện lên sự ngưỡng vọng, nàng gật đầu nói:
“ Đương nhiên là biết, Bắc Thần Châu một trong sáu đại siêu cấp thế lực, à không đúng bây giờ chỉ còn năm thôi, Hồng Nguyệt đã bị hủy rồi. Ngươi hỏi ta như vậy là có việc gì? Chẳng lẽ ngươi có quan hệ gì với Hoan Nguyệt Tông sao?”
Nói xong Thiên Hoa còn nháy nháy con mắt, bộ dạng dễ thương vô cùng, có điều Xuân Đức lúc này đang nằm dài trên lưng Sói Mập, lại còn nhắm mắt nên cũng không có chú ý đến, hắn khẽ “ Ừ” một tiếng nói:
“ Có một chút quan hệ, nếu xin cho ngươi làm nội môn đệ tử hẳn không thành vấn đề. Nếu ngươi muốn ta xin cho.”
Thiên Hoa có chút bán tín bán nghi hỏi:
“ Cục đá ngươi không gạt ta đi?”
Xuân Đức mở một mắt ra liếc nhìn nàng một cái, sau đó lần nữa nhắm mắt lại, rồi nói:
“ Gạt ngươi lại không được gì vì sao phải gạt ngươi đây, ta chỉ nói vậy thôi, muốn thì ta xin cho, còn không muốn thì thôi, ngươi vẫn là làm đệ tử của cái Phượng Hoàng Tông gì đó tiếp đi.”
Thiên Hoa quýnh lên nói:
“ Ta nói không cần khi nào,ta muốn, ta muốn….Nhưng mà còn Tiểu Tiên thì phải làm sao đây?....Ngươi nếu có bản lĩnh vậy thì xin cho Tiểu Tiên luôn được không, ta có chút không nỡ xa nàng ấy à.”
Xuân Đức gật gật đầu đồng ý, thực ra lúc này Xuân Đức cũng là đang muốn tới Hoan Nguyệt Tông kia một chuyến, giúp Thiên Hoa cũng chỉ là thuận đường mà thôi.
Về phần bên Hoan Nguyệt Tông, dựa vào biểu hiện của bọn họ đối với Huyết Vận thì Xuân Đức cũng đã đoán ra thái độ của đám người kia. Đám người kia tạm thời có thể coi là bạn, không phải địch, có điều tâm phòng người vẫn là phải có.
Như Hoa thấy hắn gật đầu thì vui vẻ vô cùng, nàng lúc này lại hỏi:
“ Vậy chúng ta bây giờ đi đâu đây? Là tới Hoan Nguyệt Tông vẫn là tới Thiên Tinh Các.”
Suy nghĩ đôi chút Xuân Đức liền nói:
“ Vẫn là tới Thiên Tinh Các nhìn xem một chút coi nơi kia là bộ dạng gì, tiện thể gặp Hoa Tiên luôn, mà đúng rồi quên chưa hỏi, ngươi với sư phụ ngươi tới Thiên Tinh Các làm gì?”
Thiên Hoa nói:
“ Hình như sư phụ ta có quen với một vị chấp sự hay trưởng lão gì đó trong Thiên Tinh Các, muốn nhờ quan hệ kia xin cho ta cùng Tiểu Tiên làm tỳ nữ cho một vị hạch tâm đệ tử trong Thiên Tinh Các.”
Xuân Đức nghe được vậy thì tí nữa ngã lăn xuống đất, hắn mở mắt ra kinh ngạc nói:
“ Đi làm tỳ nữ cho người, vậy mà làm sao ta thấy ngươi rất hưng phấn à. Chẳng lẽ ngươi thích đi làm thị nữ tới vậy? Không bằng làm thị nữ cho ta đi.”
Thiên Hoa lườm Xuân Đức một cái, có chút nho nhỏ tức giận nói:
“ Ai lại thích đi làm tỳ nữ cho người cơ chứ nhưng chỉ như vậy ta cùng Tiểu Tiên mới có cơ hội tiến vào bên trong siêu cấp tông môn, tiếp xúc đến pháp môn cao hơn, cũng tranh thủ tới nhiều tài nguyên tu luyện hơn. Ngươi nghĩ hai người chúng ta nếu không vì pháp môn cùng tài nguyên tu luyện thì vì sao lại chịu đi làm tỳ nữ cho người.”
