Sở Ly ôm quyền một cái nói:
- Được, vậy chúng ta sẽ mỏi mắt mong chờ!
- Sở Đại tổng quản tạm biệt, thứ cho ta không tiễn xa được!
Trần Không ôm quyền một cái.
- Chậm đã!
Lãnh Đào lớn tiếng quát:
- Trần lão, sao lại để hắn đi chứ, như vậy chẳng phải ta uổng công chịu đựng trận đánh này sao?
Hắn chỉ chỉ vào khuôn mặt béo đã sưng lên, lớn tiếng nói:
- Lẽ nào ta đường đường là hoàng Thế tử lại bị người ta đánh như thế sao?
- Thế tử, ngươi định làm thế nào?
Sở Ly quay đầu nhìn hắn.
- Ta muốn mạnh mẽ đánh ngươi một trận!
Lãnh Đào nghiến răng nghiến lợi.
Sở Ly cười cợt:
- Ngươi có bản lĩnh đó sao? Nếu không, ngươi mời Thành Vương gia đi ra, để hắn hạ lệnh, bảo ta đừng phản kháng, ngoan ngoãn để ngươi đánh hai bạt tai?
- Ngươi dám vi phạm lệnh của phụ vương ta sao?
Lãnh Đào hừ lạnh nói:
- Gọi thì gọi!
Nụ cười của Sở Ly càng tăng lên:
- Thành Vương gia dựa vào cái gì mà không cho phép ta phản kháng? Bởi vì hắn là hoàng tử sao? Hay là bởi vì cấp bậc của hắn đủ cao?
Lãnh Đào chỉ vào hắn, không cam lòng trừng mắt nhìn về phía Trần Không:
- Trần lão, cứ để hắn càn rỡ như thế, hoàng Thế tử nói đánh là đánh sao?
- Được rồi Thế tử.
Trần Không khoát tay nói:
- Không phải là không bị thương hay sao?
Kỳ thực hắn âm thầm khâm phục Sở Ly, hoàng Thế tử nói đánh là đánh, không sợ đắc tội với toàn bộ hoàng tộc một chút nào cả.
Hắn cũng không dám làm như vậy.
Hành vi như vậy của Sở Ly cũng chỉ dùng ở Đại Quý được mà thôi.
Hoàng Thế tử của Đại Quý không có địa vị cao như hoàng tử, chuyện này vừa là hoàng thượng cố ý áp chế, cũng là chuyện do các đại thần đồng tâm hiệp lực mà thôi.
Ở trong thế giới thượng võ này, các đại thần cũng sẽ không để hoàng thượng muốn gì được đó, bọn họ sẽ dùng cái gì để cùng tranh tài hoàng thượng chứ? Đó là bằng vào cấp bậc chế độ, đây là thứ do thái tổ sáng chế, hoàng thượng cũng không thể thay đổi chế độ được.
Nhưng địa vị của hoàng tử và Thế tử cũng đặc thù, dù sao cũng là huyết mạch của hoàng thượng, đánh nhi tử, tôn tử, hoàng thượng có thể thoải mái hay sao?
Chỉ có thể nói lá gan của Sở Ly quá lớn, hắn cảm thấy không bằng.
Lãnh Đào không cam lòng kêu lên:
- Ta không bị thương, nhưng cũng đã chịu khuất nhục!
- Khuất nhục thì sao chứ?
Trần Không nói:
- Thế tử ngươi không chịu thua kém một ít, trả lại khuất nhục là được rồi!
- Làm sao ta có khả năng đánh thắng được hắn cơ chứ?
Lãnh Đào bất mãn kêu lên.
Trần Không cười cười:
- Thế tử không đánh lại hắn, tài nghệ không bằng người, lẽ nào không thể chịu nhục hay sao?
- Nhưng ta là hoàng Thế tử!
Lãnh Đào hừ lạnh nói.
Trần Không nói:
- Nếu như thế tử vẫn nghĩ như vậy, như vậy sẽ vĩnh viễn không thể có được tiền đồ, chỉ có thể là một tên rác rưởi mà thôi!
- Trần lão!
