Ngay lúc mọi người đang nghỉ ngơi thì đột nhiên cảm thấy không gian đột nhiên bị bóp méo sau đó liền khôi phục, quá trình này tuy diễn ra rất nhanh nhưng Xuân Đức cùng những người khác đồng thời đều có thể cảm ứng được.
Khẽ nhướng mày, Xuân Đức tự dưng có dự cảm không tốt, hắn lúc này quay đầu nhìn qua cửa sổ, vừa nhìn ra ngoài thì khóe miệng hắn không khỏi giật nhẹ nhẹ.
Cả cái tiệm ăn “Bò Vàng” không biết bị tên nào dùng cái gì đó dịch chuyển đi rất xa, hiện tại tiệm ăn “Bò Vàng” đang nằm trên một mảnh tử địa, xung quanh là đất chết màu đen kịt, khắp nơi là ma vật rít gào. Thực ra thì tiệm “Bò Vàng” cũng chỉ là một trong số ít nạn nhân mà thôi, ở bên ngoài còn có rất nhiều người đồng cảnh ngộ
“ Rống rống rống….”
Phô thiên cái địa ma vật từ phương trời xa xa tràn về phía bên này, bọn nó số lượng rất đông, rậm rạp chằng chịt bao phủ toàn bộ mặt đất, trên không, ma khí từ cơ thể bọn nó hợp lại khiến cho bầu trời nơi đây tối tăm mù mịt. Ở trong đêm tối như thế này mọi người chỉ thấy những ánh sáng xanh, đỏ, vàng các kiểu cùng với tiếng rít gào của đám ma vật.
Nhìn tình cảnh này Xuân Đức đột nhiên nhớ đến hồi ở thế giới kiếm và ma pháp bên trong Thần Võ Nguyên Tháp.
“ Lại có phiền toái rồi đây.”--- Xuân Đức không khỏi than thở.
Tịnh Vân nhìn ra bên ngoài thấy cảnh tượng như vậy thì cũng không có hoảng loạn mà chỉ thở dài nói:
“ Đúng vậy, phiền toái lớn rồi, không khéo năm sau là ngày giỗ cũng nên. Xui xẻo thật, cái này hẳn là mấy thế lực bên trong Diệu Linh Thánh Tông tranh đấu với nhau mà thôi, chúng ta không may bị cuốn vào.”
Xuân Đức gật đầu nói:
“ Ừm, cái này vừa nhìn liền có thể biết mà, cái này là nội bộ mâu thuẫn, nói tới chúng ta cũng thật không may, có biết đi tới nhiệm vụ đường cho rồi.”
Đúng lúc này một thanh âm như sấm vang lên:
“ Tất cả mọi người nghe đây, ta là Lý Phổ Đức Tư, là thất trưởng lão của Thần Thánh thế gia, hiện tại yêu cầu tất cả các ngươi đồng tâm hiệp trợ bảo vệ thiếu chủ nhà ta thoát vây. Một khi thành công các ngươi sẽ là khách quý của Thần Thánh thế gia chúng ta.”
Vừa nghe được lời này thì Thương Lâm liền cười lạnh nói:
“ Tên kia hẳn bị điên đấy, vậy mà muốn tất cả mọi người nghe lời hắn bảo vệ tên thiếu gia gì đó.”
Nghe Thương Lâm nói thì Xuân Đức lắc lắc đầu giải thích:
“ Giờ ôm đoàn mới có thể sống, tên kia chẳng qua là đang tuyên dương bản thân, lôi kéo lực lượng mà thôi, dù có người mang lòng bất mãn nhưng lại có làm sao? Giữa chắc chắn phải chết cùng với một cơ hội được sống thì người ta chắc chắn sẽ chọn cái thứ 2. Tên kia nói như thế vừa thể hiện ra đủ uy, bức, lợi, dụ.”
Diệp Yến nhìn thấy quái vật càng ngày càng tới gần thì sợ hãi nói:
“ Chúng ta nên làm sao đây? Mọi người nhanh nghĩ cách đi bằng không chúng ta đều phải chết nơi đây.”
Nàng vừa nói xong thì có mấy bóng đen xuất hiện, mấy bóng đen kia xuất hiện đứng phân biệt ở hai người Ngưng Sát cùng Diệp Yến.
Một người trong số đó hướng phía Ngưng Sát nói:
“ Tiểu thư, chúng ta đi tụ họp cùng với người Thần Thánh thế gia, có như vậy mới có một sinh lộ, bằng không ở nơi đây chắc chắn phải chết.”
Người này âm thanh già nua, vừa nghe liền biết là một lão giả, lão giả kia vừa nói xong còn không để cho Ngưng Sát đồng ý hay không liền đã mang nàng nhảy qua cửa sổ rời đi, Diệp Yến cũng là tương tự như vậy, bị người mang đi.
Thoáng cái nơi đây chỉ còn lại Xuân Đức, Khúc Hồn, Tịnh Vân, Thương Lâm bốn người.
