Trong lòng Lục Ngọc Dung phiền muộn, sợ là Sở Ly đã chết rồi!
Nàng ngơ ngác nhìn tửu lâu không còn đỉnh ở cách đó không xa, vạn lần không nghĩ tới Sở Ly sẽ dễ dàng chết đi như vậy.
Hắn vẫn đánh tới không biết trời đất gì với mình, so đấm tâm tư mưu kế, vừa hợp tác lại ám đấu, khó phân cao thấp, kỳ phùng địch thủ.
Chuyện lần này, vốn hắn nên nói điều kiện, bố trí các loại vấn đề khó, ép mình nghiến răng nghiến lợi vừa bất đắc dĩ mà lại phải đồng ý.
Nhưng ngay cả một điều kiện hắn cũng không nói tới, thoải mái cứu người.
Hơn nữa cứu người lại còn phải chịu nguy hiểm lớn như vậy, đánh bạc mạng của mình!
Nàng ngơ ngác đứng đó, tâm tư cuồn cuộn, loạn thành một đoàn, không ngờ lại không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì.
Lãnh Phong liếc mắt nhìn nàng, không dám nói nữa, tránh cho bị đánh.
Gần đây, hắn ở trong phủ Quốc Công xem như đã được chứng kiến sự oai phong của nàng, nhận rõ bộ mặt thật của nàng, đã không còn tâm tư gì đối với nàng nữa.
Nàng không phải là nữ tử hiền thục trong tưởng tượng của hắn, mà là nữ bạo quân chân chính, tuyệt đối là tồn tại không thể tới gần!
Lục Ngọc Dung quay đầu lạnh lùng nói:
- Ngươi tới đây, không cho phép lộn xộn.
- Ngươi đi đâu vậy?
- Ngươi nói xem!
- Đi xem hắn chết hay chưa cũng được, dù sao cũng đã cứu ta một mạng, nếu như thực sự chết thì ta sẽ vái hắn một vái ở trước mộ phần của hắn.
- Ngươi câm miệng!
- Được rồi, ta không nói lời nào, ngươi đi đi.
Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng bay vào bên trong tửu lâu.
Sở Ly không nhúc nhích nằm ở trên sàn nhà, sàn nhà đã bị đốt một cái lỗ thủng to, cháy đen một mảnh.
Sở Ly mặc một bộ áo bào trắng, không nhiễm một hạt bụi nào cả, rất là bắt mắt.
Giống như hắn không bị sấm sét đánh trúng mà chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi.
- Sở Ly...
Nàng tiến lên chạm vào cổ tay hắn.
Cảm giác mạch đập nhảy lên làm cho nàng ngẩn người, lập tức vui mừng khôn xiết, không ngờ hắn lại không chết!
Có điều tim đập mạnh mẽ như vậy lại làm cho nàng có chút bận tâm.
Loại tim đập này tuyệt đối không bình thường, cổ tay hắn mơ hồ truyền đến sự đàn hồi kỳ dị, dường như từ chối nàng nắm cổ tay hắn, không cho nàng đụng chạm vào người hắn.
- Sở Ly...
Nàng khẽ gọi nói.
Sở Ly bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt loé lên hai đạo điện mang, không để cho nàng khiếp đảm.
- Phù.
Sở Ly thở ra một hơi thật dài.
Lục Ngọc Dung vội hỏi:
- Thế nào?
Sở Ly đứng thẳng lên, như phía sau có người nâng dậy vậy.
Hắn phủi phủi áo bào trắng:
- Không sao cả.
- Thật sự không sao cả sao?
Lục Ngọc Dung nhíu mày:
- Ta sẽ không nhân cơ hội hại ngươi đâu!
Sở Ly bật cười:
- Ta không lo lắng cái này, ngươi nên đi chăm sóc vị biểu ca kia của ngươi cho tốt đi!
Lục Ngọc Dung quay đầu liếc nhìn Lãnh Phong trên nóc nhà một chút, hắn đang buồn bực và ngán ngẩm nhìn về phía bên này.
