Tay Đông Tâm bị Tô Lịch nắm chặt không buông, mà Đông Tâm bởi vì đang ngồi ngay trước mặt Tô Yến và Nhuế Thanh nên cũng không dám có động tác quá lớn, liền để mặc Tô Lịch nắm. Cho đến khi Tô Yến và Nhuế Thanh đi rồi, Đông Tâm mới nhìn về phía Tô Lịch, ngại ngùng nói: "Tô tiên sinh, bây giờ có thể thả tay tôi ra chưa?"
Vừa nói Đông Tâm vừa rút tay về, nhưng không ngờ mới rút được một nửa lại bị Tô Lịch nắm chặt lại. Đông Tâm đỏ mặt, vừa thẹn lại vừa giận, tên này nắm được một lát liền nắm đến nghiện luôn rồi ư?
Tô Lịch nói: "Nói hết chuyện lúc nãy trong phòng nước ra, nếu tốt anh sẽ thả tay em ra!"
Đông Tâm cười ha ha hai tiếng! Con hàng này bây giờ còn học được cả trò một câu hai nghĩa nữa sao? Sao anh ta không nói thẳng luôn là nếu mình nói không vừa ý anh ta, anh ta sẽ bóp chết mình luôn đi? Nhưng dù là nghĩ như vậy, Đông Tâm vẫn kể hết đầu đuôi câu chuyện ra với Tô Lịch, đương nhiên là lược bỏ đoạn bị Tô Yến kéo tay giữ lại. Đông Tâm nói: "..........Hôm qua cậu ta gửi tin Wechat hẹn tôi chắc là muốn nói đến chuyện này rồi. Nhưng hôm nay ở phòng nước, tôi đã nói với cậu ta là sẽ không nói chuyện này với Nhuế Thanh, cậu ta liền không đề cập đến cuộc hẹn này nữa. Cho nên, bây giờ, anh đã yên tâm được chưa?"
Không ngờ Tô Lịch sau khi nghe xong cả câu chuyện lại chỉ chú ý đến vị tiểu tam kia. Ánh mắt anh nheo lại, nhíu mày hỏi: "Em nói cô gái kia tóc dài? Đi giày thể thao, đeo ba lô? Cô ta cao bao nhiêu? Trông như thế nào em có nhớ không?"
Đông Tâm nghẹn họng: "A.....lúc ấy tôi chỉ nhìn thoáng qua được một bên mặt, nên, đại khái....ừm....cũng có chút ấn tượng.."
Nghe thế, Tô Lịch liền lấy điện thoại ra, sau đó liền tìm tìm tìm, rồi sau đó đưa di động cho Đông Tâm: "Em nhìn xem, có phải là cô gái đứng giữa không?"
Đông Tâm cầm điện thoại nhìn, thấy bên trên là một bức ảnh chụp chung. Trong ảnh, Tô Lịch và Tô Yến đều còn khá ngây ngô, nhìn vẻ bề ngoài thì có vẻ như là lúc đang học đại học. Hai người đứng một trái một phải, bị một cô gái tóc dài đứng ở giữa kéo tay, mà cô gái tóc dài này không phải ai khác chính là tiểu tam mà Đông Tâm nhìn thấy hôm qua!
Thấy thế, Đông Tâm liền kinh ngạc ngẩng đầu, líu lưỡi nói: "Đây là........."
Tô Lịch thở dài, đỡ trán nói: "Thật đúng là như anh đoán mà. Cô gái này tên là Hoàng Hiểu Thiến, là hàng xóm trước kia của bọn anh."
"Hàng xóm?" Đông Tâm giật mình, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói kia của Văn Tử: "Tô Yến vốn có một người bạn gái thanh mai trúc mã, sau đó, cô gái kia đi Pháp du học, hai người liền chia tay."
Đông Tâm nói: "Tô Yến đã từng kết giao với cô hàng xóm này sao?"
Tô Lịch liếc nhìn Đông Tâm, ánh mắt chính là kiểu "Quả nhiên là em cũng biết", sau đó mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ừ, hai người ở bên nhau từ hồi cao trung (cấp 3)......cho đến khi Hiểu Thiến đi du học thì hai người mới chia tay."
