Sở Ly đăm chiêu.
Hắn không ra tay, y theo tình hình bây giờ, sợ rằng An vương sẽ không ngăn được Pháp Tướng, Hư Ninh cũng không ngăn được Tính Minh, Tính Minh tiểu hòa thượng này vô cùng lợi hại giống như Pháp Viên vậy, đều là kỳ tài ngút trời, người mang tuyệt học.
Lục Ngọc Dung không thấy bốn người giữa trường, chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Ly, nhìn xem hắn lựa chọn như thế nào.
Trong đầu Sở Ly vận chuyển nhanh chóng, đang suy đoán tình hình kế tiếp.
Nếu như hắn giúp Đại Lôi Âm tự một lần, không biết bọn họ có thể phế bỏ võ công của An vương hay không? Nếu như phế bỏ võ công của An vương, thì sẽ như thế nào?
Nếu không giúp Đại Lôi Âm tự thì sẽ làm sao?
Thậm chí ngược lại, giúp An vương một lần thì sẽ làm sao?
Các loại ý nghĩ vòng tới vòng lui ở trong đầu hắn, từng suy nghĩ, từng suy nghĩ còn chưa tiêu tan thì cái sau đã xuất hiện.
Suy nghĩ của Lục Ngọc Dung cũng nhanh chóng vận chuyển, suy nghĩ nên đối phó ra sao mới là tốt nhất.
Nếu như nàng trợ giúp Đại Lôi Âm tự một chút sức lực, phế bỏ An vương. Như vậy Cảnh Vương sẽ bớt đi một đối thủ, không thể tốt hơn. Nếu như bỏ qua cơ hội này, chẳng biết lúc nào mới lại xuất hiện cơ hội như vậy nữa.
Thế nhưng, sự tồn tại của Sở Ly là một biến số lớn, hắn sẽ giúp An vương hay là giúp Đại Lôi Âm tự đây?
Hắn và An vương là đối thủ một mất một còn, bằng vào tâm trí của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ lật đổ An vương.
Nhưng lật đổ khi nào cũng là một vấn đề, nếu như sau này thì đối với Cảnh Vương sẽ là bất lợi rất lớn. Bởi vì Cảnh Vương không chỉ có một mình An vương là đối thủ cạnh tranh, còn có Thành vương, thậm chí còn có Bình vương nữa.
Nàng vẫn còn đang suy tư, không thể quyết đoán thì Sở Ly đã sắp một bước rồi.
Hắn trầm giọng quát lên:
- Pháp Tướng đại sư, đắc tội rồi, chuyện này nằm trong chức trách của Sở mỗ!
Hắn dứt lời, lắc mình xuất hiện ở bên người Hư Ninh, đánh ra một chưởng trúng Tính Minh.
Ánh sáng màu tím trên người Tính Minh lóe lên, ầm một tiếng, chân lui ra ba bước, khuôn mặt xấu xí bình tĩnh như trước, không có chút tức giận nào cả.
Tiếp theo hắn đạp bước tiến lên, tới gần Sở Ly, hai tay nhẹ nhàng đập tới, nhu hòa như tình nhân xoa bóp vậy.
Sở Ly vươn hai tay ra đón nhận.
- Ầm!
Sở Ly đứng tại chỗ, Tính Minh lại lui về phía sau ba bước.
Tính Minh quay đầu nhìn về phía Pháp Tướng.
Pháp Tướng đang thành thạo điêu luyện đối phó với An vương, nhìn thấy tình hình bên kia, hắn bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi gật đầu.
Hai tay của Tính Minh hợp thành hình chữ thập thi lễ, nói:
- Sở thí chủ, Hư Ninh tôn giả, đắc tội rồi!
Hắn dứt lời, trên mặt xuất hiện ánh sáng màu tím, dáng vẻ trang nghiêm, bỗng nhiên quanh thân sáng ngời, hoa mắt tới mức không có cách nào nhìn thẳng được, trên bầu trời như có một vệt ánh sáng rơi xuống trên người hắn.
- Mau đánh hắn!
Hư Ninh trầm thấp quát một tiếng, vội vã vọt tới trước mặt của Tính Minh, hai tay đập xuống, vô cùng nhanh.