Lãnh Đào tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Trần Không than thở:
- Thế tử, biết khuất nhục sau đó đứng lên, quyết chí tự cường mới là đường thẳng, đừng có từ sáng đến tối đều nghĩ tới việc bắt nạt nữ tử yếu đuối!
- Hừ!
Lãnh Đào bất mãn quay đầu rời đi, không nghe hắn dông dài nữa.
Lãnh Thu hưng phấn trừng mắt nhìn Sở Ly, bước chân mềm mại nhảy nhót.
Lãnh Tình nói:
- Đại tổng quản, ngươi muốn truyền kiếm pháp cho tiểu muội thật sao?
Sở Ly gật đầu.
Lãnh Thu hưng phấn nói:
- Nhưng ta căn bản không biết võ công!
Nhìn Lãnh Đào chịu đòn, thực sự là hả giận!
- Võ công của Lãnh Đào cũng rất tầm thường.
Sở Ly cười nói:
- Ngươi chỉ cần luyện một chiêu là có thể trừng trị được hắn!
- Thật sao?
Lãnh Thu bán tín bán nghi.
Lãnh Tình nói:
- Không thể nào? Nói thế nào Lãnh Đào cũng đã luyện võ công mấy năm rồi đó.
- Qua quýt bình thường, gần như chưa từng luyện võ vậy.
Sở Ly nói.
- Tốt, vậy thì thử xem!
Lãnh Thu nóng lòng muốn thử nói:
- Nếu như có thể tự tay đánh bại hắn thì mới chính thức hả giận được, thấy hắn một lần đánh một lần, đã nghiền!
Dương Tông Văn ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:
- Đội trưởng, chúng ta cứ quên đi như thế thôi sao?
Sở Ly quay đầu nhìn hắn:
- Bằng không thì sao? Xông vào sao?
- Cái này...
Dương Tông Văn chần chờ.
Đổng Kỳ Phi nói:
- Như vậy cũng quá ấm ức, ngay cả cửa cũng không vào được!
Sở Ly nói:
- Trước khi tới ngươi không nghĩ tới sao? Cửa lớn của Thành vương phủ dễ tiến vào như vậy sao?
- Thành vương cũng quá càn rỡ, trực tiếp cự tuyệt chúng ta ở ngoài cửa!
Đổng Kỳ Phi không cam lòng.
Dương Tông Văn thở dài:
- Địa vị của Bí vệ phủ chúng ta càng ngày càng thấp.
Sở Ly cười nói:
- Có phải là đang oán giận ta đúng không?
- Không dám.
Hai người vội vã ôm quyền.
Sở Ly nói:
- Địa vị của Bí vệ phủ quá cao, nếu càng như vậy thì sẽ không tốt, như hiện tại rất là tốt, chịu uất ức, mọi người cũng đều nhìn thấy, đám triều thần cũng sẽ không cả ngày hô lớn hô nhỏ muốn giải tán Bí vệ phủ.
- Thế nhưng chúng ta như vậy thì lại càng khó để làm việc, bị cản trở ở khắp nơi!
Dương Tông Văn than thở.
Đổng Kỳ Phi nói:
- Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?
Sở Ly nói:
- Trở về bẩm báo cho thống lĩnh là được rồi, xem thống lĩnh làm thế nào. Dù năng lực của chúng ta to lớn hơn nữa, không vào được Vương phủ thì cũng không tra ra được nội gian.
- Nhất định Thống lĩnh sẽ trách chúng ta.
Đổng Kỳ Phi bĩu môi.
- Chẳng lẽ để chúng ta xông vào Vương phủ sao?
Sở Ly bật cười nói:
- Thành vương đang ước gì như vậy, đang chờ chúng ta xông vào đó, khi đó hắn sẽ noi theo Vương phi.
- Cái này...
Hai người ngẩn ra, trong lòng nhất thời nổi lên ý lạnh:
- Không thể nào?
Sở Ly cười nói:
- Các ngươi chỉ là bồi thêm vào thôi, người Thành vương muốn giết là ta!
Hai người vội vã im lặng.
Vừa nói như thế bọn họ đã hiểu rõ, dù sao Sở Ly ở trong Thần Đô làm việc quá lộ liễu, đối địch khắp nơi, hơn nữa lại coi hoàng tử, hoàng Thế tử như không, nói đánh là đánh, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như thế.