Nghe xong mấy lời này, bản tính hóng chuyện trời sinh của phụ nữ trong Đông Tâm liền trỗi dậy, ánh mắt lấp lánh như sao:
"Chỉ thế thôi sao?" Đông Tâm đảo mắt, "Có phải anh đã cố tình bỏ qua một số chi tiết quan trọng gì đó không?"
Tô Lịch nhướng mày: "Anh sao phải bỏ qua chi tiết quan trọng gì chứ?"
Đông Tâm liền bẻ ngón tay, phân tích vô cùng kĩ càng và chuyên nghiệp: "Thứ nhất nhé, lúc nãy sau khi anh nói hai người bọn họ ở bên nhau từ hồi cao trung rõ ràng có dừng lại một chút. Mà sau khi dừng xong, anh liền trực tiếp nói luôn bọn họ chia tay, chỉ nói kết quả mà không nói quá trình. Hơn nữa, trong lúc nói, anh còn nhíu mày đến hai lần liền."
"Thứ hai, đây là kinh nghiệm quý báu tôi tổng kết được từ bạn bè xung quanh. Nếu một đôi tình nhân bởi vì tính cách không hợp hay là do từ một phía có vấn đề....đại khái là do vấn đề chủ quan từ bên trong mà chia tay, thì tỉ lệ tái hợp lại là rất rất nhỏ. Nhưng, nếu hai người là do nguyên nhân bị người ngoài can thiệp hay là do yêu xa gì gì đó.... Nói chung là nguyên nhân khách quan từ bên ngoài mà chia tay, thì hiện tượng tơ lòng dẫu đứt vẫn còn vấn vương rất dễ xuất hiện."
"Mà hiển nhiên, trường hợp của Tô Yến và Hoàng Hiểu Thiến là trường hợp thứ hai, cho nên giữa hai người mới vương vấn không buông. Mà anh lại tránh không nói rõ lý do hai bọn họ chia tay, cho nên.......chẳng lẽ hai người họ chia tay là vì chị gái anh không đồng ý?"
Tô Lịch nghe xong bài phân tích của Đông Tâm thì liền nhìn, nhìn, rồi lại nhìn cô. Sau đó liền thở dài nói: "Đông Tâm, nếu em đem phần thông minh này đều tập trung vào việc đọc sách thì sao có thể chỉ đỗ một trường đại học hạng 3 như vậy chứ?"
Đông Tâm không cho là đúng, chống nạnh hừ hừ: "Ai nha, anh chẳng biết cái gì cả, phụ nữ ấy mà, đứng trước chuyện tình cảm và bát quái thì đều hóa thân thành Holmes cả. Đây thiên phú rồi, anh không hiểu được đâu. Mà anh đừng có đánh trống lảng, anh nói như vậy, là đồng ý rồi đúng không?"
Tô Lịch lại thở dài, sau đó mới dùng giọng mũi nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Đông Tâm nghe vậy liền hưng phấn nói: "Mau kể mau kể mau kể đi nào! Rốt cuộc mọi chuyện là ra sao vậy?"
"Thực ra cũng không có gì." Tô Lịch nhẹ nhàng nói: "Chỉ là lúc hai người đang học đại học, chuyện yêu đương bị người trong nhà phát hiện. Khi đó bọn họ đã là thanh niên rồi, nên gia đình hai bên cũng không can thiệp. Nhưng chị anh sau khi tiếp xúc với Hiểu Thiến một đoạn thời gian liền cảm thấy cô gái này tính cách có chút cực đoan, liền tìm Tô Yến nói chuyện. Ai ngờ chuyện này lại bị Hiểu Thiến biết được, liền chạy tới nhà anh làm loạn. Miệng lưỡi của chị anh thì em cũng biết rồi đấy, thế rồi hai người liền tan rã trong không vui. Không lâu sau, gia đình Hiểu Thiến chuyển nhà, đến Tô Yến cũng không biết bọn họ dọn đi đâu. Mãi một năm sau, bọn anh mới biết được từ ông hàng xóm cũ là Hiểu Thiến đã đi Pháp du học rồi."
Nghe xong, Đông Tâm hơi nhíu mày, trong lòng có một giọng nói vang lên: Có vấn đề!
..........Hừm, câu chuyện này của Tô Lịch lỗ hổng quá nhiều!