Xuân Đức nghe xong thì mới chợt nhớ ra, không phải người nào cũng như hắn, không lo thiếu tài nguyên tu luyện, càng không lo pháp môn cái gì đó. Ở ngoài kia người ta phải bán đi tôn nghiêm để kiếm được một chút tài nguyên tu luyện, bị người hô tới hô lui giống như một con chó cũng chỉ vì một quyển bí pháp.
Một thiếu nữ xinh đẹp nguyện ý lên giường cùng với một lão đầu cũng chỉ cầu được một viên đan dược, đôi khi là một vài món bảo vật gì đó. Có khi làm đồ chơi cho người ta xong, bị chơi chán rồi lại bị vứt bỏ như một thứ hàng phế thải. Nghĩ tới đấy hắn không khỏi thở dài nói:
“ Đúng là cuộc sống, không thế nào…..”
Còn không đợi cho Xuân Đức cảm khái xong thì trên bầu trời tự dưng xuất hiện một cái bàn tay huyết sắc cực lớn đập xuống.
Linh áp từ cự chưởng kia cũng không mạnh, giao động từ Tinh Vương Tiên Cảnh tầng 3 đến tầng 4 mà thôi. Có điều đối với hắn là không có gì nhưng đối với người ở xung quanh hắn thì lại là một chuyện khác.
Cảm nhận được linh áp từ bên trong cự chưởng đang đánh xuống, đám người Thiên Hoa cùng với những người ven đường sắc mặt đều là cắt không ra giọt máu. Một đám trong mắt đều lộ ra thần tình sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Ngay lúc mọi người cho rằng bản thân sắp chết thì Sói Mập ngửa đầu “ hú” lên một tiếng, từng vòng sóng âm từ trong miệng nó tán ra, sóng âm va chạm với cự chưởng đang đánh xuống thì cự chưởng kia trong nháy mắt bị đánh cho tan tác.
Sóng âm thế đi không giảm đem kẻ vừa xuất chưởng ở bên trên bầu trời kia đánh cho học máu.
Tiếp đó một người thân mặc huyết bào từ trên trời rơi thẳng xuống đất.
“ Ầm”
Tên kia cả người đập mạnh xuống mặt đất phía bên dưới, nện ra một cái hố to, đồng thời kích lên một tầng tro bụi.
Tro bụi tán đi mọi người nhìn thấy một thanh niên nam tử trẻ tuổi, bộ dạng anh tuấn vô cùng, có điều sắc mặt tên này một mảnh trắng bệch, trong miệng liên tục phun ra máu tươi.
Đúng ngày vào lúc này, một âm thanh có phần kinh ngạc vang lên:
“ Không ngờ nơi này cũng gặp được cao thủ. Không biết là vị bằng hữu nào vừa ra tay tương trợ bắt lại tặc tử này?”
Tiếp đó một nữ tử thân mặc cung trang hồng phấn phiêu phiêu xuất hiện giữa trời. Ánh mắt nàng ta đảo qua bốn phía nhìn người ở phía bên dưới.
Xuân Đức nghe đến từ “ cao thủ” thì ngẩn ra, sau đó thì liền cười lớn, vừa cười lớn hắn vừa dùng tay vỗ liên tục vào bụng Sói Mập nói:
“ Mập mạp nghe gì chưa, nghe gì chưa, có người gọi ngươi là cao thủ kia, hahaha, Mập Mạp nhà chúng ta cũng thành cao thủ rồi.”
Sói Mập nghe Xuân Đức cười to như vậy thì có chút ngại ngùng nói:
“ Thì từ lâu Tiểu Kim đã trở thành cao thủ rồi mà, có điều chủ nhân không biết đấy thôi.”
Nghe Sói Mập không có liêm sỉ tự nhận mình là cao thủ thì Xuân Đức cười càng lớn hơn, giống như là bị chạm mát, hắn liên tục cười lớn. Mãi sau một lúc lâu thì mới ngừng lại nói:
“ Mập Mạp ngươi da mặt đủ dày à, vậy mà tự nhận mình là cao thủ. Thật đúng là không hỗ đi theo ta lâu năm, công phu gì không học được, công phu mặt dày lại lĩnh ngộ đến thượng thừa.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1371: Tai bay vạ gió
Chương 1371: Tai bay vạ gió