Lục Ngọc Dung thở dài:
- Lần này...
Lãnh Phong là đối thủ của hắn, nhưng hắn mạo hiểm chịu nguy hiểm lớn như vậy để cứu giúp, chuyện này quả thật ra không hợp lẽ thường, chỉ có một nguyên nhân, chính là mình!
Nàng suy nghĩ, sợ rằng Sở Ly đã thật sự yêu thích mình!
Cho nên trong lúc nguy cấp nhất hắn mới không chút do dự đồng ý mình, quên mình mà thi triển bí thuật!
Sở Ly nói:
- Lần này ghi nợ trước, sau đó nhớ tới thì ta sẽ lại nói tới điều kiện.
- Được!
Lục Ngọc Dung thở dài một hơi, nở một nụ cười:
- Ngươi thật sự không sao hay sao?
- Không chết được.
Sở Ly nói:
- Ta đi trước một bước, chuyện này đừng truyền đi, nếu như lần sau ta thi triển bí thuật này, sợ rằng sẽ phải mất mạng!
- Đương nhiên.
Lục Ngọc Dung dùng sức gật đầu.
Sở Ly vung vung tay, nhẹ nhàng rời đi, trong nháy mắt đã biến mất ở phía xa xa.
Sở Ly lóe lên một cái, xuất hiện ở tiểu đảo trong phủ Dật Quốc công.
Hắn ngồi vào bên cạnh cái bàn đá của tiểu viện, cúi đầu nhìn vào ngực mình.
Vị trí này vốn là của A Tu La chi tâm đã biến mất, giống như chưa từng từng xuất hiện vậy.
Thiên Ma châu trên ngực có ánh sáng âm u lập lòe, dường như đã biến thành một cái đèn pin.
Hắn tươi cười.
Lần này xem như là kiếm bộn, không nghĩ tới lại có thu hoạch như vậy!
Thiên Ma công có uy lực kinh người, nếu không phải lần này nó điều động thì sợ rằng hắn sẽ không chống nổi, sẽ lại chết một lần.
Hắn đã hiểu ra, mỗi lần thi triển Thâu Thiên Hoán Nhật bí thuật, sấm sét phải chịu sẽ lại mạnh mẽ hơn một lần, từng lần từng lần mạnh mẽ, lần này cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải hắn ỷ vào Khô Vinh kinh có thể chuyển hóa sinh tử thì cũng không dám ra tay cứu Lãnh Phong.
Thiên Ma công lại còn thôn phệ một tia chớp này, trong nháy mắt đã đẩy tầng thứ tư lên được một nửa.
Từ đó có thể suy ra, Thiên Ma công tu luyện tới tầng thứ năm có bao nhiêu khó khăn gian khổ.
Sấm sét có thanh thế hùng vĩ như vậy, thuần túy là oai của thiên địa, thế nhưng lại chỉ vẻn vẹn đẩy mạnh được một nửa của tầng thứ tư mà thôi.
Hắn cũng đồng thời sinh ra một tia cảm khái, nếu không có Âm Lôi chưởng và Thiên Lôi chưởng của Tử Vân sơn làm nền ban đầu thì Thiên Ma công đột nhiên gặp phải sấm chớp khổng lồ như thế, tuyệt đối sẽ không thôn phệ được.
Nghĩ tới đây hắn lắc đầu một cái, thế sự tuyệt diệu quả thực là không thể phỏng đoán được.
Hắn đứng dậy khỏi cái bàn đá, sử dụng một bộ chưởng pháp, như là quỷ mỵ, sát khí dày đặc, không giống như là chưởng pháp bình thường.
Chưởng pháp này chính là Tu La chưởng mà hắn có được vừa nãy.
A Tu La chi tâm bị sấm chớp đánh tan, đồng thời sấm chớp cũng bị Thiên Ma châu thôn phệ.
Một đạo tinh thần kỳ dị bị kích động, tiến vào trong đầu óc của hắn.