Thứ nhất, nếu hai nhà đều là hàng xóm, Tô Yến và Hoàng Hiểu Thiến lại là thanh mai trúc mã, nếu tính cách của Hoàng Hiểu Thiến cực đoan, tại sao Tô Minh Nguyệt lại không biết chứ? Cái gì mà "chị gái anh sau khi tiếp xúc với Hiểu Thiến một thời gian thì cảm thấy cô gái này tính cách có chút cực đoan" chứ, đúng là nói dối không cần nháp mà!
Thứ hai, cứ coi như Tô Minh Nguyệt quả thực vì chuyện tính cách của Hoàng Hiểu Thiến mà nói chuyện với con trai đi, nhưng Hoàng Hiểu Thiến có đến mức chỉ vì chuyện này mà chạy tới Tô gia làm loạn như vậy không? Cũng chỉ là khắc khẩu một chút, nhưng sau có có cần thiết mất công đến mức phải chuyển nhà rồi xuất ngoại luôn không? Làm như vậy chẳng phải là chuyện bé xé ra to rồi sao?
Cho nên.........Chân tướng nhất định là năm đó Hoàng Hiểu Thiến đã làm chuyện gì đó không tốt rồi bị Tô Minh Nguyệt phát hiện, Tô Minh Nguyệt lại nói lại chuyện này với con trai, Tô Yến trong lúc giận dữ liền chạy tới chất vấn Hoàng Hiểu Thiến, Hoàng Hiểu Thiến lúc này mới chạy tới Tô gia làm loạn. Sau đó, là Hoàng gia cảm thấy mất mặt, hoặc là chuyện này đã bị làm lớn lên, cho nên Hoàng gia mới lựa chọn chuyển nhà, rồi lại cho con gái đi nước ngoài?
Nhưng Hoàng Hiểu Thiến năm đó cũng chỉ là một tiểu nha đầu lông tóc chưa mọc đủ, có thể làm được chuyện gì chứ? Tô Lịch lại vì sao muốn giấu mình đây? Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang muốn mở miệng, trong đầu liền hiện lên tấm ảnh chụp ba người lúc nãy. Ánh mắt Đông Tâm lập tức sáng ngời, trong lòng chửi thầm: Mọe nó chứ, tất nhiên là vấn đề ở chỗ đó rồi. Đó là tấm ảnh chụp ba người! Là ba, người, chụp, chung, đó!!!
Tô Lịch cũng nói, mẹ mình mất sớm, anh ta là do chị gái nuôi lớn, cho nên, Tô Lịch và Tô Yến là lớn lên từ nhỏ cùng nhau. Nói cách khác, Hoàng Hiểu Thiến không chỉ là thanh mai của Tô Yến, mà cũng là thanh mai của Tô Lịch nha! Nhưng sao lúc nãy nghe Tô Lịch kể lại không thấy anh ta đề cập đến chuyện này nhỉ?
Tên này chính là cố tình xóa sạch dấu vết của mình trong chuyện này, là vì sao đây? Có khi nào............chuyện không tốt mà Hoàng Hiểu Thiến làm có liên quan đến Tô Lịch, cho nên anh ta mới lảng tránh như vậy??!! Nghĩ đến đây, nơ ron thần kinh trong đầu Đông Tâm lập tức hoạt động ầm ầm!!! Khụ, khụ, khụ, thanh mai trúc mã hai nam một nữ.........tổ hợp này có thể suy diễn ra n cốt truyện Mary Sue thánh mẫu, cẩu huyết máu chó thiên lôi cuồn cuộn đó~~~~
Nhưng cái tên rắm thối Tô Lịch tính tình không kiên nhẫn này có thể đảm nhiệm vai nam phụ thâm tình được sao?
Đông Tâm càng tưởng tượng, trong lòng lại càng ngứa ngáy, nhưng sợ nếu hỏi ra miệng, khiến Tô Lịch thẹn quá hóa giận, biến khéo hóa vụng thì chết! Bên này Đông Tâm còn đang rối rắm không thôi, bên kia Tô Lịch đột nhiên nói ra một dãy số.
Đông Tâm não không phản ứng kịp, đần mặt ra: "Hả? Cái gì?"
"Mật khẩu mở điện thoại." Tô Lịch khoanh tay: "Anh chỉ nói một lần thôi, có nhớ hay không là chuyện của em."
Nghe thế Đông Tâm liền đứng bật dậy từ chỗ ngồi, ngao ngao nói: "Có người vô sỉ như anh sao? Nói một lần nữa mau!!!"