Hiện tại An vương phủ lại suy sụp, chính là thời điểm tốt nhất để giết Sở Ly, Thành vương sao có thể buông tha cơ hội này cơ chứ?
Không trách Sở Ly lại yếu thế như vậy, nói lùi là lùi, hóa ra là đã nhìn thấu tầng ý tứ này!
Hai người liếc mắt nhìn Sở Ly, thầm than đều là người nhưng Sở Ly thì tinh minh vô cùng, còn bọn hắn chỉ có chính đần độn, chỉ biết xông về phía trước mà thôi!
Không biết thống lĩnh và Hứa thống lĩnh đưa nhiệm vụ này cho Sở Ly có phải là cũng có ý mượn đao giết người hay không, dù sao Sở Ly đã làm hại Bí vệ phủ mặt mày xám xịt, đã chết hai Bí vệ cấm cung!
Nghĩ tới đây, bọn họ quyết định giả câm vờ điếc, Sở Ly nói cái gì thì bọn họ sẽ nghe theo cái đó.
Trước tiên Sở Ly đưa nhị nữ về An vương phủ, sau đó trực tiếp đi tới Bí vệ phủ.
- Thành Vương gia không cho vào phủ sao?
Hứa Hoàn Đức quăng hồ sơ lên trên bàn, đứng dậy chắp tay đi dạo:
- Như vậy thì chuyện này sẽ rất khó làm! Bây giờ Thành vương rất được hoàng thượng sủng ái, mạnh mẽ xông vào phủ, nếu như hắn tới chỗ hoàng thượng cáo trạng, Bí vệ phủ sẽ không chịu nổi.
Sở Ly ôm quyền:
- Đã phụ lòng Hứa thống lĩnh nhờ vả rồi!
- Ngươi rất nhiều mưu kế, làm sao không nghĩ một chút biện pháp đi chứ?
Hứa Hoàn Đức hừ lạnh nói.
Sở Ly lắc đầu một cái:
- Thành vương đang muốn kiếm cớ giết ta.
- Ài...
Hứa Hoàn Đức xoa xoa hai hàng lông mày.
Hắn cũng đoán ra được tình hình như vậy, dù sao Sở Ly và Thành vương như nước với lửa, lúc trước hắn còn kiêng kỵ An vương, nhưng bây giờ đã trắng trợn không kiêng dè gì nữa, nhất định sẽ muốn giết Sở Ly.
Hứa Hoàn Đức nói:
- Xem ra, muốn tiến vào Thành vương phủ, phải để hoàng thượng mở miệng.
- Vâng.
Sở Ly vội hỏi:
- Vậy ta đi về trước, chờ tin tức tốt của thống lĩnh!
- Đi đi!
Hứa Hoàn Đức lạnh lùng khoát tay một cái.
Sở Ly cáo từ rời đi, mới vừa trở lại tiểu viện thì trong viện của hắn đã có Lãnh Thu và Lãnh Tình ngồi đó.
Lãnh Thu đổi một thân y phục màu xanh, mặt trắng như tuyết, hưng phấn nói:
- Đại tổng quản, lúc nào ngươi mới truyền kiếm pháp cho ta đây?
- Muốn học ngay lúc này sao?
Sở Ly cười nói.
- Ta muốn học sớm, như vậy cũng có thể dễ dàng thu thập Lãnh Đào hơn!
Lãnh Thu nói.
Sở Ly đánh giá nàng một chút, gật đầu nói:
- Tư thế cầm kiếm, kiếm pháp nhập môn, ngươi hiểu được một ít chứ?
- Không hiểu.
Lãnh Thu lắc đầu.
- Vậy thì bắt đầu lại từ đầu.
Sở Ly nói:
- Chỉ học một chiêu là được.
- Ta có thể học được sao?
Lãnh Tình nói.
Sở Ly cười nói:
- Luyện nhiều thì mới được, có điều phải chịu khổ.
- Ta không sợ chịu khổ!
Lãnh Thu hưng phấn nói:
- Chỉ cần có thể đánh được Lãnh Đào là được!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạch Bào Tổng Quản
Chương 481: Tránh phong
Chương 481: Tránh phong