TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1491: Bảo tàng cất giấu của tiểu hắc(2)

Quay trở về với Xuân Đức.

Lúc này đây hai chủ tớ nhà Xuân Đức cuối cùng cũng đã tìm đến nơi mà trước kia Tiểu Hắc lưu lại bảo tàng. 

“ Chủ nhân, người đợi một chút, để Tiểu Hắc mở ra không gian trọng điệp nơi này.”

Tiểu Hắc nói xong, tiếp đó liền bay lên cao cao, nó há rộng miệng từ trong miệng liên tục bay ra vô số hỏa tuyến những hỏa tuyến kia tất cả đều là hỏa chi pháp tắc hình thành.

Những hỏa tuyến kia sau khi bay ra ngoài thì tụ lại với nhau hình thành nên một cái ma văn cổ tự phức tạp, cổ tự kia sau khi hình thành thì đột nhiên bùng cháy.

Giống như là kích thích phải cái gì đó, sau khi cổ tự bùng cháy thì cả phiến không gian vạn dặm đột nhiên vỡ tan tành.

“ Loảng xoảng … Loảng xoảng…”

Những thanh âm nghe như tiếng thủy tinh vỡ liên tục vang lên, cùng lúc đó một tòa cung điện màu đen lộ ra trước mắt Xuân Đức.

Xuân Đức nhìn thấy cũng điện trước mắt thì cười nói:

“ Tiểu Hắc ngươi cũng thật bày vẽ à, còn làm ra cả một cung điện như thế này nữa.”

Tiểu Hắc lúc này bay về trên vai Xuân Đức,nhìn tòa cung điện trước mắt thì cười vui vẻ nói:

“ Tòa cung điện này là một kiện chí bảo phòng ngự đỉnh cấp đấy thưa chủ nhân, tuy không thể sánh với không gian thần kỳ mà chủ nhân đang nắm giữ nhưng cũng coi như là thế gian hiếm thấy bảo vật. Thôi chúng ta đi vào bên trong đi chủ nhân.”

Nói xong thì Tiểu Hắc liền muốn đi, có điều nó còn chưa bay đi thì liền bị Xuân Đức chộp lấy cái đuôi giữ lại, Xuân Đức lúc này cười nói:

“ Mang nó vào bên trong không gian của ta luôn là xong, lúc đó muốn tìm hiểu thế nào thì tìm hiểu thế đó, làm gì phải nóng vội nhất thời đấu.”

Tiểu Hắc nghe vậy thì thấy rất có lý, có điều ngay lập tức nó lại u sầu nói:

“ Nhưng mà pháp lực của Tiểu Hắc không đủ à chủ nhân, làm sao có thể thu tòa cung điện này vào bên trong được chứ.”

Xuân Đức ném cho nó một cái anh mắt an tâm, cười cười, Xuân Đức nói:

“ Yên tâm, yên tâm, mấy việc này cứ để ta, ta rất có kinh nghiệm. Hắc hắc. Nhìn nhé.”

Nói xong thì Xuân Đức hai tay kết ấn, tốc độ kết ấn của hắn cực nhanh gần như trong nháy mắt liền hoàn thành, cùng lúc đó một cái cổng không gian thông đạo khổng lồ hiện ra.

Từ bên trong cổng không gian thông đạo kia vô số cành cây của lão Hắc hiện ra, cuốn về phía tòa cùng điện, không qua mấy cái hô hấp thì tòa cung điện liền bị những cành cây giống như pha lê màu lam kia quấn quanh. 

“ Ầm ầm ầm…”

Tiếp đó, tất cả cành cây của lão Hắc đồng thời phát lực, ngay lập tức tòa cung điện đang bị chôn sâu bên trong lòng đất liền bị nhổ đi lên, tòa cung điện này lúc đầu mới nhìn thì tưởng rằng nó không lớn bao nhiêu nhưng đến lúc bị nhổ lên thì mới biết nó to lớn cỡ nào.

Tòa cung điện này diện tích ít nhất cũng có diện tích mấy ngàn dặm vuông, nguy nga đồ sộ vô cùng.

Sau khi nhổ tòa cung điện lên thì lão Hắc liền kéo tòa cung điện kia vào bên trong cổng không gian.

“ Vút”

Cổng không gian khép lại, tòa cung điện kia cũng đồng thời không thấy đâu nữa, lúc này đấy ở trước mặt Xuân Đức cùng Tiểu Hắc chỉ còn nhìn thấy một cái hố sâu to lớn không thấy đáy.

Xuân Đức nhìn thấy Tiểu Hắc cứ ngây ngốc ra mà nhìn thì cười nói:

“ Ngạc nhiên lắm phải không, không hiểu vì sao tòa cung điện kia lại không làm ra bất kỳ phản ứng phòng ngự hay công kích nào đúng không?”

Tiểu Hắc gật gật đầu, nó đúng thật là không làm sao hiểu được vấn đề này, nếu như ai cũng đơn giản có thể lấy đi bảo vật của nó như vậy thì những bảo vật ở nơi khác sợ là không còn nữa rồi.

Xuân Đức đặt nó lên vai nói:

“ Tiểu Hắc ngươi lại quên thân phận của mấy người chúng ta rồi, năng lực như vậy ngươi nghĩ rằng ai cũng sẽ có sao? Nếu vậy thì thiên hạ sớm đã đại loạn.”