Thấy sự chú ý của Đông Tâm bị dời đi, Tô Lịch vừa lòng nhướng mày, lúc này mới lặp lại một lần nữa mật khẩu. Mà Đông Tâm bên này còn đang lo sợ mình không nhớ được, vừa lẩm bẩm trong miệng vừa tìm điện thoại trong túi. Nhưng cô vừa mở màn hình lên, nhớ lại mật khẩu để nhập liền sửng sốt, đứng đờ người tại chỗ, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tô Lịch.
Tô Lịch nói: "Sao vậy? Đừng nói với anh là em lẩm bẩm như thế nhưng vẫn quên đấy nhé?"
Đông Tâm lắc lắc đầu, đồng thời trên mặt cũng liền xuất hiện hai rặng mây đỏ. Cô gãi đầu, thẹn thùng nói: "Mật khẩu này.....là sinh nhật của ba mẹ tôi........" Một người đàn ông, không chỉ quan tâm đến từng chi tiết nhỏ của bạn, mà còn nhớ kĩ cả sinh nhật ba mẹ của bạn, hạ bút thành văn.... Người đàn ông như vậy.....nói Đông Tâm không cảm động là giả. Nhưng cảm động thì cảm động, cô lại có chút khủng hoảng, không biết phải làm sao.
Khụ, khụ, khụ, nếu là trong tiểu thuyết hay manga hoặc anime, nữ chính gặp phải tình huống như thế này thì nên biểu hiện như thế nào nhỉ? Khụ, khụ, khụ, nếu bây giờ cô che mặt chạy ra ngoài, có vẻ giống con điên lắm không ta?
Cho đến tận giây phút này, Đông Tâm mới hiểu rõ vì sao mình lại cam tâm tình nguyện nhường nhịn Tô đại tỷ Tô Minh Nguyệt, không phải bởi vì sau 6 năm, mình trở nên bánh bao hay độ lượng hơn, mà bởi vì Tô Lịch đối xử với mình quá tốt, vô cùng tốt! Chiểu theo tính cách của Đông Tâm, nếu có người đối tốt với cô, cô nhất định se đáp trả trăm lần, ngàn lần! Chắc hẳn là vì chuyện này, cho nên cô mới nhường nhịn Tô Minh Nguyệt, là vì bản thân luyến tiếc không muốn làm Tô Lịch khó xử đi?
Đầu bên này, Tô Lịch nhìn mặt Đông Tâm hết đỏ lại trắng, tâm trạng liền vô cùng tốt, nhịn không được muốn lại gần trêu chọc bà xã mình một chút, nên liền nghiêng đầu đến bên tai cô, cố tình hạ giọng nói: "Nhớ kĩ chưa, két sắt trong nhà, mật mã vào cửa, thẻ ngân hàng các loại, đều là cái này...."
Nghe thế, mặt Đông Tâm càng đỏ hơn, chân tay luống cuống, sau đó mới vùi đầu nhập mật khẩu. Nhưng nhập lần 1, không đúng. Nhập lần 2, vẫn không đúng. Nhập tiếp lần thứ 3, vẫn không đúng! Đông Tâm há hốc mồm, ngẩng đầu nói: "Sao mật khẩu lại không đúng vậy?"
"Đưa đây anh xem." Tô Lịch thấy vậy liền đưa tay cầm lấy điện thoại, từ tay nhập lại mật khẩu. Một lúc lâu sai, anh yên lặng ngẩng đầu lên..........
"Đông Tâm," Tô Lịch nói, "Hiện tại anh có một tin tốt, một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?"
Đông Tâm mang vẻ mặt "Anh đang troll tôi à" nói: "Tô Lịch, anh đừng nói với tôi là mật khẩu sai nhé!"
Tô Lịch ho khan: "Đại khái là do lúc đó bị em cướp tới cướp lui nên chắc là bị sai vị trí các số rồi." Dứt lời, Tô Lịch vội nói tiếp: "Nhưng đây là tin xấu, tin tốt chính là, anh quyết định sẽ mua cho em........"
"quả táo 6" nhưng ba chữ kia còn chưa kịp nói xong đã bị tiếng rít gào của Đông Tâm cắt ngang:
"ĐỒ LỪA ĐẢO!!!!!"
Hừ, cảm động cái rắm í!!!