Tính Minh không nhúc nhích, cho dù hai tay của đối phương đánh vào ngực mình thì ánh mắt của hắn vẫn yên tĩnh hòa ái, mang theo nụ cười từ bi nhìn hắn, nhẹ nhàng vỗ một cái.
- Ầm!
Hư Ninh bay ra ngoài.
Sở Ly bất đắc dĩ, đây lại là tuyệt chiêu của Đại Lôi Âm tự, ngược lại hắn rất muốn xem xem có thể đỡ được hay không.
Hắn đánh ra một quyền về phía Tính Minh.
- Ầm!
Ánh sáng trên người Tính Minh chấn động, vẫn đứng yên.
Một đòn này là quyền pháp của Lục Quốc công, tinh khiết như đá.
Bây giờ tu vi của Tính Minh tăng vọt, một quyền này đã không làm gì được hắn nữa.
- A di đà phật...
Tính Minh niệm một tiếng phật hiệu, bước ra một bước, như Chỉ xích thiên nhai của Sở Ly vậy, không khác nhau một chút nào, đều có thể ngưng tụ không gian, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau An vương, bàn tay phải nhẹ nhàng đánh lên trên người An vương.
- Ầm!
Sở Ly xuất hiện ở phía sau lưng của An vương, tiếp được một chưởng này.
Hắn bay thẳng ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Tính Minh không chờ Hư Ninh tới đây, tay trái lần nữa nhẹ nhàng dán vào phía sau lưng của An vương.
An vương muốn thoát ra, thế nhưng Tính Minh lại như cái bóng của hắn, theo hắn chuyển động, tay trái cũng nhẹ nhàng dán lên áo trong của hắn.
- Phanh!
Thanh âm giống như đá phá tan mặt hồ tĩnh lặng vang lên.
An vương run lên, bỗng nhiên cứng đờ, tiếp theo như quả cầu da xì hơi, thân thể trở nên thấp đi, mập như cũ, trong nháy mắt đã trở lại dáng vẻ anh tuấn trước đây.
- A…
Sắc mặt An vương tái nhợt, gương mặt tuấn tú dữ tợn, sự tuyệt vọng lập tức thôn phệ hắn, hắn giống như bị điên mà liên tục gào thét:
- Ta muốn giết ngươi…
- A di đà phật...
Hai tay của Tính Minh hợp thành hình chữ thập, lần nữa niệm một tiếng phật hiệu, sau đó lại nhìn Sở Ly và Hư Ninh thi lễ, nhấc Pháp Tướng lên, giống như một vệt sáng biến mất ở trước mắt mọi người, không thấy hình bóng đâu nữa.
- A…
An vương ngửa mặt lên trời gào thét, giống như kẻ điên vậy:
- Ta muốn giết bọn họ…
- Vương gia...
Khóe miệng của Hư Ninh mang theo máu, sắc mặt bình tĩnh, hai tay hợp thành hình chữ thập, sau đó cũng không nhúc nhích nữa.
- Ta nhất định phải diệt Đại Lôi Âm tự! Ta nhất định sẽ diệt Đại Lôi Âm tự!
An vương lẩm bẩm nói nhỏ, lần nữa ngửa mặt lên trời gào thét:
- A…
Hắn trực tiếp nắm lấy một thanh đao ở trên giá bên cạnh, điên cuồng chém vào chung quanh.
Khóe miệng của Sở Ly mang theo máu, gượng cười.
Mình quả thật không bằng Tính Minh đã thi triển bí thuật, chỉ có thể thi triển Thiên Ma công mà thôi.
Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười liếc mắt nhìn Sở Ly.
Nàng cảm thấy Sở Ly cố ý làm như vậy, biểu diễn không chút kẽ hở, nhìn qua thực sự đã dùng hết toàn lực ngăn cản, thậm chí còn bị thương không nhẹ.
An vương bổ vài cây hoa, quay đầu trừng mắt nhìn về phía Sở Ly, cười lạnh nói:
- Họ Sở, rốt cục ngươi đã được toại nguyện, vui vẻ không?
Sở Ly cười khổ nói:
- Điện hạ, tại hạ vô năng!
