Tác giả: Trang Mun
-------------------------------------------
Trên tầng cao nhất của tập đoàn CE, trong một căn phòng làm việc, Hàn Phong đang ngồi xem tài liệu. Ai cũng nói khi đàn ông chăm chú làm gì đó là quyến rũ nhất, qủa thật là như vậy.
Vẻ mặt lạnh lùng khác hẳn với lúc anh đứng trước mặt người con gái đó. Anh cố đeo cho mình chiếc mặt nạ để sao cho hoàn hảo nhất trong mắt cô.
"Cốc cốc"
"Vào đi" Giọng nói hờ hững không có bất kì cảm xúc gì của Hàn Phong vang lên.
Cô thư kí đẩy cửa bước vào. Khuôn mặt xinh đẹp với thân hình hoàn hảo trong bộ đồ công sở. Mùi nước hoa nhẹ nhàng lan tỏa trong phòng.
Vũ Yến Linh dẫm đôi giày cao gót mười phân của mình tiến về chỗ tổng giám đốc, trong đôi mắt cô lộ rõ sự si mê của mình. Ngay từ đầu gặp tổng giám đốc cô đã yêu anh. Cô biết tổng giám đốc rất lạnh lùng, nếu anh biết cô có tình cảm với mình thì sẽ không do dự mà đuổi việc cô nên Vũ Yến Linh luôn cố gắng che giấu tâm tư của mình.
Vũ Yến Linh đặt tài liệu lên bàn, giọng nhẹ nhàng nói với Hàn Phong: "Tổng giám đốc, đây là tài liệu anh cần"
Hàn Phong không ngẩng đầu lên, đáp: "Ừ"
Thư kí cắn môi. Từ khi cô bắt đầu đi làm cô không thấy tổng giám đốc để ý cái gì. Mọi việc của anh cũng không phải hoàn toàn do cô phụ trách. Có vẻ anh tin tưởng trợ lí của mình hơn. Nghĩ đến điều này Vũ Yến Linh lại cảm thấy giận.
Hàn Phong ngẩng đầu lên, nhíu mày: "Còn chuyện gì không?"
Anh cảm thấy mình sắp nổi điên khi ngửi mùi nước hoa trên người cô thư kí này. Mặc dù không nồng như những cô gái khác nhưng vẫn khiến anh cảm thấy phản cảm. Có lẽ anh chỉ cảm thấy thoải mái với mùi hương tự nhiên trên người cô.
Nghĩ đến Diệp Vy, trong mắt Hàn Phong lóe lên tia dịu dàng khó phát hiện.
Vũ Yến Linh nghe vậy biết là anh đang khó chịu. Cô cảm thấy ấm ức. Cô đâu có làm gì. Nhưng không thể làm gì khác cô đành đi ra ngoài.
"Không còn việc gì nữa. Tôi ra ngoài trước"
Nói rồi cô xoay người định rời đi.
"Khoan đã" Giọng nói vang lên sau lưng.
Vũ Yến Linh nghe vậy vui vẻ, cô nghĩ tổng giám đốc muốn giữ cô lại. Cô quay người nở một nụ cười quyến rũ: "Tổng giám đốc còn gì dặn dò ạ?"
Hàn Phong dựa vào ghế. Đôi mắt sắc bén khó dò.
"Cuối tuần tới hủy mọi lịch làm việc"
Thư kí ngạc nhiên. Cô biết tổng giám đốc là một người cuồng công việc, sao hiện giờ lại nghỉ cuối tuần? Chẳng lẽ...
Suy nghĩ anh có bạn gái bị cô gạt ngay. Không thể nào có chuyện đó được.
Mặc dù tò mò nhưng cô cũng không dám hỏi. Vũ Yến Linh "vâng" một tiếng rồi ra ngoài.
Hàn Phong gõ nhẹ ngón tay xuống bàn. Anh muốn thay đổi vận mệnh của kiếp trước. Kiếp này cô không thể yêu ai khác ngoài anh.
Khí lạnh trên người anh toát ra càng ngày càng dày đặc.
Diệp Vy đi dạo cũng hết buổi sáng. Cô trở về cũng đã gần trưa.
Diệp Vy cảm thấy hôm nay ra ngoài trên người không thoải mái lắm. Cô muốn đi tắm.
Bước ra từ nhà tắm, cô cảm thấy dễ chịu hơn. Vì lúc sáng vội qúa nên cũng chưa ăn sáng, Diệp Vy cảm thấy bụng mình đang cồn cào biểu tình. Cô xuống nhà, bước vào nhà ăn.
Quản gia lúc này đang chỉ đạo người giúp việc, thấy cô đến hơi cúi người: "Cô chủ, cô ăn cơm đi"
Diệp Vy mỉm cười với bác quản gia rồi ngồi xuống.
Đang ăn cô bỗng ngẩng đầu lên nhìn quản gia: "Diệp Hàn nó lại đi đâu à?"
Quản gia nghe cô hỏi, gương mặt khẽ hiện lên chút ưu thương: "Hôm nay là ngày giỗ của bà chủ. Cậu chủ từ sáng sớm đã đi thăm mộ bà chủ rồi"
Diệp Vy khựng lại. Thì ra hôm nay là ngày giỗ mẹ của Diệp Hàn. Cô cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào. Áy náy ư? Có một chút. Cô luôn cảm thấy mình nợ Diệp Hàn, mẹ cô nợ mẹ của cậu. Cô cũng không biết là nên làm gì.
Cảm xúc của Diệp Vy trở nên xấu. Cô không còn cảm thấy mùi vị của cơm nữa. Cô ăn một chút rồi thôi.
Trên một ngọn đồi rộng lớn, xung quanh là những hàng cây xanh mướt, một ngôi mộ nằm lặng im ở đó.
Trên bia mộ khắc tên Hàn Tố Như. Trong ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp, chỉ tầm hơn 30. Bà có nét đẹp cổ điển, đầy qúy phái. Trên môi bà nở một nụ cười tươi.
Diệp Hàn đặt bó hoa hồng trắng trước mộ. Mẹ của cậu khi còn sống rất thích hoa hồng. Bà tự tay trồng những cây hoa hồng với những màu sắc khác nhau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc
Chương 16
Chương 16