----------------
<Màn kịch nhỏ: Thám tử Đông Tâm>
Trên mạng có một câu danh ngôn là: Phụ nữ khi yêu đều là Holmes. Lời này đặt lên người Đông Tâm chính là chuẩn không cần chỉnh.
Có một đoạn thời gian, Đông Tâm ép Tô Lịch cai thuốc. Tô Lịch ở nhà không cách nào hút được, liền kiếm cớ để ra ngoài hút. Một lần nọ, Tô Lịch lấy cớ xuống nhà lấy chuyển phát nhanh để chuồn êm đi hút thuốc, nhưng vừa về đến nhà đã bị Đông Tâm phát hiện.
Tô Lịch ỷ vào việc Đông Tâm không có chứng cớ, sống chết không chịu thừa nhận. Thấy vậy, Đông Tâm cười ha ha hai tiếng, lập tức biến thành Holmes tiến hành phân tích:
"Tô Lịch, anh ngửi lại miệng anh xem, vừa rồi anh đã mua kẹo cao su ăn đúng không? Chỗ bán kẹo cao su gần đây nhất cách 5" đi bộ. Sau khi nhận chuyển phát nhanh xong, anh không lên nhà ngay mà lại chạy đi tận siêu thị ở xa để mua kẹo cao su, điều này không phù hợp với bệnh lười kinh niên của anh. Đây là thứ nhất."
"Thứ hai, anh bình thường đều không ăn kẹo cao su, thời điểm duy nhất ăn kẹo cao su là để loại bỏ mùi hôi khi hút thuốc lá trong miệng. Anh còn cho rằng việc anh làm là hoàn hảo không dấu vết sao, thực ra anh đây chính là đang lạy ông tôi ở bụi này đấy. Còn nữa, anh cho rằng trong miệng không còn mùi thuốc là xong sao? Trên người anh thì sẽ không lưu lại mùi chắc? Anh tự ngửi ngón tay mình xem, nếu trên đó không có mùi thuốc thì em đây liền theo họ anh!!"
Nghe vậy, Tô Lịch hoàn toàn giương cờ trắng đầu hàng.
Lại một lần khác, Tô Lịch thức đêm chơi điện tử đến 4h sáng, lại sợ bị Đông Tâm mắng nên liền ngủ lại thư phòng. Hôm sau, Đông Tâm liền hỏi hôm qua mấy giờ anh đi ngủ, Tô Lịch thuận miệng đáp 12r, Đông Tâm liền không nói gì nữa.
Tô Lịch cho rằng mình đã qua cửa, không ngờ, một lát sau, Đông Tâm lại nói:
"À, sáng nay con chó nhà hàng xóm sủa, anh có nghe thấy không?"
Tô Lịch thuận miền trả lời: "Không nha."
Không ngờ, vừa dứt lời, Đông Tâm liền nhảy bổ tới. Trong lòng Tô Lịch lộp bộp hai tiếng, còn đang định biện giải hai câu thì bên kia Sherlock Tâm đã lên tiếng:
"Tô Lịch, anh có một thói quen mà chắc chính anh cũng không biết. Đó chính là, một khi anh đã ngủ sâu thì có động đất sập nhà anh cũng không tỉnh, mà lúc anh ngủ sâu nhất là vào khoảng từ tiếng thứ 3 đến thứ 5 sau kể từ khi bắt đầu ngủ."
"8h sáng hôm nay, con chó nhà hàng xóm kêu đến mức nào anh biết không? Em nói thế này cho anh dễ hiểu nhé, chính là đến mức mà Trương mẹ ở cổng lớn còn tưởng có người ngược đãi động vật mà đi báo cảnh sát. Nhưng lúc nãy anh lại nói........ Anh, Không, Nghe, Thấy, Tiếng, Chó, Sủa! Vì sao ư? Đương nhiên là vì lúc đó anh mới bước vào giai đoạn ngủ sâu. 8h sáng, anh vẫn còn đang trong giai đoạn ngủ sâu. Tô đại giáo sư, anh lại đây tính giúp em một chút, hôm qua anh ngủ lúc mấy giờ vậy?"
Nghe xong lời này, Tô Lịch liền chủ động đem bàn giặt quần áo ra, yên lặng quỳ xuống.
Bất luận là Tô Lịch có chỉ số thông minh là 200 hay là đại giáo sư cũng thế, ở trước mắt Sherlock Tâm, đều là rác rưởi hết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhặt Nhầm Nam Thần
Chương 16
Chương 16