TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc
Chương 49

Diệp Hàn cắn bút nhìn đề toán, rõ ràng bài này cậu đã hỏi thầy giáo, thầy giáo giảng cho cậu, lúc đó cậu nghe cũng hiểu mà, sao bây giờ làm lại thì cảm thấy chưa bao giờ làm bài này vậy.

Nghĩ mãi mà không ra, cậu chán nản vứt chiếc bút sang một bên, vò mái tóc rối tung của mình.

Diệp Nhất Minh bước vào thấy một hình ảnh như vậy, anh cảm thấy mặt trời hôm nay mọc sai hướng rồi, thằng nhóc này cũng có lúc ngồi vào bàn học sao.

Anh đi đến gần, thấy sách vở bị gạch lung tung, có một đề bài mà cậu ngồi giải mãi không ra.

"Anh nghe quản gia nói em đang học ở trên phòng, anh nghĩ quản gia cũng có ngày biết nói đùa, không ngờ là thật." Diệp Nhất Minh nói với giọng trêu đùa.

Diệp Hàn không quay đầu lại, cậu không có tinh thần nằm bò trên bàn học, sang năm là cậu đã thi đại học rồi, cậu muốn vào đại học H với chị, nhưng với thành tích của cậu thì điều đó dường như khó hơn lên trời.

Diệp Nhất Minh thấy bộ dạng ủ rũ của cậu thì ngạc nhiên, thằng này hôm nay sao vậy.

"Có cần anh giúp không?" Diệp Nhất Minh thử hỏi.

Diệp Hàn nghe vậy thì bật dậy, sao cậu không nghĩ ra nhỉ, cậu có thể nhờ anh dạy cậu học mà.

Diệp Hàn nhìn anh gật đầu, "Cần, cần, anh dạy em để em có thể vào được đại học H."

"Khụ khụ...." Diệp Nhất Minh bị sặc rồi. Anh không ngờ thằng em họ ngoài việc chơi bời lêu lổng thì chỉ còn đánh nhau gây chuyện này, có một ngày lại nói với anh muốn đi đỗ đại học H, anh thật muốn biết là có chuyện gì đã kích thích đến Diệp Hàn khiến cậu có suy nghĩ.... um hoang tưởng như vậy.

Diệp Hàn nhìn ánh mắt như nói lên "Dù có thần tiên đến dạy cũng không giúp em vào được đại học H" của anh thì cậu nổi khùng lên, "Ánh mắt anh là sao? Anh không tin em à?"

Diệp Nhất Minh thật sự rất muốn nói "Đúng vậy", nhưng anh biết không nên đả kích tinh thần cố gắng của cậu, khó khăn lắm cậu mới có suy nghĩ tích cực như vậy, người làm anh như anh phải biết ủng hộ cậu.

Anh ngồi xuống cạnh Diệp Hàn, nhìn cậu nghiêm túc hỏi, "Vì chị của cậu à?"

Diệp Hàn nghe vậy im lặng không nói. Đúng vậy, cậu muốn học cùng trường với chị, từ khi chị chuyển ra ngoài đến giờ thỉnh thoảng mới về, dạo này còn không thèm gọi cho cậu, nghĩ đến đây cậu có chút ủy khuất.

Diệp Nhất Minh nhìn vẻ mặt của Diệp Hàn thì biết anh nói đúng, anh khẽ thở dài, thằng nhóc này từ nhỏ đã thiếu tình thương của gia đình, nên khi có một người chị quan tâm cậu, cậu sẽ rất cảm động và muốn cố gắng giũ gìn chút tình cảm đó.

Diệp Nhất Minh cầm chiếc bút bị cậu ném một góc, anh bắt đầu giảng bài mà khiến cậu vò đầu gãi tai từ nãy giờ mà không ra, Diệp Hàn thấy vậy cũng chăm chú nghe, hai người cứ một người giảng một người nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng lại ghi ghi chép chép, nếu có ai thấy hình ảnh này, sẽ không nghĩ rằng một người luôn luôn chời bời không bao giờ động đến sách vở như Diệp Hàn sẽ có ngày chăm chỉ như vậy.

..........

"Diệp Vy, sao vậy?" Hà Như liếc nhìn thầy giáo đang giải bài trên kia, quay sang hỏi Diệp Vy, từ sáng giờ cô cảm thấy cậu ấy có chút lạ, "Cậu khó chịu ở đâu à?"

Diệp Vy mệt mỏi nằm xuống bàn, sáng thức dậy cô đã cảm thấy đầu hơi choáng, không được khỏe trong người, ngồi nghe giảng một lát mà cô cảm thấy mọi thứ bắt đầu quay cuồng rồi.