Tịnh Vân vẻ mặt đạm nhiên cười nói:
“ Tà huynh nói nên làm cái gì bây giờ?”
Xuân Đức nhún nhún vai nói:
“ Giết thôi chứ còn biết làm sao, cùng lắm là chết.”
Xuân Đức vừa nói xong thì một tiếng cười lớn vang lên.
“ Ha hả. Cùng lắm là chết. Nói nghe hay lắm,rất thú vị người trẻ tuổi,vốn định giết mấy người các ngươi nhưng thấy các ngươi thú vị như vậy nên ta lại cùng các ngươi nói đôi câu à.”
Thanh âm vừa dứt, một người đột nhiên xuất hiện ở bên trong căn phòng nơi đây, một tên nam tử mặt đeo nạ, toàn thân bạch y, cả người toát ra sương lạnh.
Xuân Đức thấy đối phương xuất hiện thì cười nhạt, gật đầu nói:
“ Ngồi xuống đi, từ từ nói chuyện.”
Nhìn cái thái độ lồi lõm của Xuân Đức cùng nghe được mấy lời như ra lệnh của Xuân Đức thì tên nam tử đeo mặt nạ kia nhướng mày lên, hắn “Hừ” lạnh một tiếng sau đó nói:
“ Tiểu tử ngươi rất ngông cuồng à, cái miệng cũng rất tiện, trước hết để ta nhổ sạch răng của ngươi rồi lại nói sau. Vừa nói thì sát khi trong mắt hắn chợt hiện, hàn quang lóe lên.
Cả người hắn đột nhiên tiêu thất, một cái hô hấp sau hắn liền xuất hiện trước mặt Xuân Đức, có điều ngay khi hắn xuất hiện trước mặt Xuân Đức thì động tác hắn liền bị kiềm hãm.
Hắn không hiểu làm sao bàn tay Xuân Đức lúc này lại đang bóp lấy cổ hắn. Lúc hắn nhìn Xuân Đức thì chỉ thấy Xuân Đức đang như cười như không nhìn hắn, nhìn thấy nụ cười tà ác kia thì đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo thấu xương truyền từ chân hắn lên đến đỉnh đầu.
Có điều ngay lúc này trong mắt hắn lóe lên lạnh lùng cùng sự châm chọc nhìn Xuân Đức.
Cũng ngay lúc này ở bên cạnh Xuân Đức một bóng đen khác đột nhiên hiện ra, hàn quang lóe lên một thanh ma kiếm hướng thẳng đầu Xuân Đức mà chém xuống.
Nhưng vào lúc này Xuân Đức vỗ tay một cái xuống bàn.
“ Ầm..”
Toàn bộ chiếc đũa ở trên bàn bay lên sau đó đồng hóa thành ánh sáng bắn về phía sau Xuân Đức. Tốc độ của những chiếc đũa kia cực nhanh, nhanh tới nỗi ma kiếp còn chưa kịp chém tới Xuân Đức thì những chiếc đũa kia liền đã bắn đến trước người tên áo đen vừa mới xuất hiện.
Tên áo đen thấy vậy thì khinh thường, hắn vận chuyển hộ thể ma khí ngăn cản, cùng vận dụng một kiện bảo giáp, ngap lập tức ở bên ngoài cơ thể hắn hiện lên một tầng ma khí cùng một kiện bảo giáp đen kịt.
Vốn tưởng như vậy đã an toàn, nhưng không vô số chiếc đũa trực tiếp xuyên phá hộ thể ma khí của tên kia, sau đó đâm thủng bảo giáp như xuyên đậu phụ.
“ Phúc phúc phúc….”
Tên áo đen vừa mới xuất hiện trong nháy mắt biến thành cái tổ ong, chết đến không thể chết lại.
“ Bịch”
Thi thể tàn tạ của tên kia vô lực ngã xuống mặt đất, ma kiếm đang cầm trên tay cũng đồng thời rơi trên mặt đất phát ra âm thanh.
“Leng keng.”
Nhìn thấy đồng bạn của mình chết, tên nam tử đeo mặt nạ cả người phát run. Hắn không dám tin tưởng đây hết thảy là sự thật, hắn nhìn cái thi thể như cái tổ ong nằm bên trên sàn nhà mà ngây ra.
Về phần những người khác cũng là như vậy, đến cả lão quái trọng sinh như Tịnh Vân cũng đều không khỏi kinh ngạc.
Duy có chính chủ Xuân Đức là xem như không có việc gì, hắn lúc này mỉm cười nói:
“ Đừng ép ta phải dùng bạo lực, nên học ngoan, bây giờ thì ngồi xuống từ từ giải bày nỗi tâm sự nào.”
Xuân Đức vừa nói vừa dùng một tay vỗ vỗ mặt tên thanh niên, cứ mỗi lần như vậy thì tên kia đều run lên một lần.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cân Cả Thiên Hạ
Chương 1518: Tai họa bất ngờ
Chương 1518: Tai họa bất ngờ