Được Xuân Đức điểm tỉnh, lúc này Tiểu Hắc mới nhớ tới người vừa lấy đi cung điện của nó là ai, ngay lập tức nó không xoắn xuyết cái vấn đề kia nữa.

“ May có chủ nhân nhắc nhở, cũng là do Tiểu Hắc ta suy nghĩ nhiều. Ha ha. Nếu ai cũng có năng lực như Hắc đại nhân thì thiên hạ này cũng không cần mấy thứ bảo vật kia nữa rồi.”

Cười cười, Xuân Đức nói:

“ Tập làm quen dần, sau này ngươi còn sẽ thấy nhiều thứ không thể tưởng tượng hơn nữa. Ha ha, thôi vào trong nhìn xem lúc trước ngươi để lại những gì nào.”

Nói xong Xuân Đức liền mang theo Tiểu Hắc quay vào bên trong “Không gian vong linh”, vừa đi vào trong này thì khóe miệng của Tiểu Hắc lại có giật mấy lần.

Nó lúc trước vừa khoác lác sẽ không có ai có thể mở ra bảo tàng ngoại trừ nó nhưng lúc này đây, cả cái cung điện chứa bảo tàng của nó đã bị mở ra, hơn nữa còn bị mở ra một cách triệt để.

Cả cái cung điện to lớn bị tháo thành vô số bộ phận sau đó ném qua một bên, về phần toàn bộ tài phú thì bị dồn thành mấy dãy núi lớn.

Xuân Đức nhìn thấy Tiểu Hắc hai mắt trợn trừng, khóe miệng không ngừng co giật thì nói:

“ Bình tĩnh, bình tĩnh, hai tên kia có nghề rồi nên Tiểu Hắc ngươi không cần ngạc nhiên. Ha ha. Đi qua xem bên kia thế nào.” 

……

Đi qua bên phía Vô Địch cùng lão Hắc, Xuân Đức lên tiếng hỏi:

“ Xem ra tài phú mà Tiểu Hắc tích lũy cũng kha khá à nha, so với lần trước chúng ta diệt hơn mười đại Châu của Phong Thần Vực thu về còn nhiều hơn. Mà có bảo vật gì tốt không lão Huyễn.”

Vô Địch lúc này vẫn chưa kiếm được thân thể mới nên vẫn là ở dạng quả cầu ánh sáng, nghe Xuân Đức hỏi thì hắn cười nói:

“ Tốt, nhiều thứ tốt lắm, khà khà, tuy số lượng so với trúng ta ngày trước cướp được cũng tương đồng nhưng mà chất lượng thì hơn xa. Ở bên trong này ta còn tìm được mấy chục mảnh vỡ của ta ngày trước nữa cơ.”

Xuân Đức nghe vậy thì có phần kinh ngạc nói:

“ Còn có mảnh vỡ thân thể ngày trước của lão nửa kia à, đâu đâu mang ra cho ta nhìn xem một chút nào.”

Ngay lập tức Vô Địch liền mang ra mấy chục mảnh nhìn như thủy tinh phát ra ánh sáng u lam, Xuân Đức nhìn qua thì phát hiện mấy thứ này bên trong ẩn chứa năng lượng cùng đạo văn có thể nói khủng khiếp.

Nhớ tới điều gì, Xuân Đức hỏi:

“ Có tìm được tấm ma bia tàn phiến nào không?”

Vô Địch nói:

“ Không có, nói chung bảo tàng của Tiểu Hắc phần nhiều là những thứ có thể giúp nó nhanh chóng khôi phục tu vi, xen vào một ít cổ quái. Nói chung có được bảo tàng này thì Tiểu Hắc không ra vạn năm liền tới Đế Cảnh.”

Nghe đến “Vạn năm” thì Xuân Đức liền cảm thấy đau răng, hắn sống lâu lắm rồi ngàn năm chưa đến, đợi vạn năm chắc lúc đó hắn chớt rồi.

Nhìn cái thần sắc giống như là khỉ ăn ớt thì lão Hắc nói:

“ Củ Cải dạo này có vẻ hay quên nhỉ, lão Huyễn có năng lực tạo không gian gia tốc mà, vạn năm cũng chỉ là nháy mắt, Tiểu Hắc là trùng tu cũng không phải là tu luyện từ đầu, cảm ngộ hắn có rồi chỉ cần thời gian thôi.”

Xuân Đức nghe vậy thì vỗ cái ót nói:

“ Lâu lâu ta lại ngu đột xuất, quên mất tiêu lão Huyễn có năng lực kia, gió phân ra một ít tài nguyên cấp cao, chuyển hóa thành năng lượng như vậy là xong rồi.”

Tiểu Hắc đứng ở trên bờ vai của Xuân Đức nghe ba người nói chuyện thì lại là một hồi mộng bức, nó cảm thấy đầu óc bản thân giống như là bị hư rồi vậy.

Cái gì mà năng lượng cấp cao? Cái gì mà vạn năm trong nháy mắt? Cái gì mà chuyển hóa năng lượng? Nghe xong những lời này nó cảm thấy bản thân giống như không phải sinh ra ở thế giới này vậy.

Đọc truyện chữ Full