Trong nháy mắt trong đầu hiện ra một đoạn hình ảnh, một nam tử người cao lớn thon dài đang diễn luyện một bộ chưởng pháp, tướng mạo của nam tử này xấu xí, không thấy rõ khuôn mặt.
Đây là Tu La chưởng, bao gồm A Tu La chi tâm, được A Tu La chi tâm bao bọc, đáng tiếc người thường không thể kích hoạt được, cho nên thường thường sẽ theo A Tu La chi tâm đồng thời chôn vùi vào trong thế gian.
Lần này dưới nhân duyên trùng hợp, chịu sét đánh, kích hoạt một đoạn truyền thừa này.
Hắn diễn luyện chưởng pháp từng lần rồi lại từng lần, thân thể càng lúc càng nhanh, đến sau đó đã không thấy rõ cái bóng đâu nữa.
Hắn bỗng nhiên thu chưởng, lộ ra thân thể, vẻ mặt mỉm cười cực kỳ thoả mãn.
Từ khi tiến vào cảnh giới Thiên Ngoại thiên tới nay hắn vẫn cảm thấy võ kỹ của mình không đủ mạnh.
Tuy rằng uy lực của Bích Hải Vô lượng công mạnh, nhưng nhưng không đủ mạnh, Ngự Cực kinh cũng là công pháp hàng đầu, nhưng không có võ kỹ để phối hợp với nó.
Chỉ có Xá Thân tuyệt mệnh đao, Thần Đao Thần Kiếm thất thức, dưới tình huống tay không cũng chỉ có học quyền pháp của Lục Quốc công, tuyệt học của Pháp Viên không thể tùy ý thi triển ra được.
Bây giờ rốt cục hắn đã có chưởng pháp của chính mình, cũng coi như có gốc rễ lập thân.
Khi hắn trở lại tiểu viện của An vương phủ thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Hắn luyện Tu La chưởng ở trong viện, theo số lần tu luyện tăng nhanh, uy lực của Tu La chưởng cũng càng ngày càng mạnh.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, thanh âm của Chu tổng quản vang lên:
- Đại tổng quản, người Bí vệ phủ đến, nói có chuyện gấp, muốn lập tức cầu kiến Đại tổng quản!
- Hừm, ta biết rồi.
Sở Ly thu hồi chưởng lực lại.
Hắn mở cửa tiểu viện đi ra ngoài, Chu tổng quản theo sát ở phía sau:
- Bí vệ phủ phái người đến đây như vậy, xem ra rất gấp.
Sở Ly gật đầu, đến bên trong đại sảnh thì đã nhìn thấy Chu Lương đang đi qua đi lại ở trong phòng.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, Chu Lương vội nói:
- Đại tổng quản, nhanh theo ta đi tới Bí vệ phủ đi.
- Đi thôi.
Sở Ly duỗi duỗi tay mời, hai người đi ra ngoài.
Sau khi đi ra khỏi An vương phủ, hai người đẩy nhanh tốc độ.
- Có việc gấp gì thế?
Sở Ly hỏi, hắn đã thấy rõ, nhưng không thể không hỏi.
- Một vị viên ngoại thị lang làm phản.
Sắc mặt của Chu Lương rất là trầm trọng:
- Bí vệ phủ đang phụng mệnh truy sát!
- Sao biết là hắn làm phản chứ?
Sở Ly nói.
Chu Lương nói:
- Bí vệ phủ vẫn đang điều tra hắn, không nghĩ tới hắn lại chạy trốn sớm một bước!
- Viên ngoại thị lang của bộ nào?
-... Bộ binh!
Sở Ly lắc đầu một cái thở dài.
Dưới bộ binh có bốn ty, cấp phó của mỗi một ty được xưng là viên ngoại thị lang.
Có thể nói là viên ngoại thị lang quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng, càng quan trọng hơn chính là, viên ngoại thị lang của bộ binh cũng là nắm giữ vô số cơ mật của quân đội, hết sức quan trọng đối với triều đình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạch Bào Tổng Quản
Chương 487: Tu La
Chương 487: Tu La