Hà Như sờ trán cô, cảm nhận được một mảnh nóng bừng, cô vội nói, "Cậu sốt rồi, tớ đưa cậu xuống phòng y tế nhé?"

Bảo Nghi ngồi gần đấy nghe vậy thì đứng lên xin phép thầy giáo, hai người dìu cô xuống phòng y tế.

Diệp Vy cảm thấy cô vẫn còn chịu được, đang muốn nói không cần thì Hà Như giống như là biết cô đang muốn nói gì, trừng mắt đầy cảnh cáo, Diệp Vy thấy thế cũng biết điều ngậm miệng không nói gì.

Lâm Vĩ Thiên đang sắp xếp lại tủ thuốc thì thấy có người tiến vào, anh ngẩng đầu lên, thấy hai người đang dìu Diệp Vy khuôn mặt đỏ bừng thì vội vàng bỏ hộp thuốc trong tay xuống, tiến lên đỡ cô.

Lâm Vĩ Thiên đỡ cô xuống giường, thấy cả người cô nóng bừng lên thì đi tìm thuốc hạ sốt.

"Hai em về lớp đi, cứ để em ấy ở đây tôi trông là được rồi." Lâm Vĩ Thiên không quay đầu lại, lên tiếng nói với Hân Như và Bảo Nghi.

Hai người cũng không nán lại, dặn dò bác sĩ Lâm chăm sóc cậu ấy rồi hai người đi về lớp.

Lâm Vĩ Thiên cầm hai viên thuốc hạ sốt cùng với cốc nước đến bên giường, anh để lên bàn gần đấy rồi đỡ cô dây, "Em uống thuốc đi, nếu không hạ sốt thì anh sẽ truyền nước cho em."

Diệp Vy cầm hai viên thuốc nhét vào miệng rồi uống chút nước, dường như hành động đó đã rút kiệt sức lực của cô, Lâm Vĩ Thiên đỡ cô nằm xuống.

"Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ ở đây." Lâm Vĩ Thiên nhìn cô, dỗ dành nói.

Diệp Vy cũng không còn tâm trí đi để ý giọng điệu bất thường của anh, sau khi cô uống thuốc xong thì có chút buồn ngủ, một lúc sau cô đã ngủ say.

Lâm Vĩ Thiên nhìn khuôn mặt khó chịu của cô thì cảm thấy đau lòng, anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô, chần chừ một lúc, anh khẽ mím môi, rồi đặt lên trán đang nóng bừng của cô một nụ hôn.

Anh biết mình làm vậy là không đúng, cô đã có bạn trai rồi, anh cũng biết nếu mình vẫn còn không dứt ra khỏi tình cảm này thì người đau khổ sẽ là anh, nhưng khi anh gặp cô, anh cảm thấy mình không làm được, yêu một người rất dễ, nhưng để quên đi người đó thì vô cùng khó khăn, anh sợ mình sẽ không quên được cô.

Lâm Vĩ Thiên vẫn luôn ngồi bên cạnh cô như vậy, thỉnh thoảng khi cô cảm thấy khó chịu nhăn mày lại, anh khẽ vuốt tóc cô như trấn an.

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên bên trong căn phòng tĩnh lặng, Lâm Vĩ Thiên nhìn túi xách ở một bên, điện thoại của cô đang reo.

Vì không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, anh đứng dậy đến chỗ để túi xách, lấy ra chiếc điện thoại vẫn đang kêu, thấy người gọi là "Phong"

Do dự một lát, anh bấm nút nghe.

"Đang làm gì vậy?" Một giọng nói dịu dàng vang lên bên đầu kia.

Lâm Vĩ Thiên khẽ nhíu mày, anh liếc nhìn Diệp Vy vẫn đang ngủ say trên giường, rồi anh dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hàn Phong thấy cô không trả lời thì khẽ gọi, "Vy?"

"Cô ấy đang ngủ." Lâm Vĩ Thiên lên tiếng.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó là giọng nói lạnh lùng vang lên, "Anh là ai?"

Có trời mới biết lúc này Hàn Phong đang muốn nổi điên đến mức nào, lại có một người đàn ông khác cầm điện thoại của cô nói cô đang ngủ, anh thật sự muốn giết người.

Lâm Vĩ Thiên dựa người vào bàn, anh đoán đây có thể là bạn trai của cô, anh khẽ thở dài, "Cô ấy đang bị sốt, đang nằm ở phòng y tế của trường......" Anh chưa kịp nói hết thì đầu dây bên kia đã tắt máy, anh bỏ điện thoại xuống, đi đến bên cạnh giường của Diệp Vy, thấy cô vẫn đang ngủ ngon lành và không còn khó chịu nữa, anh mới thoáng yên tâm và đi làm nốt công việc còn đang dang dở.

Đọc truyện chữ Full