- Vô năng?
An vương cắn răng cười lạnh một tiếng:
- Khà khà, ngươi không vô năng một chút nào đâu!
Sở Ly cúi đầu không nói.
Hư Ninh lau máu ở khóe miệng một cái, nói:
- Điện hạ, Sở Đại tổng quản cũng đã tận lực, Tính Minh đã dùng bí thuật của Đại Lôi Âm tự, bên dưới Thiên Thần, gần như vô địch!
- Bí thuật gì vậy?
An vương lạnh lùng nói.
Hư Ninh nói:
- Pháp Thân Hiển Hóa thuật.
An vương cắn răng:
- Đây là bí thuật gì chứ?
Hư Ninh nói:
- Pháp Thân Hiển Hóa thuật là mượn dùng lực lượng pháp thân của chư phật trong hư không, uy lực đã vượt qua phàm nhân.
- Hừ, Đại Lôi Âm tự khá lắm!
An vương nghiến răng nghiến lợi.
Nếu nói Sở Ly là người mà hắn căm hận nhất, như vậy người xếp hạng thứ hai chính là Đại Lôi Âm tự, đối phương đã mạnh mẽ phá huỷ võ công của hắn!
Hư Ninh nói:
- Đáng tiếc Tính Minh này cũng không tốt lành gì, sau khi thi triển Pháp Thân Hiển Hóa thuật, một thân tu vi cũng sẽ bị phế bỏ, không khác điện hạ một chút nào.
- Phế rất được!
An vương cười lạnh nói:
- Hắn chết mới là tốt nhất!
Hư Ninh lắc đầu nói:
- Tính Minh dùng Pháp Thân Hiển Hóa thuật, gần như vô địch, đừng nói là ta và Sở Đại tổng quản, cho dù là hoàng thượng đến đây cũng chưa chắc đã ngăn được hắn ra tay, vì lẽ đó...
- Phụ hoàng đến cũng không có cách nào sao?
An vương hừ lạnh nói:
- Như vậy chẳng phải là Đại Lôi Âm tự vô địch rồi sao?
- Không phải người nào cũng có thể sử dụng được Pháp Thân Hiển Hóa thuật.
Hư Ninh than thở:
- Cần phải có thiên tư thành Phật, Tính Minh này rất là đáng tiếc, nếu như hắn không dùng Pháp Thân Hiển Hóa thuật, thành tựu không thể đoán trước được!
- Đại Lôi Âm tự cũng thật là để mắt tới ta!
An vương cười lạnh nói.
Hắn có một ít khoái ý, dùng đánh đổi lớn như vậy để đến phế A Tu La thần công của mình, xem ra mình tu A Tu La thần công quả thật đã làm cho Đại Lôi Âm tự sợ hãi.
Hắn bỗng nhiên quay đầu trừng mắt nhìn về phía Lục Ngọc Dung:
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Lục Ngọc Dung nở nụ cười xinh đẹp nói:
- Chúc mừng, An vương điện hạ!
- Lớn mật!
An vương gầm lên, trên mặt lộ ra gân xanh:
- Họ Lục, ngươi cút ngay cho ta!
- Bây giờ ngươi là một phế nhân, thực sự ta cũng chẳng muốn nói chuyện với ngươi!
Lục Ngọc Dung cười nhạt, ôm quyền một cái với Sở Ly:
- Sở Đại tổng quản, sau này chúng ta còn gặp lại!
Dứt lời nàng thướt tha rời đi.
Trong lòng Sở Ly thầm than, Lục Ngọc Dung này lại muốn âm mình một lần.
An vương lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly.
Sở Ly ôm quyền:
- Vương gia, ta thực sự không chịu được nữa, muốn lập tức chữa thương, chưởng lực của Tính Minh này quá kỳ dị!
Hư Ninh chậm rãi nói:
- Sở Đại tổng quản cẩn thận, cỗ chưởng lực này không dễ loại bỏ như vậy đâu!
- Đa tạ tôn giả, Vương gia, xin cáo lui.
Hắn che ngực chậm rãi lui xuống.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạch Bào Tổng Quản
Chương 422: Phế công
Chương 422: Phế công